Tuyệt thế phàm nhân

Chương 91: Một kiếm của Hoạ Thiên



Thời gian một đêm như một cơn gió lặng lẽ trôi qua, một vùng không gian nơi này sặc mùi tanh tưởi của máu, mà cái tên Hoạ Thiên và Tôn Dương tuy nói là không có xảy ra đánh nhau, nhưng cả hai vẫn lẳng lặng đứng đó, khí thế đối chọi gay gắt không ngừng.

Màn đêm dần tan đi, phía dưới chân núi đường lên nhà của Tiên Y lão nhân, lúc này hơn mười cái bóng đen lướt đi trong gió, hướng đến phía căn nhà nhỏ bay đi. Hơn mười người áo đen này, khí thế đều nội liễm, tốc độ vững vàng không nhanh không chậm phiêu phù trong không trung, trong đó một cô gái mặc áo choàng có đội đấu bồng trùm đầu lên tiếng nói.

" Lão đại, đã tiếp cận tên kia rồi… Hắn đang ở đâu đó gần đây…" Cô gái này cầm trên tay một cái La Bàn kỳ quái, trên bề mặt La Bàn có một làn khí vụ ngưng tụ thành hình dạng một cái hoà thượng trẻ tuổi, bọn họ càng bay đi thì hình dáng hoà thượng đó càng ngưng thực rõ ràng, chính là tên hoà thượng hiện đang đối chọi khí thế với Tôn Dương ở trên núi.

" Cứ tiếp tục lên, lần này nhất định phải bắt lại ma đầu này mang về Hình Điện. " Người gọi là lão đại kia lên tiếng nói.

" Nhưng mà lão đại, cái tên trọc hoà thượng Tâm Vĩnh kia hình như cũng không phải hạng xoàng xĩnh… Hiện tại tên Hoạ Thiên kia và hoà thượng đó đều ở chung một thân thể, dù là đối phó tên nào cũng đau đầu như nhau cả." Một nam tử khác cũng lên tiếng nói.

" Ngũ Tướng, ngươi nên nhớ, bọn hắn hiện tại đang bài xích lẫn nhau, cho nên thực lực không thể phát huy trọn vẹn… Lát nữa các ngươi cứ đứng ngoài hộ pháp là được, việt còn lại để ta giải quyết…" Lão đại lại lên tiếng nói.

" Vâng lão đại…"

Mười hai bóng người như U Linh lướt đi, đến khi bọn họ lên đến nơi thì trời cũng đã hửng sáng, thứ đầu tiên xộc vào mũi bọn hò là một mùi tanh hôi nồng nặc, mười hai người nhìn một đống thi thể ngổn ngang bừa bãi, lại nhìn một cái đầu trọc đang khoanh chân ngồi trên đất, bên cạnh hắn còn có một thanh kiếm dài đỏ rực, đang cắm ngược xuống mặt đất, quanh thân kiếm còn có huyết khí phun ra nuốt vào lập loè tà dị.

" Thập nhị Thiên Tướng... Các ngươi vậy mà cũng đuổi đến được tận nơi này…" Không gian tĩnh lặng, Hoạ Thiên vẫn ngồi đó khép hờ đôi mắt, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được người đến là ai, cho nên hắn lạnh nhạt lên tiếng nói.

" Hoạ Thiên ma đầu, nếu đã biết chúng ta đến rồi thì mau ngoan ngoãn một chút, theo bọn ta trở về Hình Điện lĩnh tội…" Một tên mập mạp da thịt rủn rỉnh vừa nhìn thấy Hoạ Thiên thì lớn tiếng quát, tên mập này nửa thân trên đều để mình trần, đầu có đội mũ sắt che khuất khuôn mặt, trên cánh tay to bự của hắn còn quấn một đoạn xích sắt lớn, phía đầu dây xích còn treo một cái móc câu đang đung đưa theo nhịp tay của hắn.

" À, ngươi xác định lại muốn đưa ta về Hình Điện? " Hoạ Thiên vẫn thản nhiên hỏi.

" Đừng có nói lời thừa thãi, hãy đỡ một Câu của bản Tướng…" Tên mập lại quát lên một tiếng, có lẽ tính khí tên này hơi nóng nảy, hắn chỉ nói ngắn gọn sau đó liền đánh. Cái móc câu trên đầu xích nhìn giống như một cái phi lao, dưới tác động lực lượng của tên mập, cái móc câu hướng về phía Hoạ Thiên mà phóng đi với tốc độ kinh người.

