Tướng môn độc hậu

Chương 119: Đột quyết tấn công


Thẩm Tín và Thẩm Khâu là những người không chịu được nhàn rỗi, mỗi ngày vẫn huấn luyện binh lính ở thao trường cũ kỹ của La gia, binh lính ở đây là nhóm lính thân cận và những binh lính phụ trách hậu cần của Thẩm gia quân, bọn họ đều chuyên lo chuyện bếp núc, giờ mỗi ngày bị Thẩm Tín ép buộc, khổ không nói hết, còn Thẩm Tín vì tập luyện không như ý cũng tức giận.

La Tuyết Nhạn thì rãnh rỗi nên đi xung quanh thăm bạn cũ, Tiểu Xuân Thành là nơi nàng lớn lên, có rất nhiều bạn khuê phòng thời thiếu nữ. Mỗi lần đi đều dẫn theo Thẩm Diệu, dần dần Thẩm Diệu quen biết một đống phu nhân tiểu thư.

Biết Thẩm Diệu là cháu gái La Tùy, lại là tiểu thư nũng nịu từ kinh thành đến, mọi người đều cẩn thận hầu hạ, món ăn tiếp đãi nàng chuẩn bị đặc biệt tỉ mỉ, khăn tay, ghế ngồi của nàng đều dùng sợi tơ tằm mềm mại, điểm tâm cũng làm nhiều loại đa dạng, ngay cả hoa cỏ trong vườn cũng tu bổ tinh xảo hơn để nàng thưởng thức. Trước đây có một số tiểu thư kinh thành đến đây đều chê bai, kén chọn này nọ, mọi người sợ Thẩm Diệu cũng không hài lòng, nhưng một thời gian sau họ nhận ra những điều họ lo lắng là dư thừa, bởi Thẩm Diệu hòa nhập vào cuộc sống ở Tiểu Xuân Thành rất tốt, nàng biết cách ăn ở theo thuở theo thời, không hề yêu cầu đãi ngộ đặc biệt cho bản thân. Thậm chí Tiểu Xuân Thành ngẫu nhiên xuất hiện mưa đá, nàng cũng chỉ có một chút tò mò, không hề sợ hãi.

Thời gian lâu dần, người La gia thấy biểu hiện của Thẩm Diệu thì rất yên tâm. Trong bốn tiểu bối La gia, La Lăng và La Táp đã bắt đầu làm việc trong quân, phụ trách công tác thủ vệ nên ban ngày ít khi ở nhà, chỉ có La Đàm và La Thiên tương đối rãnh rỗi. Lúc Thẩm Diệu tặng La Đàm một cái gương Tây dương thì hai người đã bắt tay giảng hòa, còn La Thiên vốn là một thiếu niên hoạt bát, giống một phiên bản lớn hơn của Tô Minh Lãng, cả ngày theo đuôi Thẩm Diệu đòi nàng kể chuyện ở kinh thành, Thẩm Diệu cũng coi hắn như đệ đệ mà đối xử.

Thẩm Diệu ở Tiểu Xuân Thành không cần nghĩ chuyện đối phó Phó Tu Nghi nên tâm tình rất sáng sủa.

Hôm nay, La Đàm và La Thiên lại nhàm chán nên đến tìm Thẩm Diệu trò chuyện. Tiểu Xuân Thành không thể so với Định kinh, cửa hàng ở đó to nhỏ khắp nơi, đi dạo mấy tháng cũng không hết, còn ở đây chỉ cần một vòng đã đi xong, mấy ngày sau không còn chỗ nào để đi.

La Thiên vừa ăn điểm tâm vùng Giang Nam mà nhà bếp làm cho Thẩm Diệu, vừa nói: “Hôm qua ta đến thao trường xem Khâu ca ca luyện binh, tuy rằng binh lính không luyện tốt, nhưng võ công Khâu ca ca đúng là rất cao. Còn có Mạc thị vệ nữa, ta thử luyện với hắn nhưng không đỡ được mấy chiêu. Biểu muội, ngươi có thể nhờ Khâu ca ca chỉ điểm giúp ta hay không?”

