Tuyệt thế phàm nhân

Chương 59: Cảm Nhận Chênh Lệch



Qua một hồi thời gian khi tất cả mọi người đều đang chú ý đến Tôn Dương đang mồm năm miệng mười náo loạn, lúc này lại không ai chú ý đến từ bên hướng cổng thành lại có hai tốp người lần lượt kéo nhau đi vào, hai tốp người này vừa nhìn liền có thể phân biệt được rõ ràng không phải là người cùng một thế giới, một tốp cũng có khoảng hơn hai mươi thanh thiếu niên nam nữ, một bên thì người đều là tóc đen dài búi cao, màu da trắng hồng, y phục trên người cũng là tạo hình giống phong cách cổ trang. Một tốp còn lại thì cả nam lẫn nữ đều là cao hơn tốp người kia đến một cái đầu, mắt xanh mũi cao, chân mày thì nằm gần sát với mắt, đầu tóc thì có đủ màu, có người thì tóc đỏ, có người thì tóc vàng, có người thì tóc nâu vv… Nói chung là rất nhiều màu, cách ăn mặc của họ cũng thập phần khác biệt, cả Áo và quần nam thì rộng thùng thình khoác theo bên ngoài một lớp Áo choàng có mũ trùm đầu, nữ thì ngược lại y phục đều là bó sát lộ ra thân hình nóng bỏng phỏng mắt, đặt biệt là trước ngực các nàng đều lộ ra một mảng khe hở trông cực kỳ bắt mắt.

Hai người dẫn đầu của hai đám người này là một nam và một nữ, người nam tử dẫn đầu đoàn người của Địa Cầu thế giới thì nhìn giống như một hiệp khách hắn tên là Luận Kiếm Thiên, bước chân hắn trầm ổn thân hình cao thẳng, y phục cổ trang màu trắng tung bay, mặt mày cũng coi như là Anh tuấn sáng láng đầy hào khí, ánh mắt hắn sáng ngời nhưng lại có phần sắc bén như hai lợi kiếm khiến cho người khi nói chuyện rất ít khi dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Trên lưng hắn còn đeo thêm một chuôi kiếm cổ hình dạng đặc biệt kỳ lạ.

Mà người nữ bên còn lại thì đương nhiên là người của Ngũ Hành thế giới, nàng tên là Li Li Sa một đầu tóc dài vàng óng phối hợp với một khuôn mặt xinh đẹp lung linh, Áo quần trên người nàng thì lại đặc biệt khác với những cô gái nóng bỏng trong đoàn của mình, nàng mặt một thân váy dài màu lam, bộ váy chỉ ôm sát lấy phần eo và phần ngực nàng làm cho hai nơi này trở nên nổi bật lên, cổ Áo cao che đến phân nửa phần cổ trắng ngần, che đi toàn bộ phần trước ngực không có hở hang giống mấy cô nàng kia, ống tay Áo thì xoè rộng, váy của nửa thân dưới thì dài thẳng xuống che đi cả hai chân, nàng đứng đó váy dài cũng nhẹ nhàng phiêu động mềm mại, trên tay còn nắm lấy một quyền trượng dài gần hai thước, trên đầu trượng còn được gắn một Viên đá màu lam đang toả ra lam quang nhàn nhạt.

Hai đoàn người vào trong thành cổ vừa đi được một đoạn thì liền đứng lại nhìn xem phía trước, chỉ thấy phía trước đang đứng đầy một mảnh người đang chỉ trỏ bàn tán chuyện gì đó, hai đoàn người cũng không định quan tâm đến những chuyện kia, đang tính đi đường vòng để băng qua thành thì lại chợt thấy hai đám người quen cũng đang đứng ở trong đó, Luận Kiếm Thiên và Li Li Sa liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng không hẹn mà cùng đi đến gần muốn nhìn xem cái tên phách lối suốt đường đi đã luôn khiêu khích bọn họ đang tính ở chỗ này làm gì, nếu như có cơ hội đổ thêm dầu vào lửa thì đương nhiên bọn hắn cũng không ngại mà đổ nhiều nhiều một chút.

