Tuyệt thế vũ thần

Chương 227: Giận dữ, vì hồng nhan





Thiên Nhân Hợp Nhất là một loại cảnh giới mà rất nhiều võ tu dùng cả đời cũng không đạt được, cho dù là võ tu cường đại Huyền Vũ cảnh, muốn đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất cũng cần phải có ngộ tính, cần có kỳ ngộ.

Trời hợp cùng người, người lại mượn lực lượng của thiên địa, nhất cử nhất động, dường như đều phù hợp với đại thế của thiên địa.

Lâm Phong chém ra một kiếm này, không gian xuất hiện một mang mang hình tròn rộng lớn, mà đám người đang lao đến Lâm Phong đều bị bao trong quang mang này, từng tia kiếm khí sắc bén dao động, theo bốn phía mà tràn ra.

– Phốc!

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, phá vỡ không gian yên tĩnh, ngay sau đó, từng tiếng vang quanh quẩn bên tai. Dưới ánh mắt rung động của mọi người, toàn bộ nhóm người đang lao về phía Lâm Phong chậm rãi ngã xuống, tất cả đều không còn sinh khí.

Một kiếm, diệt toàn bộ, không kẻ nào may mắn sống sót!

Mọi người đều kịch liệt run rẩy, mười mấy cường giả của Tử Phủ bị một kiếm của Lâm Phong giết sạch. Đây mới là kiếm tu, ở trước mắt Lâm Phong, Lâm Hạo Kiệt thật sự không xứng dùng kiếm.

Mưa kiếm màu vàng hoa lệ của Kim Vũ kiếm khách kia, ở một kiếm trước mặt này, thật giống như là một trò hề. Kiếm của Lâm Phong mới thật sự là kiếm, sắc bén, là kiếm giết người.

Tử Ảnh cùng Tử Quỳnh đều kinh hãi nhìn một màn này, nhìn người thanh niên cầm kiếm mà đứng kia, vậy mà bọn họ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên lạnh lẽo.

Thật là mạnh, Tử Quỳnh dám khẳng định, nếu gã đánh với Lâm Phong, gã chết chắc, không có bất kỳ cơ hội nào. Gã cũng như Lâm Hạo Kiệt, không chịu nổi một kiếm của Lâm Phong.

Đưa mắt nhìn sang, Tử Quỳnh cùng Tử Hà đều nhìn về cha mình, chỉ có Tử Ảnh mới có thể giết được Lâm Phong.

Không chỉ là hai người bọn họ, tất cả người dưới hành lang đều đưa mắt nhìn Tử Ảnh, chủ nhân của Tử Phủ, sao có thể để Lâm Phong càn rỡ như vậy được.

– Võ kỹ của ngươi không tệ!

Tử Ảnh nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, lạnh lùng nói. Lão có tu vi là Linh Vũ cảnh tầng chín, hướng lên trên chính là Huyền Vũ cảnh cường đại.

Lão có thể cảm giác được, từ một kiếm kia, Lâm Phong biểu hiện ra tu vi cũng không quá cường đại, nhất định là do kiếm pháp mạnh mẽ, cũng có thể nói là, Lâm Phong tu luyện một loại võ kỹ Kiếm rất lợi hại.

– Võ kỹ?

Trên mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười trào phúng, hắn căn bản không dùng bất kỳ võ kỹ gì, chỉ tùy tiện quét ra một kiếm, tùy tâm mà động, kiếm hợp cùng người, người hợp với thiên địa.

Một kiếm này, là cảnh giới của kiếm.

– Ngươi không hiểu!

Lâm Phong đạm mạc nói, Tử Ảnh, cảnh giới không đủ, không cách nào biết được cái gì gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất, cảnh giới, chỉ có người đạt tới mới có thể nhận thức rõ ràng.

Cũng giống như Lâm Phong, dù bây giờ hắn không dùng vũ hồn, nhắm hai mắt vẫn có thể biết được gió thổi cây lay xung quanh vô cùng rõ ràng. Tử Ảnh lại không thể làm được, lão chỉ cảm ứng một cách mơ hồ, dù cho lão biết rõ là có người làm được thì Tử Ảnh cũng không hiểu được, không cảm thụ qua, tất nhiên không cách nào hiểu được.