Thẩm Diệu nở nụ cười: “Nếu ngươi thạt sự muốn học, thì cứ nói với đại ca là được, hắn sẽ đồng ý.”

“Thật không?” La Thiên cao hứng. Thẩm Diệu nhìn La Thiên, hắn khác hẳn nhiều cậu ấm ở kinh thành, bọn họ lớn lên trong đấu đá nội trạch, khi đi cùng người lớn trong nhà giao thiệp thì chứng kiến cảnh người lừa ta gạt, dù là trẻ con cũng dần học được mưu mô, dối trá, không hợp với lứa tuổi, rất ít trường hợp ngay thẳng. La Thiên không giống như vậy, hắn chân thành thẳng thắn, làm người khác dễ sinh hảo cảm.

“Biểu muội,” La Thiên đối với người biểu muội bộ dạng xinh đẹp, tính tình dịu ngoan này rất thân thiết, đã sớm coi nàng như người một nhà: “Khâu ca ca đánh nhau rất đẹp mắt, có phải hắn là kẻ giỏi võ nhất kinh thành không? Không đúng, không đúng, phải nói là giỏi nhất Minh Tề chứ? Lăng ca ca, Táp ca ca đều rất giỏi võ, nhưng vẫn là bại tướng dưới tay Khâu ca ca a.”

La Đàm nãy giờ im lặng rốt cuộc không chịu nổi nữa, cắn đầy một miệng toàn là quýt, liếc La Thiên mắng: “Ngươi là đồ ngốc à, thiếu hiểu biết như vậy ra đường đừng nói là con cháu La gia, cũng đừng nói ta là tỷ tỷ của ngươi, đúng là mất mặt.”

Hai tỷ đệ La Đàm và La Thiên cãi nhau suốt ngày, Thẩm Diệu đã quen. Quả nhiên, La Thiên không phục nói: “Ngươi thì giỏi à? Ta làm sao mà ngươi bảo thiếu hiểu biết, ý của ngươi Khâu ca ca không phải người giỏi nhất sao?”

“Nam Tạ Bắc Thẩm.” La Đàm chậm rì rì nói ra một câu.

Thẩm Diệu ngẩn ra. La Đàm đắc ý dào dạt nói: “Ở Minh Tề ai cũng biết hai nhà võ tướng thế gia, một nhà là Uy vũ đại tướng quân Thẩm gia, người còn lại là Lâm An hầu Tạ gia. Khâu ca ca là anh tài của Thẩm gia, nghe nói tiểu hầu gia của Tạ gia cũng tài năng tuyệt diễm. Lúc trước tổ phụ đã từng gặp hắn một lần, lúc trở về còn nói sớm muộn gì hắn cũng trở thành rồng trong loài người.”

“Ngoại tổ… từng gặp Tạ tiểu hầu gia?” Thẩm Diệu chần chờ hỏi.

La Thiên cũng nói: “Đúng rồi, tỷ à, sao ta không biết việc này?”

“Haha, ngươi thì chỉ biết có ăn thôi, ngoài ra còn biết gì chứ?” La Đàm trừng mắt với La Thiên, tiếp tục nói: “Nghe nói lúc trước tổ phụ đến phủ Lâm An hầu báo quân số, vô tình gặp được Tạ tiểu hầu gia, khi trở về luôn miệng khen ngợi. Ta vốn muốn thăm dò thêm một chút thông tin về hắn, nhưng tổ phụ dặn ta nếu có gặp cũng phải cách xa hắn một chút, nói hắn là nhân vật rất nguy hiểm, đừng có trêu chọc.”

La Tùy đã từng gặp Tạ Cảnh Hành, chuyện này Thẩm Diệu chưa hề nghe nói tới. Không ngờ La Tùy cũng nhận thấy Tạ Cảnh Hành không đơn giản, còn dặn dò con cháu tránh né hắn. Lúc nàng đang suy nghĩ thì nghe La Đàm hỏi: “Biểu muội, ngươi cũng là người kinh thành, chắc đã gặp Tạ tiểu hầu gia rồi đúng không?”

Thẩm Diệu gật đầu.

