Tướng quân thích đọc sách cấm

Chương 3



Sau khi thương thảo xong, Minh Nguyệt xách Nhị thiếu tướng rời đi.

Dọc đường đi, Nhị thiếu tướng muốn nói lại thôi, đến tận lần thứ hai mươi tám liếc trộm Minh Nguyệt thì nàng đột nhiên quay đầu đối diện với ánh mắt hắn.

“Muội thật sự là “Phượng Thành Giai Lệ Tận Diệt”?” Hoắc Đình Lang nửa tin nửa ngờ hỏi.

Minh Nguyệt gật đầu rồi lập tức cảnh cáo: “Huynh không được nói chuyện ngày hôm nay cho người khác, nếu không ta sẽ móc mắt rồi lại hạ độc huynh!”

Nhị thiếu tướng nuốt một ngụm nước bọt, hắn ngây ngô cười nói: “Ta nhất định sẽ giữ bí mật!”

Hoá ra đại tác gia mà hắn luôn vất vả tìm kiếm lại là người lớn lên bên hắn từ nhỏ đến lớn, cho nên hắn rất hiểu tính tình muội ấy.

Người bình thường thấy nàng đều cảm thấy hoảng sợ.





Bởi vì khí thế của nàng quá mức mạnh mẽ. Lúc còn nhỏ, khi người ta còn đang trèo tường nghịch đất thì nàng đã tinh thông cầm kỳ thi hoạ, đã thế vẻ ngoài của nàng còn lạnh lùng đến doạ người.

Hoàng Thái hậu thấy Minh Nguyệt xinh đẹp lại học rộng tài cao, hiểu lễ nghĩa nên trong lòng rất vui mừng. Với đạo ý nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, bà có ý định chỉ hôn cho Minh Nguyệt và Thái tử.

Nhưng Thái tử lại sợ hãi đến nỗi nước mắt rơi như mưa, khiến một đám thái giám và ma ma vô cùng lo lắng.

Thật ra Minh Nguyệt cực kỳ chán ghét Thái tử điện hạ, nàng mới không thèm một vị hôn phu khóc nhè vô dụng như vậy đâu! Trông Thái tử khóc đến phiền lòng, Minh Nguyệt cố tình cau mày doạ hắn: “Nếu điện hạ lại khóc nữa thì ngày mai ta lập tức gả cho người!”

Một câu này làm nước mắt Thái tử nhanh chóng ngừng lại, nhưng từ đó về sau chỉ cần nhìn thấy Minh Nguyệt từ xa là hắn vội tìm một xó để trốn.

Nhị thiếu tướng thấy mọi người đều không chơi với tiểu thư Minh Nguyệt, trong lòng liền nảy sinh thương cảm, hắn không sợ chết mà đứng trước mặt nàng và nói:

“Minh Nguyệt đừng thương tâm, Thái tử biểu ca không chơi với muội thì ta sẽ chơi cùng muội.”





Tiểu thư Minh Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, con mắt nào của hắn nhìn thấy nàng đang thương tâm???

Thái tử không để ý đến nàng, nàng còn vui vẻ đến mức chuẩn bị đốt pháo chúc mừng. Nhưng nửa đường lại cố tình nhảy ra một Trình Giảo Kim, ai có thể nói cho nàng biết tại sao tên Hoắc nhị thiếu gia này lại bám người như vậy? Quả thật hắn không khác gì một khối kẹo mạch nha, dứt mãi không thoát mà bỏ cũng không xong.

Nhớ lại những năm đó hắn luôn không cẩn thận làm y phục nàng dính đầy bùn đất hoặc là vô tình làm đổ mực lên bức tranh của nàng. Đúng là lòng hiếu kỳ quá mức của hắn luôn làm hỏng mọi việc, cũng bởi vì áy náy mà hắn mua đậu hủ thối đi theo nàng để chịu đòn nhận tội… 

Minh Nguyệt bị hắn làm cho tức giận đến đầu bốc khói, nhưng mỗi lần muốn phát hoả thì vừa nhìn thấy khuôn mặt thối ngốc nghếch kia là nàng lại mềm lòng.

Nàng thôi miên chính mình, “Hoắc Đình Lang là tên ngốc, không cần phải so với hắn, coi như mỗi ngày nàng làm một việc thiện, cứ nhường hắn một chút!”

Thời gian lâu dần, vì tự thôi miên quá nhiều mà nàng đã từ từ quen với sự tồn tại của hắn, cũng quen với hành vi ngốc nghếch của hắn.

Lại sau đó, Hoắc lão tướng quân phụng mệnh trấn thủ biên quan, Hoắc nhị thiếu gia cùng ca ca cũng theo phụ thân xuất quân, lần từ biệt này không ngờ lại là mấy độ xuân thu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status