– Ngươi không hiểu!

Ba chữ này từ trong miệng Lâm Phong vang lên, lại tự nhiên như vậy, làm cho cả người Tử Ảnh cảm thấy không thoải mái.

Một tên tiểu bối, lại làm trò trước mặt bao nhiêu người mà giở giọng nói với lão ba chữ “ngươi không hiểu”, giống như là muốn nói một kẻ quản lý Tử Phủ như lão là một kẻ rất vô tri.

– Ta không hiểu?

Tử Ảnh cười lạnh nói: – Một tên tiểu bối, lại trong mắt không người như thế. Ngươi xông vào Tử Phủ ta mà gây chuyện, khi dễ Tử Phủ ta không người sao, ta sẽ không giết ngươi!




– Ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, để ngươi thừa nhận thống khổ róc xương lóc thịt, sống không bằng chết.

Tử Ảnh băng hàn nói, mọi người nghe thế cũng cảm nhận được hàn ý ập đến, rất lạnh.

Lâm Phong tròn mắt nhìn Tử Ảnh, sau đó, trên mặt Lâm Phong lộ ra một nụ cười, nụ cười châm chọc.

– Ngươi cười gì?

Tử Ảnh trầm mặt, lạnh lùng nói.

– Ngươi sợ ta!

Lâm Phong đạm mạc nói, Tử Ảnh nghe vậy liền ngây người, cười lạnh nói: – Ta sợ ngươi? Tử Ảnh ta chính là gia chủ của Tử Phủ, tu vi Linh Vũ cảnh tầng chín, ta còn phải sợ một tên tiểu tử như ngươi?

– Ngươi sợ ta!

Lâm Phong vẫn bình tĩnh nói: – Ta xông vào Tử Phủ, phá hư đám cưới của con trai ngươi, giết chồng tương lai của con gái ngươi, diệt một nhóm người của Tử Phủ ngươi, có thể nói là không đội chung trời, căn bản không còn gì để nói. Nếu ngươi không sợ ta thì đã sớm động thủ, ngươi, không thể xác định được là có thể thắng được ta hay không! Vì vậy mới dùng lời lẽ đe dọa, lấy những lời này để dò xét, ngươi muốn biết tu vi, lai lịch của ta, đồng thời, ngươi còn đang kéo dài thời gian.

Nghe được những lời này của Lâm Phong, Tử Ảnh híp mắt, không sai, lão kiêng kỵ Lâm Phong, một kiếm lúc nãy, lão nhìn không thấu.

Không biết, mới là thứ đáng sợ nhất, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, Tử Ảnh không thể xác định được Lâm Phong mạnh bao nhiêu. Nếu không, với những chuyện Lâm Phong đã làm, sao lão còn nói nhảm với Lâm Phong chứ. Sau khi những người Tử Phủ bị Lâm Phong giết thì lão đã tự mình ra bay bắt giữ Lâm Phong rồi.

Lâm Phong nói đúng những ý nghĩ sâu trong nội tâm của lão.

– Cho dù là ngươi đang đợi người nào, hôm nay, ta muốn giết ngươi!

Bước tới, Lâm Phong đưa trường kiếm về phía trước, thân hình hắn nhìn như rất chậm, nhưng lúc kiếm quang lóe lên thì mọi người đã thấy được Lâm Phong đã tới trước người Tử Ảnh. Bọn họ cảm thấy như gặp ảo giác, mới vừa rồi, Lâm Phong có phải di chuyển một đoạn khoảng cách hay không?

– Rầm!!!

Hư ảnh màu tím phóng lên, cả người Tử Ảnh được một tầng tử quang vờn quanh. Sau lưng gã, vũ hồn hiện lên, vũ hồn màu tím, kỳ lạ mà thần bí.

Đối mặt với Lâm Phong, vậy mà Tử Ảnh lão lại phóng vũ hồn ra trước, điều này đã khẳng định rõ những lời của Lâm Phong. Tử Ảnh, lão sợ Lâm Phong, bởi vì kiêng kỵ nên mới không chút khinh thường, vừa chiến đấu đã buông thả vũ hồn.

– Chém!

