Tuyệt sắc thái giám: Yêu hậu đùa lãnh hoàng

Chương 139: Thanh niên văn nghệ, bên hồ Vô tình gặp được



Đoàn Cẩm Sơ và Lộ Văn Minh đứng xa xa ngoài phòng sưởi, tất nhiên là không nghe được chuyện trong phòng, nhưng tiếng chén trà nện trên đất kia vang thật lớn, làm hai người âm thầm kinh hãi lo âu đứng lên, Lộ Văn Minh bên cạnh quân vương gần hai mươi năm, tâm tính dĩ nhiên được tôi luyện, trên mặt thần sắc không có một tia dị thường, ổn định như không có gì.

Mà Đoàn Cẩm Sơ lại khẩn trương ngọ nguậy mười ngón, nhịn không được liên tiếp nhìn thăm dò, không biết có phải Sở Vân Hách nói chuyện của nàng mới chọc giận hoàng đế hay không, đang lúc suy đoán lung tung, cửa phòng sưởi "két... " một tiếng liền mở, Sở Vân Hách lửng thững đi ra.

"Vân......" Đoàn Cẩm Sơ theo thói quen tính há mồm, giật mình nhận thấy không đúng, vội dừng lại khom người nói: "Bát Vương gia!"

Lộ Văn Minh cũng chắp tay cúi đầu, bình tĩnh hỏi: "Bát Vương gia, hoàng thượng tâm tình tốt không?"

"Hoàn hảo." Sở Vân Hách cười nhạt gật đầu.

"Nô tài đi vào hầu hạ!"

"Ừ."

Lộ Văn Minh thối lui từng bước, sau đó đi vào phòng sưởi.

"Tiểu Sơ tử!" Sở Vân Hách chắp tay sau lưng, nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ, nhẹ nhàng cười, "Đi thôi, bổn vương đưa ngươi đi kính sự phòng, ngày mai mới bắt đầu đến ngự tiền hầu hạ!"

"Hồi bẩm Bát Vương gia, tuân lệnh." Đoàn Cẩm Sơ gật gật đầu, kính cẩn nghe lệnh theo sau Sở Vân Hách.

Trên đường đi, cũng vòng qua Lâm Tiên hồ. Ánh nắng chiều chạng vạng chiếu trên mặt nước, toàn bộ mặt hồ giống bị phủ lên một tầng màu vàng, sáng mông lung, đẹp không sao tả xiết.

Đứng lên một tảng đá cao bóng lưỡng, cảm thụ được gió nhẹ quất vào mặt sảng khoái, Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên muốn cười, tưởng tượng trong đầu, lại thực cười lên tiếng, "Ha ha......"

"Cười cái gì?" Sở Vân Hách đứng ở phía sau nàng, cong khóe môi, nhẹ giọng hỏi.

"Ha ha, cảnh sắc bờ hồ, xinh đẹp như vậy, nếu có một nàng tiên tinh thuần không nhiễm bụi trần đứng đón gió, áo trắng như tuyết tung bay, tay cầm một thanh tiêu hoặc thanh địch, thổi khúc Lương ba theo gió đêm, tương hội một màn như vậy thật đẹp biết bao......" Đoàn Cẩm Sơ hướng về không trung than nhẹ, cúi đầu nhìn lại mình ăn mặc như thái giám, trong lòng phiền muộn không thôi.

Nghe vậy, đôi mắt Sở Vân Hách mị mị, xoay người qua, tà nghễ ngắm nhìn da thịt như ngọc như ngà của Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt lóe ra tia tà tứ, dư quang cẩn thận quét về bốn phía, xác định không có người, mới thấp giọng cười nói: "Nàng thích đồ trắng, ta sai người làm cho nàng, chờ nàng thay nữ trang, so với tiên nữ còn đẹp hơn."

Đoàn Cẩm Sơ quay đầu qua, kinh ngạc nói, "Thật sao? Nhưng ta sẽ không thổi tiêu, cũng không biết kéo địch!"

"Ta dạy cho nàng, tiêu địch gì cũng được, đúng rồi...... Có rảnh trước hết dạy nàng khúc 《 phượng cầu hoàng 》được đó!" Sở Vân Hách ngoẻn miệng cười, nhìn chằm chằm thân thể Đoàn Cẩm Sơ mềm mại như cánh hoa, nơi nào đó trên thân tựa hồ có chút rục rịch.

"Ha ha, không nghĩ tới chàng chẳng những là nhân tài võ học, còn là thanh niên văn nghệ nha!" Đoàn Cẩm Sơ vui vẻ, kinh hỉ rất nhiều lại nhịn không được chế nhạo nói.

"Vật nhỏ, bổn vương mặc dù chưa từng nghe qua câu từ mới mẻ này từ miệng nàng, nhưng vẫn có thể hiểu được ý tứ, dám giễu cợt bổn vương, cẩn thận cái mông của nàng......!" Sở Vân Hách nổi giận, một mặt quở trách, một mặt trắng trợn quét nhìn dưới thân Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt kia như xuyên thấu qua người, nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ miệng lẩm bẩm.

"Không được xem! Không được đánh ta!" Đoàn Cẩm Sơ mặt nóng lên, theo bản năng hai tay đặt tại phía sau, rồi lại phát giác không ổn, nhảy dựng lên tránh ánh mắt Sở Vân Hách, túm ngực cẩm sam của hắn gắt giọng: "ta khen chàng còn gì, giễu cợt chàng bao giờ!"

