Tuyệt sắc đan dược sư: Quỷ vương yêu phi

Chương 613: Đông Phương Tuấn nghẹn khuất (6)

Xôn xao!

Một tia sáng bạc hiện lên, bắn về phía hạ thân hắn, ngay sau đó, trong bóng đêm tĩnh lặng vang lên một tiếng thét tê tâm liệt phế...

Sáng sớm hôm sau.

Trong thư phòng, Âu Dương Vân Cẩm đặt cuốn sách trong tay xuống, ngước mắt nhìn bạch y nữ tử vừa đi vào, cười nhạt nói: "Mộ cô nương, ngươi tỉnh?"

"Ân." Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, vung tay ném cho Âu Dương Vân Cẩm một tờ giấy, "Thu thập tất cả các loại dược liệu này."

Âu Dương Vân Cẩm khẽ mỉm cười, tiếp nhận phương thuốc, sau đó lại nhìn về phía nữ tử, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, ngươi biết không? Hôm qua Đông Phương Tuấn xảy ra chút chuyện, nghe nói hắn bị người ta đánh, còn bị hỏng công cụ nối dõi tông đường, nhưng ngay cả mặt người ta cũng không nhìn thấy."

Lúc nói, hắn tinh tế quan sát biểu tình của Mộ Như Nguyệt.

Nhưng từ đầu đến cuối thần sắc Mộ Như Nguyệt vẫn nhàn nhạt, tựa như chuyện kia không liên quan gì đến nàng: "Vậy có phải ta nên nói lời chúc mừng Đông Phương gia không? Miễn cho tra nam như thế đi khắp nơi hại người."

Âu Dương Vân Cẩm cứng họng, bất đắc dĩ nói: "Đông Phương Tuấn kia dù sao cũng xảy ra chuyện ở địa bàn Âu Dương gia, tuy Đông Phương gia sẽ không vì chuyện này mà làm gì Âu Dương gia, nhưng cũng cần phải cho hắn một công đạo."

"Công đạo?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói, "Ngươi cho rằng với quan hệ giữa Đông Phương gia và Âu Dương gia, các ngươi cho hắn một công đạo thì thế nào? Nếu sau lưng mối quan hệ này đã sớm như nước với lửa, cho dù công khai thì đã sao."

Âu Dương Vân Cẩm hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười.

"Ngươi nói không sai, âm thầm hay công khai cũng không có gì khác nhau, năm đó lão nhân Đông Phương gia kia dùng gian kế hại phụ thân, quan hệ hai nhà đã như nước với lửa, nhưng mặt ngoài, tứ đại gia tộc là nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn (có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu) cho nên chúng ta cũng không thật sự xé rách mặt với Đông Phương gia, chỉ hòa thuận mặt ngoài là đủ rồi, đặc biệt là mấy năm gần đây Đông Phương gia ngày càng bộc lộ rõ dã tâm, đã có tính toán thâu tóm ba đại gia tộc khác, hiện tại công khai đối địch thì đã sao."

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì nữa, nhàn nhạt quét mắt về phía phương thuốc trong tay Âu Dương Vân Cẩm: "Trong vòng năm ngày, đưa dược liệu tới cho ta, quá năm ngày, phụ thân ngươi xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến ta."

Dứt lời, nàng xoay người đi ra cửa.

Ánh nắng chiếu trên dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, gió nhẹ phất qua thổi tung vài sợi tóc, nàng duỗi cái eo lười, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Bỗng nhiên, Mộ Như Nguyệt nhíu mày, bàn tay gắt gao ấn vào bụng.

Trong nháy mắt, bụng đột nhiên co rút đau đớn khiến sắc mặt nàng tái nhợt.

"Nguyệt Nhi!"

Áo tím xẹt qua, xuất hiện trước mặt nàng, hắn vươn tay ôm nàng vào ngực, quan tâm lo lắng hỏi: "Nàng thế nào?"

"Không sao", Mộ Như Nguyệt lắc đầu, nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, cười nói, "Từ khi đến Vô giới, tiểu gia hỏa này liền trở nên an tĩnh, bây giờ rốt cuộc có động tĩnh rồi, Vô Trần, ta có cảm giác, không bao lâu nữa tiểu gia hỏa này sẽ ra đời..."

Đó là hài tử của bọn họ, mặc kệ hắn có lai lịch gì, nàng đều sẽ bảo hộ hắn cả đời.

Dạ Vô Trần nghe lời nàng nói mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhưng cũng không dám thả lỏng: "Nguyệt Nhi, gần đây nàng quá mệt mỏi, loại chuyện như đêm qua cứ giao cho ta là được rồi, nàng không cần tự mình động thủ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status