Lại nói đến chuyện ý đồ cướp bóc của Tôn Dương, lúc này Thần Lân mặt mày đã âm trầm đến cực điểm, nguyên lai là mới vừa nãy đã có một tên tu sĩ đã ở trong thành từ ba ngày trước lúc này lại đột nhiên nhảy ra đứng vào hàng ngũ của Thần Lân, sau đó hắn đem chuyện của đêm hôm đó kể hết lại cho Thần Lân nghe, sau khi nghe xong đầu tiên là hắn kinh ngạc sau đó lại âm trầm cười lạnh “ Hừ hừ thảo nào lại hống hách như vậy, ngươi chết chắc rồi, ngay cả đệ tử của Phong Cấm tông mà cũng dám giết. “

Nghe lời Thần Lân nói Tôn Dương đột nhiên nhíu mày cười lạnh “ Ha ha đệ tử Phong Cấm tông sao? Hắn là tên quỷ nào? Phong Cấm tông ghê gớm lắm sao? “

“ Hừ đồ không biết sống chết, Phong Cấm tông là một trong những tông môn lớn mạnh nhất ở Chung Ly Đại Lục mà Kim Lịch lại là một trong những đệ tử có thiên phú nhất của bọn họ… Ngươi nói xem ngươi giết đệ tử ưu tú của bọn họ, bọn hắn có tha cho ngươi không? Huống hồ đệ tử Phong Cấm tông lần này vào đây những người có thực lực mạnh cũng không ít. “ Một tên thiếu niên đứng bên cạnh thấy Tôn Dương vậy mà phách lối liền hừ lạnh một tiếng chen lời nói.

“ Chung Ly Đại Lục, hoá ra các ngươi là người của Chung Ly Đại Lục… Ha ha nhưng mà rất tiếc ta lại là người ở Sinh La Đại Lục, ta nghĩ cái Phong Cấm tông gì gì đó chắc hẳn cũng không vì một tên đệ tử nho nhỏ mà vượt hơn mấy ngàn vạn dặm chỉ để giết một tên Địa Tướng nho nhỏ như ta a. “ Tôn Dương mặc dù chẳng bận tâm mấy nhưng vẫn làm ra vẻ kinh ngạc, ít ra hắn cũng biết được đám người này là đến từ nơi nào, giết thì cũng đã giết hắn há lại sợ người đến báo thù.

“ Tôn Dương vậy ra ngươi là người ở Sinh La đại lục sao? “ Kiều Mộng Cầm nghe Tôn Dương nói hắn là người ở Sinh La đại lục thì không biết tại sao trong lòng nàng lại có một tia vui mừng, nàng trực tiếp bỏ qua đám người liền đi đến trước mặt Tôn Dương hỏi lại.

“ Đúng vậy? “ Tôn Dương gật đầu xác nhận, hắn cảm thấy kỳ quái nhìn bộ dáng của nàng, hắn không hiểu vì sao nàng lại biểu hiện quan tâm vấn đề này như vậy?

“ Ha ha ha Sinh La đại lục, hoá ra là một tên nhà quê ở trong cái đại lục rách nát chim không thèm ỉa đó, là cái đại lục phế vật nhất trong sáu đại lục. “ Thần Lân đột nhiên cười to, trong giọng nói mang theo ý châm chọc cùng khinh thường nồng đậm.

“ Ha ha ha “ Nguyên một đám a dua nịnh hót cũng trào phúng cười theo.

