Tuyệt sắc đan dược sư: Quỷ vương yêu phi

Chương 365: Dạ vô trần trở về (8)

"Lực lượng này... là Vô Trần?"

Ánh mắt Lâm Nhược Ảnh hơi căng thẳng, chậm rãi nâng mắt lên.

Một thân ảnh màu tím tựa như tu la phong hoa tuyệt đại lọt vào tầm mắt nàng...

Nam nhân đứng trên không trung, áo bào màu tím tung bay, nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nam nhân này tuấn mỹ, kinh diễm, điên đảo chúng sinh, hắn giống như thiên thần giáng trần, tà mị lại tôn quý.

Nói vậy cũng đã đủ kinh diễm rồi, nhưng khi ánh nắng chiếu vào đóa mạn đà la trên mặt hắn, trái tim mọi người đều đập loạn, si ngốc nhìn chăm chú vào hắn.

Thế gian này lại có nam nhân tuấn mỹ tà mị như thế.

Ánh mắt nam nhân hơi nhìn về phía trước, con ngươi màu tím ẩn chứa hơi thở thâm trầm. Gió nhẹ thổi qua, thân ảnh thon dài khoanh tay mà đứng lại mang đến cho người ta một cảm giác áp bức.

Tu La thần!

Nhất thời, trong đầu mọi người đều hiện lên ba chữ này.

Hắn không phải Tu La thần thì là cái gì?

Nam nhân không hề làm gì đã khiến tim bọn họ suýt nữa ngừng đập....

Đầu óc Triệu Khuynh Tuyết trống rỗng, trong mắt toát ra nỗi sợ hãi cực độ, nàng dứt khoát nhắm mắt, bị dọa hôn mê bất tỉnh...

"Vô Trần, ngươi đã trở lại?" Trong lòng Lâm Nhược Ảnh vui vẻ, ánh mắt chăm chú nhìn nam nhân trên không trung, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Ngươi trở về thì tốt rồi, đại khái ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi, ta sẽ sai người chuẩn bị nước ấm cho ngươi, chuyện này ngươi có thể giao cho ta xử lý, ngươi không cần khó xử."

Đúng vậy, trong mắt Lâm Nhược Ảnh, Dạ Vô Trần không ra tay chỉ vì có giao tình với Tiêu gia. Nếu sớm biết hôm nay hắn sẽ trở về, nàng sẽ tìm cơ hội khác ra tay, miễn cho hắn quá mức khó xử.

Nàng cũng chỉ muốn phân ưu cùng hắn thôi....

Thân thể Tử Thiên Cảnh cứng đờ, ngẩng đầu ngóng nhìn bóng dáng trên không trung kia, trong mắt bắt đầu hiện lên cảm xúc kích động, trong lòng cũng dâng lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang.....

Phụ thân.

Hai chữ này, trước giờ hắn chưa từng gọi ra tiếng.

Đã bao nhiêu ngày đêm, bọn họ đều xuất hiện trong giấc mơ của hắn, mỗi lần hắn đều khiếp đảm...

Dạ Vô Trần cũng không nhìn Lâm Nhược Ảnh, chậm rãi xoay người, ánh mắt thâm tình nhìn thê tử mình yêu, ánh mắt kích động, nhưng khi nghĩ đến một màn vừa rồi, trong lòng hắn bất giác có chút ghen tuông, ánh mắt bất thiện nhìn Tử Thiên Cảnh.

Trước nay sự ôn nhu của nàng chỉ dành cho một mình hắn, nhưng vừa rồi lại nghiêm túc lau tay cho tên tiểu tử thúi kia! Sao nàng có thể ôn nhu với nam nhân khác như vậy?

"Buông tay ngươi ra!"

Nhìn hai người còn nắm tay nhau, trong lòng Dạ Vô Trần chua lét, vươn tay ra nắm chặt lấy tay Mộ Như Nguyệt.Tử Thiên Cảnh giơ tay bắt trở về, giữ chặt tay Mộ Như Nguyệt, phẫn nộ trừng mắt Dạ Vô Trần: "Ngươi làm gì?"

"Buông nàng ra!" Dạ Vô Trần phẫn nộ rồi, rốt cuộc tiểu tử thúi này ở đâu chui ra? Không nhìn thấy phu quân chính quy của nàng đứng đây, cư nhiên còn dám đoạt tức phụ (vợ) của hắn!?

"Tại sao ta phải buông?" Tử Thiên Cảnh không cam lòng yếu thế, trước kia hắn còn nhỏ không có sức mạnh, gia hỏa này độc chiếm sự ôn nhu của mẫu thân, đáng thương hắn và cô cô thường xuyên bị ném ra ngoài rừng rậm xa ngàn dặm....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status