“Bộ dạng hắn thế nào?” La Đàm lắc lắc tay Thẩm Diệu: “Có phải giống như người ta đồn, tuấn mỹ vô song, giống như thiên tiên trên trời hay không? Còn đẹp hơn so với Lăng ca ca ư?”

Trong ba người La Lăng, La Táp, La Thiên thì La Lăng ôn hòa săn sóc, La Táp táo bạo, La Thiên hoạt bát, ai cũng khá điển trai, nhưng tính tình La Lăng là gần gũi dễ chịu nhất, nên có vẻ được thiếu nữ thích hơn cả.

Thẩm Diệu trả lời: “Không anh tuấn bằng Lăng ca ca.”

“A?” La Đàm buông tay, ánh mắt đầy thất vọng: “Ta nghe mọi người nói, Tạ tiểu hầu gia rất đẹp, tính tình phong lưu, nếu cô gái nào thấy hắn cũng nhất kiến chung tình, vậy mà vẫn không bằng Lăng ca ca sao?”

La Thiên vui sướng khi người gặp họa: “Đối với nam nhân quan trọng nhất là có bản lĩnh, tướng mạo thì quan trọng gì chứ. Hơn nữa nếu hắn tìm vợ, cũng sẽ không tìm người như tỷ.” La Thiên cười tủm tỉm nhìn Thẩm Diệu: “Hắn sẽ tìm người như biểu muội đây này, vừa xinh đẹp vừa ôn hòa.”

La Đàm nghe vậy lập tức đuổi theo La Thiên đòi đánh đòi giết.

Thẩm Diệu bất đắc dĩ nhìn hai người họ tranh cãi ầm ĩ, trong lòng thầm nghĩ không ngờ danh tiếng Tạ Cảnh Hành lan xa đến tận Tiểu Xuân Thành, giờ này có lẽ hắn đã đến Bắc Cương. Hắn lần đầu mang quân tác chiến, dù nàng biết hắn có bản lĩnh, nhưng sống hơn người khác một kiếp, nàng đã rõ kết cục của hắn, đôi mắt nàng bỗng nhiên co rụt lại.

Thẩm Diệu lắc đầu, đem những suy nghĩ trong lòng đuổi đi. Lúc đầu nàng nghĩ Tạ Cảnh Hành giỏi nhất là dụng binh bày trận, sau đó giao thủ mấy lần mới biết đối phương giỏi nhất là đứng trong bóng tối bày cờ. Người tâm tư cẩn mật, thông minh tuyệt đỉnh như hắn… có lẽ sẽ gặp dữ hóa lành.

La Đàm và La Thiên ở đây đến hết cả buổi chiều. Sắc trời bắt đầu tối dần, Tiểu Xuân Thành vừa chớm tháng chín, ngoài thành thảo nguyên khô hạn, trong thành lại thường xuyên có mưa. Mưa ở đây cũng khác mưa ở kinh thành, đều là những cơn mưa to, còn mang theo hương vị của gió cát, mỗi lần mưa tới mây đen đều che kín cả bầu trời, chỉ trong chốc lát ngày bỗng hóa thành đêm.

La Đàm nhìn sắc trời, nói: “Không ổn, hình như sắp có mưa đá.”

“Mấy người bọn họ sao vẫn chưa về?” La Thiên cũng đứng lên, nhíu mày.

Quân đội La gia tuy rời rạc, nhưng vẫn giữ lại một số binh lính để canh phòng. Ngày thường La Doanh, La Đài, La Lăng, La Táp đều đến đó chỉ huy. Từ khi Thẩm Tín đến đây cũng thường xuyên dẫn Thẩm Khâu đi phụ giúp. Đến chiều thì cùng nhau trở về ăn cơm, không hiểu sao hôm nay đã tối muộn vẫn chưa thấy ai về.

Thẩm Diệu nhìn bóng tối bao trùm, bỗng nhớ đến điều gì đó, sắc mặt thay đổi.

La Đàm nhìn thấy biểu hiện của Thẩm Diệu, đoán là Thẩm Diệu đang sợ hãi, nhưng cũng không chắc nên hỏi: “Biểu muội, ngươi sợ à? Thời gian trước cũng xảy ra mưa đá mà, ta có thấy ngươi sợ đâu?” Nói rồi nàng an ủi Thẩm Diệu: “Đừng sợ, chúng ta ở đây đã nhiều năm, năm nào mà chẳng có mưa đá, không sao đâu.”

