Tuyệt sắc thái giám: Yêu hậu đùa lãnh hoàng

Chương 122: Ân cứu mạng, dùng sông lớn để trả



Khí trời cuối Hạ đầu Thu, vốn sáng sủa, đột nhiên trầm trầm, nồng vân kéo đến ngăn trở ánh mặt trời, sắc trời lập tức trở nên mù mịt, gió rít o o, lay động nhánh cây, phát ra tiếng vang "Bành bạch", vài tia chớp phá vỡ bầu trời, mưa phùn rả rích rơi xuống.

Gia Cát Toàn Cơ bị Nhiếp Huyền vừa lôi vừa kéo, ngay cả chạy bay trong mưa, mạnh mẽ kéo vào Bát vương phủ, giờ phút này, phóng vào hướng Dự Viên!

"Ai ai, ta nói Nhiếp thị vệ, ngươi buông tay có được không? Bản Công Tử tự biết đường!" Gia Cát Toàn Cơ rốt cuộc chịu hết nổi, mở miệng kháng nghị.

"Toàn Cơ tiên sinh thứ tội! Thật sự là tình huống khẩn cấp, chủ tử hạ tử lệnh, nô tài không thể làm gì khác hơn là phải đắc tội ngươi!" Nhiếp Huyền giơ tay lên quệt mồ hôi hột trên trán, nói thật nhanh.

Gia Cát Toàn Cơ bực mình, "Không phải chỉ là xem bệnh cho gã thái giám thôi sao? Chết thì chết đi, chết rồi vừa đúng giải cứu chủ tử nhà ngươi, có cái gì phải gấp gáp!"

"Khụ khụ! Toàn Cơ tiên sinh, lời này nếu như bị chủ tử nghe được, đoán chừng ngươi sẽ chết rất thảm a!" Nhiếp Huyền bị sặc, ho khan nhắc nhở.

"Hứ! Cái gã thái giám độc mồm độc miệng kia, Bản Công Tử mới lười phải xem bệnh cho hắn, Bản Công Tử không bị hắn tức chết coi như may mắn! Hừ, muốn xem bệnh, cũng phải để hắn mở miệng cầu xin Bản Công Tử, báo thù lần trước hắn chọc tức ta!" Gia Cát Toàn Cơ bĩu môi, tức giận bất bình, lơ đễnh mà nói.

Nhiếp Huyền lắc đầu một cái, cước bộ cũng dần dần tăng nhanh, nghiêm túc nói: "Chủ tử đối với thái giám này rất để ý, tiên sinh chớ nên... xem nhẹ, trước kia nô tài cũng không biết, hôm nay mới vừa biết được nguyên nhân, sợ rằng Bát vương phủ rất nhanh sẽ thêm tân chủ tử nữa!"

"Hử? Nói vậy là sao?" Gia Cát Toàn Cơ cau mày, không phải là Sở Vân Hách muốn cưới yêu nghiệt thái giám đó làm trắc vương phi chứ! Nếu đúng như vậy, thì thật là một kích oanh động khắp thiên hạ!

"Bởi vì hắn là nữ......"

"Nhiếp Huyền!"

Ở cửa chính Dự Viên, Nhiếp Phong một tiếng la lên, cắt đứt lời Nhiếp Huyền sắp cửa giải thích, Nhiếp Huyền ngẩn người, thúc giục: "Tiên sinh mau chút, chủ tử chờ không kịp!"

"Ai ——"

Gia Cát Toàn Cơ lên tiếng kháng nghị, trực tiếp không để ý tới, Nhiếp Phong Nhiếp Huyền dắt hắn, nhanh chóng kéo thẳng đến nhà chính, sau đó đóng cửa lại.

"Toàn Cơ!" Sở Vân Hách ngồi ở bên giường, ngoắc tay nói: "Ngươi mau tới đây xem một chút, Sơ nhi nói hắn trúng một loại Mị Hương gì đó rất mạnh, ngươi xem một chút phải làm sao!"

"Mị Hương?" Gia Cát Toàn Cơ co quắp khóe miệng, mặt hắc tuyến bước đến gần, ngồi xuống ghế nhỏ, sau đó nhìn Đoàn Cẩm Sơ đang hôn mê nằm ở trên giường, mày tuấn nhíu lại, thầm nói: "Thái giám này đúng là mầm họa không sai!"

"Ngươi mau bắt mạch đi!" Sở Vân Hách thúc giục, từ trước đến giờ luôn lạnh nhạt với hắn, giờ phút này vẻ mặt lo âu như lửa nóng xoắn xít bồn chồn.

"Khụ khụ!" Gia Cát Toàn Cơ hắng giọng, tay cẩn thận xem mạch cho Đoàn Cẩm Sơ, dừng lại thật lâu, mới vừa lắc đầu vừa thở dài mà nói: "Bát Vương gia, ngươi gấp cũng không được, tóm lại là... nên chuẩn bị hậu sự cho hắn đi!"

"Cái gì! Ngươi nói cái gì?"

Nghe vậy, Sở Vân Hách cả kinh, vung tay kéo lấy cổ áo Gia Cát Toàn Cơ, ánh mắt lạnh lùng dọa người, hàm răng cắn chặt, "Ngươi nói vậy là có ý gì? Bổn vương mệnh cho ngươi bằng mọi giá cứu sống nàng, ngươi rõ chưa, Bổn vương không cho phép nàng chết!"

