Tuyệt sắc đan dược sư: Quỷ vương yêu phi

Chương 296: Mộ như nguyệt trở về (2)

Khuôn mặt lão gia chủ tràn ngập bi thương, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, nhưng mà bây giờ hắn bị nhốt trong lá chắn, có muốn ngăn cản cũng không cách nào làm được...

Tiêu Thiên Vũ ôm chặt Thánh Nguyệt phu nhân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể đang từ từ phình to của Tiêu lão, vẻ mặt trầm trọng, nắm đấm khẽ run lên.

"Cha, mẹ..."

Trong đại sảnh Tiêu gia, Tiêu Uyển sợ hãi co rụt trong góc tường, đôi mắt to ngập nước mắt, nàng cố gắng không cho mình khóc thành tiếng.

Vừa rồi cha bảo nàng ở đây chờ, nàng ngoan ngoãn nghe lời nhưng không biết tại sao trong lòng rất bất an, nàng muốn đi tìm cha mẹ nhưng vừa bước ra khỏi cửa, một lá chắn trong suốt lại ngăn nàng lại.

Nàng muốn xuyên qua cái lá chắn kia nhưng không được...

"Cha, mẹ, các ngươi ở đâu? Uyển Nhi sợ hãi..."

Thân thể nhỏ nhắn của Tiêu Uyển run run, ánh mắt hoảng sợ nhìn tộc đường không một bóng người.

Tuy nàng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nàng không muốn một mình ở chỗ này, chỉ muốn đi tìm cha mẹ... nhưng vì sao nàng không ra khỏi đây được? Hiện tại mẫu thân ở nơi nào?Nhìn cả tộc đường chỉ có một mình mình, Tiêu Uyển ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, một đôi mắt to tràn ngập bất an...

"Không!"

Tiêu lão gia chủ nhìn thân thể Tiêu lão từ từ phình to lên, sắp nổ mạnh, khóe mắt hắn như muốn nứt ra, bi thống hô to một tiếng, thanh âm quanh quẩn thật lâu trong không gian Tiêu gia...

Bá!

Trong lúc mọi người tuyệt vọng, một ánh sáng bạc xẹt qua bầu trời, nhập vào thân thể Tiêu lão, trong chốc lát, thân thể Tiêu lão như quả cầu bị xì hơi, dần dần xẹp xuống, một thân lực lượng cường đại cũng theo gió tan mất.

"Này... này là chuyện gì xảy ra?"

Tiêu Lão gia chủ chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn bạch y thanh thuần như tuyết trên không trung.

Thiếu nữ đứng giữa không trung, bạch y tung bay trong gió tạo thành độ cong duyên dáng, nàng rũ mắt nhìn về phía mọi người, khi nhìn đến Nam Cung Tử Phượng, đáy mắt xẹt qua lãnh ý.

"Nguyệt Nhi?"

Thánh Nguyệt phu nhân ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn thiếu nữ đứng trong không trung.

Ở đại lục này, có thể tùy ý bay trên không trung cũng chỉ có thiên phú.....

Chẳng lẽ Nguyệt Nhi đột phá tới cấp thiên phú rồi? Không phải Mộ Dung Thanh Sơ nói thực lực của nàng bị phong ấn, còn gặp nguy hiểm sao?

Thấy nữ nhi mình bình an vô sự, Thánh Nguyệt phu nhân kích động, nàng vội vàng giơ tay bụm môi, không chớp mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ một thân bạch y kia.

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn lướt qua Nam Cung Tử Phượng, ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Lão, thân thể nàng chợt lóe, đáp xuống trước mặt Tiêu lão.

"Ngươi vừa làm gì ta vậy?" Tiêu lão hồi phục tinh thần, kinh ngạc hỏi.

Rõ ràng hắn cảm thấy thân thể sắp tự bạo, nhưng không biết Mộ Như Nguyệt đưa thứ gì vào thân thể hắn, lực lượng tự bạo kia lại kỳ tích ổn định trở lại...

"Ta chỉ dùng ngân châm phong bế huyết mạch của ngươi cưỡng bách lực lượng kia ngừng lại." Mộ Như Nguyệt khẽ ngẩng đầu, nhàn nhạt nói.

Nhưng mà giờ khắc này, trong lòng nàng trầm xuống.

Cũng may nàng kịp thời về tới Tiêu gia.

Nếu chậm một chút nữa, phỏng chừng Tiêu lão sẽ đồng vu quy tận cùng Nam Cung Tử Phượng....

Tiêu lão ngẩn ra, cười khổ lắc đầu: "Đại tiểu thư, ngươi không nên làm như vậy, ta đã ôm quyết tâm phải chết, chỉ cần ta cùng Nam Cung Tử Phượng đồng vu quy tận thì có thể đổi được Tiêu gia bình an, mà ta cũng không sợ chết, khụ khụ..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status