Lực lượng gia trì mạnh mẽ khiến cho mũi câu càng thêm nguy hiểm khó phòng, với đại thế này, nếu như để một câu này móc trúng thì xương cốt cũng chỉ có nước bị cắt đứt vỡ vụn.

Hoạ Thiên vẫn ngồi đó không nhúc nhích, đôi mắt đỏ rực mở bừng ra, trên miệng hắn treo một nụ cười lạnh, chỉ nghe hắn hô lên một tiếng " Yến Phản " " Bang " một tiếng. " Cẩn thận " tên béo lảo đảo lui về phía sau, một bên thịt dày dưới bụng còn bị cắt ra một cái đường máu nhỏ xuống liên tục.

Tên béo kinh hoàng nhìn lại Hoạ Thiên, nhưng thấy hắn vẫn ngồi đó quay lưng về phía hắn, bất động thanh sắt. Một kích vừa rồi hắn thậm chí là không thấy được tên kia ra tay như thế nào? Cũng may là lão đại đã kịp thời giúp hắn, nếu không, chỉ với một kiếm kia không chỉ đơn giản là cắt ra một vết thương nhỏ như vậy, mà là lấy luôn cái mạng của hắn.

Một kiếm, chỉ một kiếm nhưng lại vô cùng tinh tế và nham hiểm, một kiếm vừa rồi cũng chỉ có người gọi là lão đại kia là có thể nhìn ra được, bởi vậy hắn mới có thể ngăn cản. Tôn Dương ở phía đối diện cũng nhìn thấy, nhưng hắn nhìn được là bởi vì hắn đã sử dụng Yêu Huyễn Ma Đồng.

Tôn Dương nhìn một kiếm này, ngay cả hắn cũng phải ghé mắt mà than thở trong lòng, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được một cái quái nhân sử dụng kiếm biến thái như vậy. Một kiếm, mỗi chiêu cũng chỉ có một kiếm, một kiếm rất đơn giản bình thường, không có hoa mỹ, không có khí thế, chỉ có tốc độ nhanh đến vô cực và lưỡi kiếm sắc bén như tinh kim, cộng thêm mức độ chuẩn xác cao đến doạ người và góc độ xuất kiếm vô cùng xảo diệu. Chỉ một kiếm đơn giản như vậy nhưng có mấy ai làm được.

" Thật đáng danh hai chữ Yến Phản… Từ trong công kích của kẻ địch, nương theo kẽ hở chiêu thức mà mạnh mẽ phản ngược lại đối phương trong nháy mắt, không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào trở tay… Nhưng mà cái tốc độ đó cũng quá biến thái đi..." Tôn Dương thì thào tự nói.

" Thập nhị Thiên Tướng, các ngươi ở cảnh giới Thiên Tướng thì đúng là rất mạnh… Nhưng ở trong mắt ta ngoại trừ lão đại của các ngươi ra thì tất cả còn lại đều là giun dế mà thôi…" Hoạ Thiên vươn mình đứng dậy, hắn chậm rãi xoay người đối diện với người gọi là lão đại nói

" Hoạ Thiên nếu ngươi vẫn còn gian ngoan cố chập, chọc giận đến cao tầng của Hình Điện thì ngươi nên biết sẽ có hậu quả như thế nào rồi đấy? " Lão đại kia cũng không tránh né, mắt đối mắt với Hoạ Thiên cường ngạnh nói.

" Bớt nói nhảm đi, các ngươi đừng cho là ta không biết… Trở về đi, trở về nói với vị Thái Tử kia của Nguyệt tộc, Ma Trì nằm trong tay ta, nếu hắn có bản lĩnh thắng được ta thì có thể mang đi…" Hoạ Thiên lạnh nhạt nói.

" Nói như vậy có nghĩa là ngươi vẫn cố chấp không chịu phục mệnh…? " Lão đại nghiến răng hỏi.

" Mệnh của ta là do ta quyết, không phải do hắn, cũng không phải do trời. (( là do thằng hòa thượng trọc quyết 😆)) Trở về đi, các ngươi đến mười hai người, nếu còn ở chỗ này chọc ta thì chỉ có ngươi, một người có thể trở về…" Hoạ Thiên nói đến đây thì sát cơ lặng lẽ dâng lên, làm cho nhiệt độ xung quanh mạnh mẽ giảm xuống lạnh lẽo rét buốt.