Sắc mặt Thẩm Diệu càng lúc càng khó coi. Ngay cả La Thiên cũng thấy nghi hoặc: “Sao biểu muội lại khẩn trương như thế, ngươi lo lắng cho phụ thân à? Hay là…” Hắn chưa kịp nói xong, bên ngoài đã có người kêu la, chính là gã sai vặt ở La gia, hắn lao vào nhà nói: “Tiểu thiếu gia, tiểu thư, biểu tiểu thư, phu nhân bảo các người đến đại sảnh.”

La Đàm sửng sốt, chân mày nhíu chặt: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Người Đột Quyết đột nhiên tiến hành cướp bóc, lão thái gia đã dẫn hai vị lão gia và Thẩm tướng quân đến thảo nguyên bình loạn, các vị thiếu gia đang trở về, tiểu thư mau đến đại sảnh tụ họp đi.” Gã sai vặt dù sốt ruột, nhưng thái độ gặp nguy không loạn, có vẻ đã gặp trường hợp như vậy nhiều lần nên có kinh nghiệm.

La Đàm oán hận: “Chết tiệt!”

La Thiên nói với Thẩm Diệu: “Biểu muội cứ đi theo chúng ta, không có việc gì đâu.”

Thẩm Diệu gật đầu, khi bọn họ đến đại sảnh, trong sảnh đã tụ tập rất nhiều người. Dư thị và Mã thị nhìn thấy bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra. Mã thị lo lắng Thẩm Diệu sợ hãi, đi đến bên cạnh kéo tay Thẩm Diệu nói: “Kiều Kiều chắc là chưa thấy mưa đá lớn như vậy đúng không, đừng sợ, chúng ta ngồi ở đây trò chuyện, ngươi đến đây lâu rồi nhưng vẫn chưa kể chuyện ở kinh thành cho mấy người già bọn ta nghe đâu.” Dư thị tính tình ôn nhu, cũng cười nói: “Đúng vậy, buổi tối chúng ta ăn thịt dê nướng, không biết Kiều Kiều có thích hay không.”

Tiểu Xuân Thành tiếp giáp thảo nguyên, vào lúc không đánh nhau, người Đột Quyết thường dùng dê bò đổi lấy lương thực, gia súc của bọn họ khỏe mạnh, được nuôi thả trên thảo nguyên nên thịt rất tươi ngon, người trong thành thường cắt thịt dê thật mỏng, ăn tái, nhúng vào nước sôi, vớt ra, cho chút gia vị, lại chấm với tương ớt, ăn ngon không thể tả. La Đàm muốn giới thiệu với Thẩm Diệu món này lâu rồi, không ngờ hôm nay lại bị Dư thị nói trước.

Những người ở đây rõ ràng có thiện ý muốn dùng chuyện khác làm nàng phân tán tư tưởng, trấn an nỗi sợ hãi của nàng, Thẩm Diệu hiểu ý mỉm cười với Dư thị.

Người Đột Quyết định cư sâu trong lòng thảo nguyên, hàng năm mỗi khi truy kích, quân số La gia đều không đáp ứng đủ, phải huy động tất cả nam tử có sức khỏe của La gia mới tạm ứng phó được. Nhưng năm nay vợ chồng Thẩm Tín về đây, nhân thủ được tăng cường. Lần truy kích này La Tùy dẫn theo hai con La Doanh, La Đài, cùng với ba người Thẩm Tín, La Tuyết Nhạn và Thẩm Khâu cùng đi. Năm trước cả La Lăng và La Táp cũng đi, nhưng năm nay có ba người nhà Thẩm Tín nên họ quay lại Tiểu Xuân Thành.

Trời đã sụp tối, La Đàm cắn chặt môi, có vẻ bực mình. Tiểu Xuân Thành chính là nhà của nàng, nhà mình năm nào cũng bị trộm cướp, ai mà không tức giận.

