Tuyệt sắc đan dược sư: Quỷ vương yêu phi

Chương 620: Dạ Vô Trần xấu không thể gặp người (3)

Nơi sâu nhất trong sơn mạch ma thú, một lão giả ngồi nhắm mắt khoanh chân, quanh thân bao phủ một tầng sáng nhàn nhạt tựa như khoác một lớp kim sa.

Gió nhẹ lướt qua thổi bay mái tóc tuyết trắng, lão giả tựa như cảm nhận được điều gì, mở mắt ra, nói: "Tiểu tử kia rốt cuộc đã trở lại, còn dẫn cả khách tới, người đâu, mở cửa hoan nghênh khách quý!"

Lúc nói chuyện, hắn đứng dậy, bạch y xẹt qua không trung, nhanh chóng biến mất phía sau núi...

"Như Nguyệt, chính là nơi này."

Mặc Khê chớp chớp mắt, nở nụ cười đáng yêu: "Nhất định là gia gia đang ở bên trong chờ chúng ta, chúng ta mau vào thôi, ta muốn giới thiệu Như Nguyệt với gia gia."

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu.

Lần này đến đây, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng giải trừ khế ước với Mặc Khê rồi. Lúc trước, Mặc Khê vì cứu nàng mà lập khế ước nhưng kẻ địch của nàng quá nhiều, không thể liên lụy hắn.

Hơn nữa, nàng cũng có thể xác định lão nhân Mặc gia tìm nàng cũng là vì chuyện khế ước, không có bất kì người gia gia nào muốn cháu mình gặp nguy hiểm...

"Đi thôi."

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quay đầu nhìn hai nam nhân bên cạnh, nét mặt nhu hòa.

Mặc kệ nàng và Mặc Khê có khế ước trói buộc hay không, thiếu niên này mãi mãi là bằng hữu của nàng...

"Tiểu thiếu gia, ngươi rốt cuộc đã trở về."

Một thanh âm thô cuồng từ phía trước truyền đến, sau đó nhìn thấy một nam tử cường tráng từ trên trời hạ xuống, oanh một tiếng, cả ngọn núi đều rung động vài cái.

Nam nhân xoa xoa đầu mình, tươi cười hàm hậu: "Hai vị này hẳn là khách quý mà gia chủ nói, ta tên Hùng Sơn, các ngươi cứ gọi ta Hùng lão đại là được, tiểu thiếu gia, gia chủ ở trong chờ các ngươi."

Mặc Khê cười vui vẻ, nụ cười kia còn sáng lạn hơn ánh mặt trời.

"Hùng thúc, mau dẫn chúng ta đi gặp gia gia, từ khi gia gia ném ta ra khỏi sơn mạch ma thú, cũng đã thật lâu không gặp hắn."

Nói tới đây, Mặc Khê có chút ủy khuất.

Tuy nói gia gia muốn hắn ra ngoài rèn luyện, cho nên ném hắn tới một nơi đáng sợ như vậy, nhưng nếu không gặp Như Nguyệt, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ...

"Các vị đi theo ta." Hùng lão đại cười ha hả, xoay người đi về hướng trên núi...

Nơi sâu trong sơn mạch ma thú là nơi ở của lão nhân Mặc gia, dù tứ đại gia tộc có cường đại thế nào cũng không dám tùy tiện bước vào nơi này.

Cho nên cũng chưa ai nhìn thấy tế đường ở chân núi...

Lúc này, bên ngoài tế đường, lão giả khoanh tay mà đứng, bạch y nhẹ bay, thoạt nhìn rất có phong độ tiên phong đạo cốt, sắc mặt hơi trầm tư, nhưng không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

"Gia gia, ta đã trở về..."

Một thanh âm thanh thúy động lòng người truyền đến khiến lão giả hồi phục tinh thần, sắc mặt cũng thả lỏng, quay đầu nhìn về phía thiếu niên rạng rỡ dưới ánh mặt trời, khuôn mặt già nua lộ ra một nụ cười.

"Khê Nhi, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi, ở bên ngoài sống thế nào? Có phải xảy ra chuyện gì không?"

Mặc Khê chu môi, tội nghiệp nói: "Những người đó thật đáng sợ, người nào cũng muốn ăn tươi nuốt sống ta, ta không cẩn thận đã giết thật nhiều người, gia gia, ta thật sự không có cố ý...."

Là những người đó quá đáng.

"Nếu..." Mặc Khê nhìn qua phía Mộ Như Nguyệt, "Nếu không có Như Nguyệt, ta nhất định sẽ bị những người đó ăn sạch, ta nghe Âu Dương Thiến nói bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu, bọn họ sẽ dùng thuốc mê khiến ngươi ngất xỉu, sau đó ăn ngươi, vậy mà gia gia lại ném ta đến một nơi như vậy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status