Tuyệt sắc đan dược sư: Quỷ vương yêu phi

Chương 838: Thiên giai trung cấp, phu thê gặp nhau (5)

"Khụ khụ", Bạch Trạch nhịn không được phun một ngụm máu tươi, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười như gió xuân, nhẹ giọng nói: "Ta không sao, hắn cũng bị thương, tạm thời sẽ không đến làm phiền nàng... khụ khụ!"

Nói xong hắn lại ho khan mãnh liệt.

"Mau ăn đan dược này vào."

Mộ Như Nguyệt vội vàng nhét đan dược vào miệng Bạch Trạch, nhưng sắc mặt Bạch Trạch vẫn tái nhợt như cũ....

Nàng vội vàng bắt mạch cho Bạch Trạch, sắc mặt khẽ biến: "Lực lượng của hắn còn lưu lại trong cơ thể ngươi, chỉ dùng đan dược trị thương bình thường thì không thể chữa hết được, cần phải dùng đan dược thiên giai trung cấp..."

Nhưng mà hiện tại nàng không có dược liệu luyện chế Thiên hoàn đan.

"Bạch Trạch..." Mộ Như Nguyệt rũ mắt nhìn Bạch Trạch thần sắc suy yếu, trái tim đau đớn: "Là ta liên lụy ngươi..."

Thân thể Bạch Trạch cứng đờ, lại nhanh chóng buông lỏng, hắn nhẹ nhàng cầm tay Mộ Như Nguyệt, ôn nhu nói: "Đều là ta cam tâm tình nguyện làm, nàng không cần cảm thấy có gánh nặng gì, từ đầu gặp nàng, kết bạn với nàng, ta đã thề đời này kiếp này dùng hết khả năng của mình để bảo hộ nàng, cho dù phải bất chấp tất cả..."

Trái tim Mộ Như Nguyệt run rẩy, trong đầu bất giác hiện ra tình cảnh lần đầu gặp Bạch Trạch.

Khi ấy, bọn họ chỉ là tiểu hài tử mà thôi, nhiều năm làm bạn, trải qua rất nhiều sóng gió, đến nay cũng đã trưởng thành...

Có thể nói, kiếp trước, người làm bạn bên cạnh nàng lâu nhất chính là Bạch Trạch, từ nhỏ đến lớn, không biết đã cùng nhau trải qua bao nhiêu lần sinh tử.

Hắn, chưa từng bỏ mặc nàng...

Không chỉ bởi vì quan hệ khế ước mà là vì nàng, Bạch Trạch thật sự có thể bất chấp tất cả, thậm chí vì bảo vệ nhi tử của nàng và Vô Trần, hắn không tiếc mạo hiểm rơi vào bẫy của Tử Phượng, bị giam cầm mấy ngàn năm...

"Bạch Trạch, ta nên báo đáp ngươi thế nào đây?"

Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, đáy lòng chua xót, Bạch Trạch đối với nàng tốt như vậy, nàng thật sự không cách nào hồi báo....

"Nếu nàng thật sự muốn hồi báo ta", Bạch Trạch cười nhạt, ánh mắt kiên định, "Vậy thì phải sống thật tốt! Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn sống tốt!"

Lời nói của hắn làm trái tim Mộ Như Nguyệt càng thêm run rẩy, nhất thời không biết nói gì...

"Nguyệt Nhi, còn nhớ ta đã từng nói gì không? Đời này, nàng là người thân duy nhất của ta... Bởi vì bọn họ là người nàng quan tâm cho nên ta mới thay nàng bảo hộ bọn họ.... Đời này có thể quen biết nàng, ta đã rất thỏa mãn rồi, không còn cầu mong gì nữa, chỉ cần nàng vẫn còn sống, đối với ta không còn điều gì quan trọng hơn điều này...."

Tay Mộ Như Nguyệt khẽ run, nhìn nụ cười thỏa mãn của Bạch Trạch, nhỏ giọng nói: "Bạch Trạch, thật xin lỗi..."

"Nàng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ta, có một số việc là ta cam tâm tình nguyện", nụ cười của Bạch Trạch càng thêm ôn nhu, lại không che được sắc mặt suy yếu, "Kiếp trước, người đầu tiên nàng gặp là ta, người cùng nàng đi qua năm tháng lâu dài cũng là ta... Cuối cùng, nàng yêu Tử Hoàng, cho nên ta tin tưởng, dù không có Tử Hoàng xuất hiện, nàng cũng sẽ không có tình cảm khác với ta, trong lòng nàng chỉ coi ta là người thân, như thế đủ rồi, ta không hi vọng xa vời..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status