“ Đại lục rách nát “ Tôn Dương sầm mặt lại, vẻ điềm nhiên trên khuôn mặt đột nhiên biến mất, trong lòng hắn mơ hồ có một ngọn lửa giận bắt đầu cháy lên, đôi mắt phủ lên một tầng sương lạnh nhìn chằm chằm những kẻ đang há miệng cười kia, ánh mắt hắn quét qua đến đâu thì tiếng cười nơi đó im bặt, bị ánh mắt của Tôn Dương nhìn vào bọn hắn như có một cảm giác bị một cổ sát khí hoá thành đao phong cắt trên cổ mình, khiến cho ai nấy cũng đều lộ ra vẻ sợ hãi bất an. Những lời nói của Thần Lân thật sự đã đâm trúng vào chỗ kiêng kỵ của hắn, Sinh La đại lục dù sao cũng có một nơi mình đã từng sinh ra và lớn lên ở đó, nói theo một cách khác thì nơi đó cũng được coi như là quê hương của mình, mà cái quê hương đó ở trong miệng Thần Lân lại biến thành sự khinh Bỉ để cho hắn tùy tiện ô uế vũ nhục, đối với tính cách của Tôn Dương nếu như nói hắn nhịn xuống chuyện này là tuyệt đối không có khả năng.

“ Hừ ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta làm gì? Muốn giết ta sao? Đồ…. “ Thần Lân hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là hắn cảm thấy rất khó chịu bởi ánh mắt của Tôn Dương, nhưng lời còn chưa nói xong thì lập tức nuốt trở lại, không gian trước mặt hắn năng lượng đột nhiên bạo động, ngẩng mặt nhìn lại chỉ thấy phía trên đỉnh đầu hắn có một cái thủ ấn to lớn đang cường thế đập xuống, Thần Lân không kịp nghĩ nhiều cũng ngay lập tức một chưởng vung ra đối kháng, hắn có nằm mơ cũng không ngờ Tôn Dương lại quyết đoán như vậy, nói ra tay liền ra tay không cần báo trước.

Thần Lân bị tập kích bất ngờ làm sao có thể đỡ trọn vẹn được một chưởng của Tôn Dương, hắn bị một cổ lực lượng mạnh mẽ nện lên ngực trực tiếp bay ngược về phía sau xô ngã theo bảy tám người lúc này mới dừng lại, hắn lồm cồm bò dậy quẹt vết máu trên miệng mình xuống nhìn, Ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn phẫn nộ quát lên “ Ta phải xé sát ngươi, đồ khốn kiếp “

Nguyên một đám người xung quanh cũng khiếp đảm cấp tốc lui ra xa, không ai ngờ được tên kia vậy mà cường thế như vậy, một lời không hợp liền đánh, ngay cả hắn xuất thủ từ lúc nào cũng không có ai nhìn thấy, thấy vậy trừ những người đã từng chứng kiến Tôn Dương chiến đấu ra thì tất cả những người mới tới đã từng châm chọc hắn cũng đen mặt lại lẫn vào trong đám người mà trốn.

Ngay cả Hoàng Vũ Chi, Luận Kiếm Thiên và Li Li Sa cả ba người đều híp mắt lại nhìn một màn phía trước, bọn hắn không ai nhìn ra được thực lực của Tôn Dương, nhưng dựa vào một chiêu vừa rồi cũng đại khái có thể đoán được lực lượng của hắn cũng ngang tầm Thiên Tướng cảnh, bọn hắn không có ai lên tiếng ngăn cản mà ngược lại còn rất chờ mong Tôn Dương sẽ nện cho Thần Lân một trận. Tên này ngày thường luôn phách lối tự cao tự đại, ỷ vào thực lực chuyên đi khiêu khích bọn hắn, cũng không phải là bọn họ sợ Thần Lân mà là vì đang vội đến vùng trung tâm Sa Mạc Hoang Nguyên cho nên cũng lười quản, để mặc cho hắn tùy ý hung hăng càng quấy.