Trong sảnh phần lớn đều là nữ quyến, còn có các nha hoàn và gã sai vặt. Bạch Lộ và Sương Giáng âm thầm mang điểm tâm buổi trưa đến cho Thẩm Diệu, để nàng ăn đỡ đói.

Phòng bếp đang làm thịt dê, nồi nước canh sôi trào tỏa hương thơm phức, nhưng không làm tâm tình mọi người tốt hơn.

La Thiên nghe mùi thơm thì đói bụng, hắn thấy trên bàn chổ Thẩm Diệu ngồi có điểm tâm nên bước lại gần rồi ngồi xuống, bốc từng cái bỏ vào miệng.

Thẩm Diệu nhìn hắn không nháy mắt, La Thiên bị nhìn đến nhột nhạt cả người, chịu không nỗi nói: “Biểu muội, ngươi nhìn ta làm gì?”

Bọn họ ngồi cách trưởng bối hơi xa, Thẩm Diệu đè thấp âm thanh hỏi: “Thiên ca ca, vì sao ngoại tổ không muốn chấn hưng quân đội La gia?”

La Thiên ngẩn ra.

“Hôm ấy ta vừa nói chuyện này ra thì ngoại tổ tức giận. Ta nghĩ không chỉ bởi vì không có bạc. Thiên ca ca, còn có nguyên nhân gì sao?”

La Thiên trốn tránh ánh mắt Thẩm Diệu, ấp úng nói: “Làm gì có nguyên nhân khác… Chỉ là do không có bạc thôi, biểu muội đừng nghĩ nhiều.”

Thẩm Diệu lẳng lặng nhìn hắn. Đôi con ngươi trong suốt như soi thấu lòng người, vẻ mặt như vậy làm La Thiên không chống đỡ được, cảm thấy không nỡ nói dối nàng, như thế là tội lỗi ngập đầu a.

La Thiên rốt cuộc chịu thua, thấp giọng nói: “Biểu muội, chuyện này trong phủ chúng ta không ai dám nói, ngươi là người nhà, ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi không được nói với ai nha, nếu cha nương biết ta đem việc này nói với ngươi, nhất định đánh chết ta.”

Thẩm Diệu gật đầu.

“Thực ra chuyện trọng chấn quân đội La gia, không phải ngươi là người đầu tiên nhắc đến. Sau khi tiểu cô sinh ra thì quân đội La gia bắt đầu suy yếu, nhưng lúc đó tổ phụ rất ngoan cường, chí tung hoành chưa thỏa. Tổ mẫu thấy hắn rầu rĩ không vui nên đưa ra ý kiến trọng chấn quân đội La gia.” Hắn chậm rãi nói: “Trong lòng tổ phụ vốn cũng có ý nghĩ này, tổ mẫu vừa khơi màu thì tổ phụ bắt tay làm ngay. Khi đó cũng thiếu bạc, cũng có trăm thứ băn khoăn như hiện tại. Tổ mẫu cũng nói một câu giống như ngươi, chỉ cần đánh thắng trận thì mọi chuyện sẽ được giải quyết. Vì thế tổ phụ thỉnh chỉ xuất chinh.”

La Thiên thở dài: “Kết quả thế nào có lẽ ngươi cũng đoán được. Tổ phụ bại trận, không chỉ bị người ngoài chê cười mà nội bộ quân đội La gia cũng bị tổn thương trầm trọng, không gượng dậy nổi. Quan trọng nhất là, lúc tổ phụ mang binh đánh giặc, tổ mẫu ở nhà bệnh nặng, vì không muốn tổ phụ bận tâm nên nàng không cho người báo tin. Chờ đến khi tổ phụ bại trận quay về thì tổ mẫu đã sắp trút hơi tàn.”