"Ha ha, giọng điệu kia của nàng mà là khen người sao?" Sở Vân Hách quay đầu lại, khóe môi giương lên cười thật to.

"Còn nói nữa, ta chính là khen chàng!" Đoàn Cẩm Sơ hừ cái mũi, trong giây lát nghĩ tới điều gì, chợt xoay người lại, nhìn Sở Vân Hách cau mày nói: "Chàng thích ta chính vì khuôn mặt xinh đẹp này sao? Nếu là ta cũng không có xinh đẹp như vậy đâu?"

"Nàng nói đi đâu vậy? Đều là lời khó hiểu! Chẳng lẽ nàng đeo mặt nạ da người?" Sở Vân Hách ngẩn người, tiện đà mâu trung dần hiện ra kinh ngạc, chậm rãi đưa tay, sờ soạng lên mặt Đoàn Cẩm Sơ...

"Chàng làm gì thế! Ta nào có mang mặt nạ, chàng mới mang mặt nạ đó!" Đoàn Cẩm Sơ buồn bực phủi đại thủ của hắn ra, nâng cằm lên, lại xoay mặt qua lại cho hắn xem, "Chàng xem chàng xem, làm gì có!"

"Sơ nhi......" Sở Vân Hách trầm giọng một tiếng, giận dữ nói: "Vậy nàng sao lại nói lời gạt ta? Hại ta nghĩ đến......"

"Chàng trả lời ta đi, là ta đang muốn hỏi chuyện khác thôi!" Đoàn Cẩm Sơ cong cánh môi nhỏ nhắn, rất không hài lòng thúc giục nói.

Sở Vân Hách không nói gì, trong lòng nghĩ nữ nhân yêu đều cố tình gây sự, ngoài miệng cũng không dám nói, nghĩ nghĩ chuyện vừa rồi cười nói: "Cho dù nàng không xinh đẹp như vậy, đó cũng là nàng, vẫn là tiểu Sơ tử độc nhất vô nhị trên đời này!"

"Thật sao? Nếu là...... nếu là khuôn mặt ta ngày nào đó già lão tóc bạc da mồi, khi đó......" Đoàn Cẩm Sơ ấp a ấp úng, rất là rối rắm, nàng cũng không muốn hắn thích nàng chỉ vì cái túi da hoàn hảo của thân thể nàng nương vào này.

"Đồ ngốc! Nàng già lão, ta không phải cũng già lão sao? Tới hồi tóc trắng xóa rồi, nàng vẫn là Sơ nhi ta yêu mến nhất, nghịch ngợm gây sự, thích trêu cợt người, lòng dạ hẹp hòi ngay cả a Hổ cũng không buông tha, đáng yêu quật cường, vui vẻ linh động, không mộ hư vinh, kiên cường bất khuất, ha ha, có thật nhiều thật nhiều điều kém xa các tiểu thư khuê các khác, cho nên, nàng nói ta thích nàng chỗ nào?" Sở Vân Hách tới gần nàng, nghiêng thân mình, khóe miệng cười cười, giọng điệu lại cực kỳ chân thành nói.

Đoàn Cẩm Sơ ngửa đầu, cười thật ngọt ngào, hai người gần trong gang tấc, mặt đối mặt nhìn nhau cười, cực kỳ giống đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt. Ngự Lâm quân đi tuần vừa tới, kinh ngạc dừng lại, người sau đụng đầu người đi trước, đội ngũ hỗn loạn. Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân Ngạn Hi dẫn đầu, thấy thế vội vàng quỳ một gối xuống hành lễ, các quân sĩ khác cũng quỳ xuống theo, "Ty chức bái kiến Bát Vương gia!"

Tiếng thỉnh an vang lên hùng hồn, khuôn mặt tuấn tú của Sở Vân Hách thoáng giận, quay đầu lại, nhìn về phía các huyền y thị vệ đang quỳ dưới đất, thản nhiên nói: "Đứng lên đi!"

"Tạ ơn Bát Vương gia!"

Mọi người đứng dậy, Ngạn Hi khom người cúi đầu về phía trước, chắp tay nói: "Ty chức không dám quấy rầy Bát Vương gia, bọn ty chức cáo lui!"

"Được, đi đi!" Sở Vân Hách gật đầu.

Đoàn Cẩm Sơ xoay người đứng một bên, xấu hổ lặng lẽ nhìn phía sau, ánh mắt lơ đãng vô tình dừng trên mặt Ngạn Hi, mắt chợt ánh lên vẻ kinh ngạc, mà Ngạn Hi như cảm giác được ánh mắt khác thường của nàng, cúi đầu, tay đặt lên chuôi kiếm giắt bên hông, khom người lui ra phía sau từng bước, dẫn đội Ngự Lâm quân tiếp tục tuần tra về phía trước.

"Hắn là......" Đoàn Cẩm Sơ nghi hoặc nói thầm, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Ngạn Hi.

"Khụ khụ!" Sở Vân Hách đang đợi ở phía sau, khuôn mặt tuấn tú xám ngắt, rốt cục chịu không nổi hắng giọng, giọng điệu âm trầm đậm vẻ ghen tuông nói: "Nhìn cái gì? Còn chưa xem đủ sao? Có muốn Bổn vương bắt người về cho nàng xem tiếp không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 3.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status