"Bát Vương gia, khụ khụ...... Không phải là ta không cứu hắn, là hắn...... (Đổ mồ hôi, nói như thế nào đây?) Hắn quả thật trúng độc Mị Hương, hơn nữa xuân dược này phân lượng vượt mức, không có giải dược, trừ phi là có người cùng hắn giao hợp, nhưng hắn lại là một thái giám, nếu tìm nữ nhân, thì cái kia của hắn lại không dùng được, còn nếu cùng nam nhân......" Gia Cát Toàn Cơ nói đến đây, rất là ý vị sâu xa nhìn Sở Vân Hách thật sâu, cười khan nói: "Ngươi đừng nghĩ tự mình làm anh hùng, ngươi.... không được...., cho nên, dưới mọi tình huống cả nam lẫn nữ nhân đều không thể đáp ứng, hắn sẽ phải chịu dục hỏa công tâm mà chết, ngươi cũng chỉ có thể lo cho hắn cỗ quan tài tốt hậu táng hắn coi như đã tận tình!"

"Giao hợp......" Sở Vân Hách tim đập mạnh và loạn nhịp, bàn tay đang nắm cổ áo Gia Cát Toàn Cơ dần dần trượt xuống, gương mặt tuấn tú xông lên một mảng rối rắm ngẫm nghĩ còn có mất tự nhiên.

Nhưng, Gia Cát Toàn Cơ nhìn vẻ mặt Sở Vân Hách lại trực tiếp hiểu thành hắn sẽ lựa chọn tình huống thứ hai, lập tức kích động nói: "Bát Vương gia, ngươi không phải sẽ làm cái chuyện đó chứ, vậy sẽ bị người người nhạo báng, hơn nữa, nam nhân cùng thái giám, cho dù là đoạn tụ nhưng cái loại lên giường đó..... cũng không giải quyết được tận cùng vấn đề! Người nào lại có thể ác độc như thế chứ, lại đem Mị Hương bỏ độc một thái giám, quả thực là...... Quả thực là quá tàn nhẫn!"

"Toàn Cơ, nếu phải giao hợp để giải độc, trước tiên phải làm thế nào? Cần...

"Ách......" Gia Cát Toàn Cơ xốc xếch, nhảy ngỏm lên một bước, mắt trừng to như chuông đồng, lại tốn nước bọt khuyên lơn, "Ngươi, ngươi thật sự muốn tự mình làm sao? Mẹ của ta ơi, ngươi là Vương gia đó, nếu thật sự không muốn tiểu Sơ tử chết, vậy chi bằng ngươi tìm người khác làm đi, trước, trước tiên đem hắn ngâm mình trong nước lạnh, vậy cũng có thể hóa giải ức chế một phần độc tính, ai, có thể chống đỡ được không, còn tùy theo vận số của hắn á..., dù sao chết là... tất nhiên chết chắc rồi, nên sớm chuẩn bị quan tài đi, thương tâm đến mấy rồi cũng qua, khắp trời nơi nào không có......"

"Câm miệng!" Sở Vân Hách chân mày chau sâu hơn, không vui cắt ngang lời Gia Cát Toàn Cơ đang liến thoắng không ngừng, cũng hướng ra ngoài hô: "Cẩn nhi, Huệ nhi!"

Cẩn nhi, Huệ nhi vội vàng bước vào, "Chủ tử có gì phân phó?"

"Lập tức mang thùng nước tắm vào đây, chuẩn bị nước lạnh, sau đó dựa theo vóc dáng tiểu Sơ tử, lập tức lên đường đặt mua năm bộ xiêm y cận thân đưa tới, còn nữa, phân phó xuống, hôm nay không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy Bổn vương!"

"Dạ, chủ tử! Nô tỳ ghi nhớ!" Hai nha hoàn đáp ứng, phúc thân cáo lui đi ra ngoài.

Gia Cát Toàn Cơ trước mắt chỉ cảm thấy rơi xuống vô số quạ đen lông đen, tâm trạng hắn hỏng bét, dùng ánh mắt "hết thuốc chữa" nhìn Sở Vân Hách, nhẹ nhàng lắc đầu, "Hết rồi hết rồi, một đời anh hùng, thế nhưng lại hủy trong tay một thái giám, trời cao đố kỵ anh tài a!"

Sở Vân Hách mày tuấn nhếch lên, khóe miệng treo nụ cười thú vị...

"Ta đi ngay đây! Nếu ở lại xem cái trò công thụ gì đó của các ngươi, nhất định sẽ nhịn không được mà nôn hết cơm trưa ra mất!" Gia Cát Toàn Cơ lập tức giơ tay lên cắt ngang, nói xong một hơi, liền như gió lốc lao ra cửa phòng, choáng váng, thà lao ra ngoài gặp mưa, cũng không muốn thấy cái loại Phiên Vân Phúc Vũ xấu xa đó!

"Ha ha......"

Sở Vân Hách nhỏ giọng khẽ cười, nghiêng người hôn lên đôi môi nóng rực của Đoàn Cẩm Sơ, thì thầm nói: "Sơ nhi, nàng quả thật phải làm nữ nhân của ta rồi, chẳng qua, lại là dưới tình huống này...... Sơ nhi, nàng mở mắt có được hay không? Nói cho ta biết, nàng có nguyện ý hay không? Ha ha...... Bất kể nàng nghĩ thế nào, dù sao, hôm nay ta nhất định hành động hy sinh vì nghĩa, vì cứu vãn tính mạng nàng, không tiếc ra sức mệt mỏi thân thể, cứu nàng trong nước sôi lửa bỏng, cho nên, nàng phải nhớ ơn cứu mệnh của ta, về sau hảo hảo hồi báo ta, biết không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 3.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status