“Tổ phụ vẫn luôn cảm thấy không làm tròn lời hứa với tổ mẫu, dù sau này có xuống cửu tuyền cũng không còn mặt mũi nhìn tổ mẫu. Cứ như vậy, nhiều năm nay tổ phụ không còn ý niệm củng cố quân đội La gia, có lẽ hắn không có dũng khí đối mặt với chuyện cũ.” La Thiên thả tay xuống đĩa điểm tâm, nhìn Thẩm Diệu: “Biểu muội, ta biết ngươi muốn làm rạng danh quân đội La gia, nhưng chúng ta là người họ La, chúng ta không cầu lưu danh muôn thuở, mẹ ta từng nói, phải biết quý trọng người trước mắt. Ngươi nhìn tổ phụ xem, nếu thời gian có thể quay lại, nhất định hắn sẽ không ra trận, nhất định sẽ ở bên cạnh tổ mẫu. Cho nên bây giờ chỉ cần tổ phụ vui lòng, dù quân đội La gia cứ từ từ xuống dốc, mọi người cũng cảm thấy không sao.”

Thẩm Diệu nhìn La Thiên, trong lòng hơi kinh ngạc. Nàng không ngờ La Thiên tính tình tùy tiện, cũng có lúc nói chuyện khúc chiết, lý lẽ đâu ra đấy như vậy. Mẫu thân nói người nhà họ La chính khí nghiêm nghị, ôn hoà thiện lương, quả nhiên không sai.

Từ miệng La Thiên biết được chuyện xưa, lòng Thẩm Diệu thấy thổn thức. Uy phong hiển hách của một đại tướng quân, lại bị kết quả một trận chiến đánh bại, hắn thua vì quá tự tin hay thua vì không tính trước kết cục. Thẩm Diệu thầm nghĩ, không phải La Tùy thua trên chiến trận, mà hắn thua bởi La lão phu nhân. Hắn có cảm giác bản thân vì công trận mà không màng tính mạng thê tử, cuối cùng thua trận, không khác nào bị quăng một cái tát vào mặt. Thảo nào lúc nàng nói đến chuyện này, La Tùy liền thay đổi thái độ, có lẽ hắn bị khơi dậy vết thương lòng.

“Nhưng nếu cứ tuột dốc như vậy, ngoại tổ mẫu sẽ vui sao?” Thẩm Diệu đột nhiên nói.

“Hả?” La Thiên quay đầu nhìn nàng, khó hiểu.

Thẩm Diệu mỉm cười: “Nếu ta ái mộ một người, hắn lại là một đại anh hùng, trời đã định hắn lưng đeo bảo kiếm, ngồi trên chiến mã, dẫn theo đại binh hùng tráng, giành lấy công trạng và kiêu ngạo trên chiến trường. Ta không muốn hắn thu mình, không muốn hắn chán nản, ta muốn hắn hào hứng xông lên, giành lấy một khoảng trời. Ngoại tổ phụ hiện tại chán chường, nếu ngoại tổ mẫu biết được không đau lòng sao? Nếu là ta, ta sẽ rất đau lòng.”

La Thiên nghe Thẩm Diệu nói mà choáng váng, không nói việc khác, trước mặt một nam tử như hắn mà nàng thản nhiên nói chuyện “ái mộ” một ai đó, làm hắn hoảng sợ. Mã thị từng nói Thẩm Diệu là tiểu thư kinh thành, có lẽ tính tình rất e thẹn nhút nhát, giờ thấy mới biết, nàng làm gì có một chút thẹn thùng nào, so với La Đàm còn thẳng thắn hơn.

Đang nghĩ vậy, bên ngoài có gã sai vặt hô lên: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia đã trở lại!”

Mọi người nhìn về cửa chính, đúng là huynh đệ La Lăng và La Táp. Trời bên ngoài bắt đầu mưa, không khí ẩm ướt, áo tơi của hai người cũng dính nước. Cả hai đều có vẻ mệt mõi.

Dư thị bảo người hầu châm trà, La Táp một hơi uống cạn. La Đàm chạy tới bên cạnh hai người hỏi: “Lăng ca ca, bên ngoài thế nào?”

“Có thể hôm nay sẽ có mưa đá, chúng ta đã điều động dân chúng về nhà tránh trú. Bên ngoài cũng đã an bài xong.” La Lăng cười đáp: “Ta cùng nhị đệ trở về canh giữ một đêm, phủ chúng ta xây dựng rắn chắc nên mọi người không cần lo lắng.”

“Sao gia gia, phụ thân và mấy người nhà tiểu cô vẫn chưa về?” La Đàm tiếp tục truy vấn.

La Táp nhướng mày, nói: “Họ còn có việc.”