" Được, vốn định truy đến nơi này để bắt ngươi, nhưng thật không ngờ ngươi lại khôi phục nhanh như vậy? Hôm nay dù có đánh cũng không thắng được ngươi, vì vậy bọn ta sẽ rút lui… Ngươi có phải có điều gì muốn ta chuyển lại cho người đó không? "

" Ngươi trở về nói với hắn, năm năm sau ta chờ hắn ở đại hội Võ Đài vạn giới…"

" Được… Ta sẽ chuyển cáo cho ngươi… Cáo từ…" lão đại nói xong liền quay đầu dứt khoát rút lui, hắn một đường dẫn theo những người khác đi xuống núi, rất nhanh chóng liền biến mất ở phía xa trong hư không.

Hoạ Thiên nhìn theo phương hướng đám người biến mất, trong mắt hắn lướt qua một tia sầu não cùng cô độc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lạnh vẻ lạnh lùng vô cảm, thanh kiếm trong tay hắn nhấc lên chỉa ra phía sau lưng lạnh lùng nói " Ngươi dám bước thêm một bước " Chết "

" Hì hì Ngươi không nên lạnh lùng như vậy chứ? Nào cái thứ đồ chơi này rất nguy hiểm, ngươi nhanh bỏ nó xuống đi rồi chúng ta cùng nói chuyện…" Tôn Dương đứng dậm chân tại chỗ, hắn cười cười nhìn thanh kiếm đang kề sát trên cổ mình nói.

" Giữa ta và ngươi có gì để nói sao? " Hoạ Thiên vẫn lạnh nhạt đáp.

" Có, đương nhiên là có… Ta biết trạng thái bây giờ của ngươi, ta có thể giúp ngươi…" Tôn Dương nghiêm túc nói.

" Giúp ta, ngươi giúp ta thế nào? Hay là mang thân thể của ngươi tặng cho ta.." Hoạ Thiên cười lạnh nói.

Tôn Dương mỉm cười lắc đầu, hắn không có trả lời Hoạ Thiên, mà trực tiếp gọi Thần Phách từ trong thân thể đi ra ngoài sau đó mới nói… " Ta giúp ngươi tu luyện cái này "

Quả nhiên, ngay khi Hoạ Thiên vừa nhìn thấy Thần Phách thì hắn liền mở to mắt khiếp sợ, hắn rút lại kiếm trên cổ Tôn Dương vừa kinh dị nói. " Linh hồn, linh hồn ngưng thực thật cường đại… Ở trên đời lại còn có kẻ tu luyện linh hồn lực đến mức biến thái như thế này sao? Không phải nói cách tu luyện linh hồn ngưng thực, chỉ có Linh Thú và Ma Thú mới có thể làm được để hoá hình sao? Tại sao tên này lại tu luyện được?..."

" Ngươi không cần phải ngạc nhiên, ta đã nói giúp ngươi thì nhất định sẽ giúp… Chỉ có điều ta có một điều kiện..?"

" Mau nói, ngươi có điều kiện gì? " Hoạ Thiên gấp gáp hỏi lại.

" Cũng không có gì quá đáng… Ta chỉ cần ngươi dạy cho ta cách hợp thế Thiên Địa… " đây chính là thứ mà Tôn Dương muốn có, hắn đã nhìn thấy mỗi một chiêu của Hoạ Thiên đều chỉ có một kiếm duy nhất, nhưng trong một kiếm này còn bao hàm cả Thiên Địa chi lực, mượn nhờ đại thế Thiên Địa để khi xuất chiêu sẽ phát ra uy lực mạnh nhất và hoàn chỉnh nhất.

Hoạ Thiên nghe ra ý định của Tôn Dương, hắn lưỡng lự một chút sau đó nói." Không phải là ta không muốn chỉ cho ngươi, chỉ là với cấp bậc của ngươi hiện tại, nếu như miễn cưỡng tu luyện hợp thế Thiên Địa thì sẽ rất khó khăn. Còn chưa nói đến nếu ngươi không đủ sức để chống đỡ lực lượng đại thế Thiên Địa thì sẽ bị lực lượng Thiên Địa cắn trả, nhẹ thì hao tổn căn cơ, nặng thì tu vi cả đời sẽ dậm chân tại chỗ…"

" Ngươi chỉ cần chỉ cho ta cách tu luyện, còn những chuyện khác ngươi không cần quản…" Tôn Dương lắc đầu kiên quyết nói, thời gian ba năm qua hắn vì trị thương mà tu vi một mực không tiến, hiện tại đã đến thời điểm phải rời đi, cho nên hắn nhất định phải tăng lên một ít lực chiến, để khi ra ngoài còn có thể chống đỡ được các cường giả bên ngoài.

" Vậy được, nếu ngươi đã kiên quyết như vậy thì ta sẽ chỉ cho ngươi… Nhưng nếu như thật sự xảy ra chuyện thì đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status