Thần Lân tuy cuồng ngạo thế nhưng hắn xác thực có thực lực, chỉ thấy khí thế trên người hắn điên cuồng phóng thích cường đại, trên tay hắn không biết từ bao giờ đã có thêm một cái thiết thủ màu vàng kim đem che phủ đi phân nửa cánh tay của hắn, kim thủ loé lên kim quang chói mắt, phía trên lại mơ hồ có một đầu hung thú uy mãnh đang gầm thét. Thần Lân cười tàn nhẫn một tiếng trong miệng gầm thét “ Thiết Lân Thủ. Thủ Lân Trọng Kích… Đi chết đi cho ta “ Sức mạnh bạo khởi vang lên trong hư không từng tiếng đùng đoàn pha lẫn cùng tiếng gầm thét giận dữ của một đầu hung thú chi vương, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một đoàn kim sắc giống như vệt sáng xẹt qua đánh về phía Tôn Dương tốc độ nhanh đến cực điểm.

Tôn Dương nhìn khí thế một quyền của Thần Lân, hắn mơ hồ cảm ứng được uy lực của một quyền này hơn phân nửa là phát ra từ cái lạc thủ màu vàng kim kia, tin chắc bản thân Thần Lân chỉ rót vào đó một bộ phận nguyên lực để kích phát mà thôi, nếu đúng là như vậy thì cái kim thủ đó chắc chắn là một món huyền khí Thiên phẩm trở lên. Nói thì chậm nhưng diễn biến thì nhanh, tất cả mọi ý nghĩ chỉ xẹt qua trong đầu Tôn Dương sau đó hắn cũng không do dự lập tức lật tay một cái, trong tay năng lượng huyễn hoá liền xuất hiện một cây búa lớn, một kích đập ra trực tiếp đón đỡ trực diện với một quyền của Thần Lân, lực bạo toạc bộc phát đem mọi thứ xung quanh gần như quét đi sạch sẽ, bụi đất bốc lên mù mịt mặt đường bị chấn cho rạn nứt vỡ. Trong lớp bụi mù Thần Lân bị chấn cho lùi lại mấy bước sau đó thân hình lại đứng thẳng, ánh mắt khinh thường nhìn Tôn Dương, mà Tôn Dương thì cả người bị chấn bay ra đến gần mười mét mới miễng cưỡng đứng vững lại được, trong lòng hắn kinh hãi không thôi, hiện tại hắn cảm giác cánh tay mình đang truyền đến từng trận tê rần đau nhức như nứt xương, cánh tay không ngừng run rẩy, ngay cả cây búa do năng lượng cấu thành cũng bị một quyền của Thần Lân đánh cho tiêu tán triệt để, đây là chuyện mà hắn chưa từng gặp phải kể từ lúc xuất đạo tu luyện đến nay, Tôn Dương cười khổ, lúc này hắn mới chợt nhận ra thì ra mình vẫn còn quá tự cao về bản thân, thế giới bên ngoài quả thật còn có rất nhiều người mạnh mẽ hơn mình, tất cả cũng bởi vì từ trước đến giờ mình tu luyện một đường quá thuận lợi cho nên quên mất điểm mấu chốt này.

Những trận đấu trước đó tuy là có người cũng đồng dạng là Thiên Tướng cảnh giống như Thần Lân, nhưng lực lượng của những người đó nếu đem ra so sánh với Thần Lân thì vẫn còn cách biệt quá xa, chí ít những người kia nếu tiếp một kích của Tôn Dương thì ít nhiều cũng có phần cố sức, nhưng hiện tại khi Tôn Dương và Thần Lân vừa ra chạm thì hắn liền rơi vào thế yếu, lần đầu tiên khiến cho hắn chân chính cảm giác được sự chênh lệch về cảnh giới, tuy nhiên nói thì nói vậy nếu thật sự muốn đánh thì Tôn Dương cũng không phải là không có lực đánh một trận, với lại Tẩy Huyết Mạch thảo trên người Thần Lân bằng mọi cách hắn nhất định phải lấy tới tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status