La Đàm còn muốn hỏi thêm, La Lăng đã nhìn thấy La Thiên và Thẩm Diệu đi về phía này, vội nói: “Yên tâm đi, họ còn chút việc, ngày mai mới trở về.” Hắn chuyển hướng câu chuyện: “A thơm quá, tối nay ăn thịt dê à, biểu muội vẫn chưa từng ăn món này, không biết có ăn được không.”

Thẩm Diệu đi đến trước mặt La Lăng, hỏi: “Lăng ca ca, quân thủ vệ trong thành điều phối có tốt không?”

La Lăng sửng sốt, không ngờ Thẩm Diệu sẽ hỏi chuyện này, đáp: “Đều đã an bài tốt.”

“Có bao nhiêu người?” Thẩm Diệu hỏi.

Lần này, ngay cả ánh mắt La Táp cũng dừng lại trên người Thẩm Diệu.

Mấy tiểu bổi nói chuyện, đứng cách xa nên trưởng bối không nghe được. La Thiên nói: “Biểu muội hỏi chuyện này làm gì? Tối nay có mưa đá, mọi người đều lo trốn tránh, sẽ không ai vào thành đâu.”

“Cổng phía Đông ba mươi, cổng phía Tây ba mươi, phía Bắc mười người, tổng cộng là bảy mươi người.” La Lăng kiên nhẫn đáp.

“Ngày thường cũng bố trí như vậy sao?” Thẩm Diệu hỏi.

La Lăng do dự một chút, rồi nói: “Ngày thường nhiều hơn, nhưng hôm nay phụ thân điều quân đi truy kích, nên còn lại không nhiều. Nhưng nếu không có việc gì lớn, bảy mươi người này có thể ứng phó. Tiểu đệ nói đúng, tối nay sắc trời không tốt, sẽ không có ai vào thành.”

La gia muốn truy kích người Đột Quyết, tất nhiên sẽ lựa chọn người giỏi mang theo, còn lại chỉ là những binh lính năng lực yếu nhất. Nhưng thành trì Tiểu Xuân Thành bình an nhiều năm như vậy, người ở lại chỉ để kiềm chế kẻ trộm, tội phạm linh tinh, không ai nghĩ tới tác dụng lớn.

La Táp nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi sợ người Đột Quyết sẽ tấn công vào thành?”

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, La Đàm há miệng thật to, La Thiên vội vàng nói: “Nhị ca, ngươi đang nói gì vậy, sao người Đột Quyết có thể tấn công?”

La Táp cười lạnh, nhìn Thẩm Diệu không nháy mắt: “Ngày biểu muội vừa tới đây không phải đã nói sao, người Đột Quyết có dã tâm, có thực lực, có sự chuẩn bị, vì sao không thể tấn công. Biểu muội, ngươi đang sợ việc này sao?”

La Táp khí thế bức người, đón nhận ánh mắt bén nhọn của hắn, Thẩm Diệu thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, ta đang sợ chuyện này.”

“Không có khả năng.” La Đàm nói: “Hiện giờ gia gia dẫn theo mọi người truy kích hang ổ Đột Quyết, bọn họ trốn còn không kịp, sao có tâm tư tấn công Tiểu Xuân Thành, nếu có dã tâm chiếm thành, tìm cơ hội vào lúc khác không phải tốt hơn sao?”

“Không chỉ có người Minh Tề mới biết dùng kế điệu hổ ly sơn.” Thẩm Diệu lạnh nhạt nói: “Người Đột Quyết tuy là dân tộc du mục, nhưng họ không ngốc. Cộng sinh với dân chúng Tiểu Xuân Thành nhiều năm, ngươi không nghĩ bọn họ ít nhiều sẽ học được mưu kế sao. Ngay cả chó nuôi trong nhà cũng có thể học cách phân tán chú ý của chủ nhân mỗi khi gây lỗi, vì sao bọn họ không thể học.”

Đột nhiên thái độ Thẩm Diệu thay đổi, không còn nhẹ nhàng ôn nhu như mọi ngày, mà trở nên lạnh lùng kiên quyết làm mọi người giật mình. La Lăng trầm mặc một chút rồi nói: “Biểu muội đang suy đoán, hay là lấy được tin tức từ đâu?”

Từ đầu Thẩm Diệu không che giấu sự lo lắng của nàng về việc người Đột Quyết tấn công vào thành, hôm nay bỗng dưng lại không ngừng nhắc đến, ai cũng nhìn ra sự bất thường. Nhưng nếu nàng nhận được tin tức gì đó, thì đây lại là chuyện khác.

“Trực giác.”

“Trực giác?” La Táp giận quá hóa cười: “Biểu muội, chuyện này không phải chuyện đùa.”

“Chẳng lẽ hai vị ca ca ở trong quân nhiều năm, lại không hiểu được đạo lý phòng bệnh hơn trị bệnh?” Thẩm Diệu không nhân nhượng, thu lại vẻ dịu ngoan, ngày càng kiên quyết hơn. Nàng nói: “Nếu người Đột Quyết đánh vào, chúng ta có sự chuẩn bị chẳng phải là một may mắn lớn hay sao. Nếu bọn họ không đánh, Tiểu Xuân Thành tránh được một kiếp, đó cũng là chuyện tốt. Chẳng lẽ mọi người muốn rơi vào thế bị động, đợi người ta đánh rồi mới bắt đầu chống trả, đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, chẳng trách quân đội La gia ngày càng suy thoái.”

“Ngươi!” La Táp lập tức nổi giận. Sắc mặt La Đàm và La Thiên cũng trở nên khó coi.

Chỉ riêng La Lăng, hắn nhìn Thẩm Diệu trong chốc lát, vẻ mặt vẫn ôn hòa tĩnh lặng như lúc bình thường, hắn chắp tay, nói: “Biểu muội nói không sai, là chúng ta ngu dốt, nhưng mà hiện tại quân đội thủ thành thiếu người, nếu chuẩn bị ứng phó tình huống bất ngờ, theo ý kiến biểu muội, chúng ta cần phải làm gì?”

Lời này mặt ngoài là khiêm nhường hỏi ý, bên trong là muốn kiểm tra bản lĩnh của Thẩm Diệu, muốn nàng đưa ra biện pháp giải quyết nan đề. Thẩm Diệu cười thầm, vị biểu ca ôn hòa này cũng là một kẻ thâm sâu.

Nàng nói: “Nếu chuyện ta lo nghĩ thật sự xảy ra, giờ muốn thay đổi nhiều cũng không còn kịp nữa. Người Đột Quyết có chuẩn bị mà đến, chúng ta ít người, không phải đối thủ của bọn họ. Ta chỉ là một nữ nhân không biết võ công. So với việc liều mạng không bằng cố gắng bảo vệ chính mình. Hay là Lăng ca ca điều động quân đội thủ thành về đây, bảo vệ La phủ, nếu có vấn đề thì họ có thể bảo vệ chúng ta.”

Nàng nói xong mọi người đều ngơ ngẩn. Mới lúc nãy nàng dõng dạc như vậy, không ngờ đến hiện tại lại lộ ra bộ dáng không còn cách nào.

La Táp bị đè nén kinh khủng, nhìn Thẩm Diệu thì thấy tức giận, lại không tìm được lý do trút ra, nóng nảy ngồi xuống một bên.

La Lăng sâu xa nhìn Thẩm Diệu, ngoài dự đoán nói: “Vậy cứ theo ý biểu muội mà làm.”

Mọi người ngồi xuống, không biết tại sao, những lời Thẩm Diệu vừa nói làm bọn họ cảm thấy khẩn trương, không khí trở nên cứng ngắc. Chỉ có Mã thị và Dư thị hồn nhiên không biết, sắp xếp đầu bếp làm việc.

Cho đến khi sắc trời hoàn toàn tối đen, đột nhiên bên ngoài có thủ vệ cầu kiến La Lăng. La Lăng cho hắn tiến vào, vẻ mặt thủ vệ kia vô cùng lo lắng, nói nhỏ vào tai La Lăng mấy câu. La Lăng biến sắc, mạnh mẽ nhìn về phía Thẩm Diệu.

Nàng đang chậm rãi uống trà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status