Một tiếng quát khẽ, kiếm trong tay Lâm Phong tử trên trời chém xuống.

– Tử Quyền!

Tử Ảnh gầm lên một tiếng, vũ hồn sau lưng cuồn cuộn gào lên, hóa thành một hư ảnh.

Trong nháy mắt, vô tận tử khí bao lấy thân hình Tử Ảnh, khí tức màu tím hóa thành hình xoắn ốc, theo bàn tay Tử Ảnh mà cuồn cuộn gào thét, bao trùm cả cánh tay Tử Ảnh.

Cuối cùng, quyền ảnh màu tím vô tận ầm ầm ập tới, trong nhày mắt, trên nắm tay của Tử Ảnh đã xuất ra không biết có bao nhiêu quyền ảnh.

– Xoẹt, xoẹt…

Kiếm quang cắt qua quyền ảnh màu tím, vậy mà phát ra tiếng nổ thực chất. Kiếm trong tay Lâm Phong bị quyền ảnh oanh kích không ngừng. Lâm Phong cảm thấy một luồng lực lượng hung mãnh không ngừng đánh thẳng lên cánh tay hắn.



Tử Quyền này chính là võ kỹ Huyền cấp thượng phẩm, hơn nữa còn cùng vũ hồn của người trong dòng chính Tử Phủ bổ trợ lẫn nhau, có thể phát huy ra thực lực ngang với võ kỹ Địa cấp, phi thường mạnh mẽ.

Nhất là được thi triển bời một kẻ có tu vi Linh Vũ cảnh tầng chín như Tử Ảnh, khí thế lại càng mênh mông. Nếu một quyền này đánh vào chân núi, đủ để tạo thành một lỗ thủng to.

Kiếm trong tay Lâm Phong không ngừng trở nên chậm lại, giống như là không cách nào tiếp tục áp xuống, cánh tay càng ngày càng trầm trọng, nhưng hai tròng mắt Lâm Phong vẫn luôn bình tĩnh, lộ ra kiên nghị cùng chấp nhất không gì sánh được.

Kiếm, sắc bén, không gì không thể phá, không gì không thể diệt.

Kiếm giả, phải có chấp nhất phá diệt hết thảy, mặc ngươi cường đại bao nhiêu, một kiếm của ta đều chém hết, phá hết, chỉ cần có một tia hi vọng liền không nói lùi bước.

– Chém!

Gầm lên một tiếng, trên người Lâm Phong bộc phát ra một luồng ý chí sắc bén, sắc bén có thể chém đứt hết thảy.

Kiếm trong tay Lâm Phong, chém xéo mà xuống, từng ánh Tử Quyền dần dần mai một trong kiếm.

– Lui!

Tử Ảnh kịch liệt biến sắc, kiếm của Lâm Phong, vậy mà vẫn có thể chém xuống, mắt thấy chính thân lão sắp bị chém thành hai mãnh thì lão không chút do dự, thân hình lão điên cuồng lùi về phía sau.

Sau một khắc, sắc mặt Tử Ảnh trở nên trắng bệch vô cùng, bởi vì khi lão lui về phía sau thì lão lại thấy kiếm trong tay Lâm Phong khẽ đảo hướng, chém về phía Tử Quỳnh đang còn đứng một bên.

Ngay cả lão cũng không thể ngăn cản một kiếm này của Lâm Phong, Tử Quỳnh làm sao có thể đón được.

– Ngươi dám?

Tử Ảnh nổi giận gầm lên một tiếng, lão gần như điên cuồng.

– Chết!

Lâm Phong lạnh lùng phun ra một chữ. Không dám? Lâm Phong hắn có gì không dám!

Nếu không phải hắn trùng hợp mà gặp xe ngựa của Tử Linh, biết được Tử Quỳnh có thể bắt Đoàn Hân Diệp. Người chết hôm nay đã không phải là Tử Quỳnh, mà Đoàn Hân Diệp sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Nếu thật sự như vậy, Lâm Phong sẽ ân hận cả đời.

Thấy một kiếm không thể cản nổi chém về phía mình, sắc mặt Tử Quỳnh điên cuồng vặn vẹo, lộ vẻ tuyệt vọng, Tử Quỳnh gã sẽ chết sao? