Tướng phủ đích nữ

Quyển 4 - Chương 37: Ngôi vị Hoàng đế này nên ngồi hay không


"Không có ai nói gì cả, Vương Gia, nơi này miếu nhỏ, kính xin Vương Gia mau chóng rời khỏi!" Âm điệu của Cung thị chợt lên cao, giống như là không có lý trí, Nạp Lan Tĩnh chưa từng thấy Cung thị như vậy, thay vì nói là tranh luận, không bằng nói là bà đang mượn cớ phát tiết, giống như muốn phát tiết toàn bộ ủy khuất trong lòng ra ngoài!

Sắc mặt Cung thị rất lạnh, ngược lại hôm nay bà đã nhìn rõ, cùng người của Hoàng thất có dính líu, cũng sẽ không có kết quả tốt, ban đầu là mình, sau lại Vận Ninh, bây giờ là Tĩnh nhi, từng người đều bị người của Hoàng thất lợi dụng, bị tổn thương!

"Cái người này là có ý gì?" Tương Bình Vương cũng rất không vui, nhìn Cung thị muốn rời đi, không khỏi giữ cánh tay nàng lại, hắn có thể tha thứ cho việc Cung thị cố tình gây sự, nhưng không cho phép nàng rời mình đi, "Đến tột cùng nàng có ý gì, hôm nay nàng nói rõ ràng đi!" Ánh mắt của Tương Bình Vương rất đỏ, ngược lại cũng rất lý trí, không có xảy ra cái gì quá khích!

"Ý gì?" Cung thị không khỏi cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo nồng đậm giễu cợt, "Nạp Lan Diệp Hoa không còn là người, nhưng cũng không làm được chuyện cấu kết với thân tẩu (Chị dâu)!" Hình như cuối cùng Cung thị không nhịn được, nói ra chuyện đã giấu ở đáy lòng nhiều năm!

Nạp Lan Tĩnh cả kinh, những chuyện này nàng chưa từng nghe Cung thị nhắc qua, chuyện năm đó chân tướng như thế nào, cũng không được biết, Nạp Lan Tĩnh nhíu mày thật chặt, vào lúc này cũng nhìn không ra, cuối cùng năm đó họ có hiểu lầm gì, còn là Tương Bình Vương phụ mẫu thân, Nạp Lan Tĩnh đứng ở một bên, cũng không lo lắng Tương Bình Vương sẽ thương tổn Cung thị!

"Suy cho cùng nàng có ý gì, hôm nay nàng nói rõ ràng mọi chuyện đi!" Tương Bình Vương cũng không nghĩ đến Cung thị dám nói những lời như vậy, sắc mặt của hắn âm trầm dọa người, Cung thị có thể nói nàng không còn yêu mình, nhưng chắc chắn sẽ không tìm cớ như vậy để cự tuyệt mình, chỉ là Tương Bình Vương cũng nhận thấy được chuyện này nhất định không đơn giản!

"Chuyện như vậy, so với bất luận kẻ nào ngươi phải rõ ràng hơn chứ!" Cung thị mạnh mẽ gỡ tay Tương Bình Vương ra, năm đó bọn họ đánh bậy đánh bạ quen biết, hắn cười mình đanh đá, mình nói hắn là hoàn khố, nhưng cũng không phải có thâm thù đại hận như vậy, nhưng xuân tâm nảy mầm, Nạp Lan Diệp Hoa nhẹ nhàng lễ độ, Cung thị luôn cảm thấy đây mới là người mình muốn, mạnh hơn gấp trăm lần so với Tương Bình Vương, sau lại tự mình hiểu biết một ít chuyện, Cung thị mới hạ quyết tâm, cho dù Tương Bình Vương đã từng tỏ rõ cõi lòng, Cung thị tâm ý cũng đã tuyệt! (trong lòng Cung thị đã cắt đứt chuyện tình cảm này)

Thế nhưng, rốt cuộc ban đầu có từng động lòng, ngay cả bản thân mình Cung thị cũng nói không rõ ràng, nếu không phải Tương Bình Vương hết sức dây dưa, có lẽ lời này cả đời Cung thị cũng sẽ không nói ra ngoài, nàng luôn cảm thấy, Tương Bình Vương như thế nào lại thích nói đúng lý hợp tình như vậy!

Tương Bình Vương gắt gao nhìn chằm chằm ở trên mặt Cung thị, thật lâu sau tựa hồ đã bình ổn tức giận trong lòng, "Chuyện này, Bổn vương chắc chắn tra rõ ràng!" Tương Bình Vương lạnh giọng mở miệng, vẻ mặt kia mang theo vài phần đau thương, mấy phần tức giận, giống như trong lúc nhất thời hắn lại biến thành Tương Bình Vương trước kia!

Cung thị cũng không lên tiếng, Tương Bình Vương bước nhanh rời khỏi, ngay cả đầu cũng không quay lại, Cung thị nghe được tiếng bước chân xa dần, trong mắt ê ẩm, loại cảm giác này ngay cả nàng đều không biết đến tột cùng là vì chuyện gì!

"Nương!" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng gọi một tiếng, có lẽ bởi vì chuyện Tương Bình Vương đến tai Thái hoàng Thái hậu, hay bởi vì chính mình xảy ra chuyện, trong lòng Cung thị vẫn luôn không vui, Nạp Lan Tĩnh không biết nên an ủi Cung thị như thế nào, chỉ có thể ôm thật chặt Cung thị, không tiếng động an ủi!
[i][u]Yêu tà: đoạn trên là cuộc đối thoại của Tương Bình Vương với Cung thị k thôi nên tà để là nàng hắn cho cùng bối phận nhé. Đoạn sau quay lại xài : bà[/u][i][/i][/i]

"Không sao!" Cung thị lắc đầu một cái, nữ nhi mình xảy ra chuyện như vậy, trong lòng của bà dĩ nhiên rất khó chịu, nhưng lại không thể làm gì, tức giận cũng chỉ có thể phát tiết với Tương Bình Vương một chút, Hoàng gia vô tình, cuối cùng bà hối hận, ban đầu nên ngăn cản hôn sự của Tĩnh nhi cùng Kiếm Thiếu Niệm, có lẽ sẽ không rơi vào kết quả như vậy!

Đến ban đêm, Tương Bình Vương cũng không trở về nữa, không biết đi địa phương nào, Nạp Lan Tĩnh cũng không cho người đi tìm, Tương Bình Vương công phu cao siêu, nhất định sẽ không xảy ra bất trắc gì!

Sáng sớm ngày thứ hai, Nạp Lan Tĩnh nghe được tin, lúc này trong kinh thành đồn đại, thế nhưng nói Nạp Lan Tĩnh dụng kế đem Kiếm Thiếu Niệm nhốt lại, chiếm binh phù thành của mình, Nạp Lan Tĩnh nghe được, chỉ cười nhạt một tiếng, nhưng không có ra lệnh gì!

"Tiểu thư, bên ngoài có vài vị quan viên cùng dân chúng, nói là cầu kiến Vương Gia!" Nạp Lan Tĩnh vừa mới dùng xong đồ ăn sáng, Thu Nguyệt liền từ bên ngoài đi vào bẩm báo một tiếng!

Nên tới đúng là vẫn tới, Nạp Lan Tĩnh súc miệng, cũng không gấp gáp, Thái hoàng Thái hậu muốn dùng biện pháp như thế này tới kiềm chế mình, đáng tiếc, tính toán của bà ta cuối cùng sẽ rơi vào khoảng không!

Cục cục, một con bồ câu trắng an ổn đậu vào vai Thu Nguyệt, Thu Nguyệt cởi xuống tờ giấy ở trên chân bồ câu đưa tin, khẽ nâng tay, để cho nó bay về phía chân trời, "Tiểu thư, bên trong cung đưa tin tức!" Thu Nguyệt nhìn ấn ký bên trên, mau chóng bẩm báo Nạp Lan Tĩnh!

"Hả?" Nạp Lan Tĩnh hơi nhíu mày, mở tờ giấy này ra, cũng chỉ có ba chữ, giết không tha, Nạp Lan Tĩnh hơi cong môi một cái, thế nhưng nhìn ba chữ này cũng biết được nhất định là Vận Ninh viết, cũng chỉ có nàng mới có gan lớn như vậy, Nạp Lan Tĩnh đặt giấy dưới ánh nến, đốt sạch sẽ, biến thành tro bụi, biến mất ở không trung!

"Truyền hạ lệnh xuống, không cần để ý, mặc cho bọn họ ngây sự đi!" Nạp Lan Tĩnh khoát tay áo, người này nàng sẽ giáo huấn, chỉ là vẫn không cần nàng tự mình ra tay, tự nhiên sẽ có người giúp mình, những người bên ngoài không cần nghĩ cũng biết rõ ràng, tất nhiên là do Hữu Tướng cầm đầu quan viên, phần lớn là lê dân bách tính!

"Tĩnh nhi!" Cung thị nghe nói chuyện này, vội vàng tới đây nhìn một chút, ngược lại vừa vào cửa thấy vẻ mặt Nạp Lan Tĩnh thản nhiên đứng ở trước cửa sổ, Thu Nguyệt phục vụ bên cạnh, cũng có vẻ bà có chút đường đột!

Nạp Lan Tĩnh nghe tiếng quay đầu,thế nhưng nhìn thấy Cung thị để cho nha đầu sau lưng nâng trường tiên, một thân áo quần cứng cáp, rất có ý muốn đi ra chém giết, Nạp Lan Tĩnh không khỏi cười một tiếng, "Mẫu thân, cũng chỉ là một ít quan văn cùng dân chúng thôi, họ nguyện ý náo thì để cho bọn họ náo đi!" Nạp Lan Tĩnh lơ đễnh nói, suy cho cùng Cung thị là không yên lòng, vốn muốn nói một chút, nhưng bị Nạp Lan Tĩnh kéo đến trong phòng!

"Nương, rất lâu chúng ta không có đánh cờ với nhau, khó có hôm nay được nhàn hạ, mẫu thân nhưng phải chỉ điểm cho nữ nhi chút kỳ nghệ!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, phân phó Thu Nguyệt lấy bàn cờ tới, nhìn gương mặt Nạp Lan Tĩnh lạnh nhạt, trong lòng Cung thị vốn lo lắng, cũng từ từ bình tĩnh lại!

Nạp Lan Tĩnh vẫn yêu thích quân đen, lúc này một đen một trắng ở trên bàn cờ bắt đầu chém giết, đừng thấy khí phách của Cung thị hiện tại ít hơn trước kia, thế nhưng ở trên ván cờ, quyết sẽ không nương tay, từ trên người của bà mơ hồ có thể nhìn ra phong cách của Vận Ninh, ngược lại Thu Nguyệt rất bội phục, nàng càng nhìn không ra trong lòng Nạp Lan Tĩnh đến tột cùng nghĩ gì!

Hai mẫu tử thân thiết đánh cờ, trừ Thu Nguyệt cũng không lưu lại người khác phục vụ, Nạp Lan Tĩnh dùng ngón tay nhẹ nhàng kẹp hắc tử (viên cờ đen), mang theo nụ cười có vài phần đùa giỡn, "Nương, ngươi nói ngôi vị Hoàng đế này ta có nên ngồi hay không?"

"Lời này không được nói!" Cung thị vẫn đang đắm chìm trong trận cờ, nghe Nạp Lan Tĩnh nói lời này, không khỏi ngẩng đầu lên, vội vàng quát một tiếng, nếu để cho người khác nghe được, chẳng phải là tội lớn chém đầu!

"Nương, sợ cái gì, bây giờ Kiếm gia đã không đủ gây sợ hãi!" Nạp Lan Tĩnh cười lắc đầu, hắc tử trong tay cũng theo đó mà đặt xuống, thật ra thì cũng không thể trách Cung thị kinh ngạc, ngay cả Thu Nguyệt cũng trợn to hai mắt, nữ tử làm Hoàng đế, quả thực mới nghe lần đầu, ngược lại trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận!

Nạp Lan Tĩnh nói rốt cuộc có lý, người Kiếm gia trong kinh thành cũng chỉ có Kiếm Thiếu Phong cùng Tương Bình Vương, nhưng Kiếm Thiếu Phong lại xảy ra chuyện như vậy, Hoàng thất đã không có thực lực cùng Nạp Lan Tĩnh đối kháng, Cung thị không hổ là hậu nhân của nhà tướng, mặc dù mới đầu có chút kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát, liền bình tĩnh lại!

"Ngôi vị Hoàng đế ngồi không được!" Thật lâu sau Cung thị mới khe khẽ phun một câu như vậy, "Lại không nói bên ngoài có Sở quốc luôn nhìn chằm chằm, chỉ riêng nói binh phù không, cũng không thể phục chúng, ngôi vị Hoàng đế này Kiếm Thiếu Niệm có thể làm được, nhưng ngươi ngồi không được, chưa nói đại thần trong triều hẳn tâm không phục, ngay cả tướng quân quân sĩ trong quân doanh, cũng không thiếu những người ngu trung, đến lúc đó, binh phù cũng chỉ là một khối sắt vô ích, đến lúc đó cũng chỉ có một kết quả, thiên hạ đại loạn!" Cung thị nói xong, quân trắng trong tay chậm rãi hạ xuống, nhưng một con cờ này, lại khiến quân đen nhìn lẫn lộn hỗn loạn!

Lúc này bàn cờ, cũng là tượng trưng thiên hạ, lật chuyển trong đó, cũng là định càn khôn, chúng sinh cũng chấp không lại ý niệm của người nắm giữ!

"Đúng vậy!" Nạp Lan Tĩnh cười khổ một tiếng, thế cục này ngay cả Cung thị cũng nhìn rõ ràng, hắn làm sao có thể nhìn không ra, ngôi vị Hoàng đế này ngồi không được, lại ném không xong, thật khó khăn!

Mặt trời dần dần lên cao, nhưng tiếng ồn ào bên ngoài cũng rất nhỏ, ván cờ này Nạp Lan Tĩnh cũng không xem cứu hay không, hồi lâu nàng cười một tiếng, bàn tay trắng nõn cũng nhẹ nhàng hạ xuống một con nước cờ không nổi bật, nhưng lại cứu sống tất cả quân đen, "Hiện tại chỉ có thể chờ!" Nạp Lan Tĩnh cười một tiếng, giống như thiên hạ này đã là vật trong túi nàng!

"Phu nhân, tiểu thư, người của Thái hoàng Thái hậu đưa tin tới!" Thu Nguyệt thấy hai người nhìn nhau cười một tiếng, dường như đã quyết thắng bại, lúc này mới dám lên tiếng, dù sao nàng cũng chỉ là một nha đầu không muốn hiểu thế cục thiên hạ, chẳng qua cảm thấy cho dù Kiếm Thiếu Niệm bởi vì cái gì mà rời đi, hôm nay tay cầm trọng quyền là Nạp Lan Tĩnh, chỉ cần nàng nghĩ muốn ngôi vị Hoàng đế này, là có thể làm được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status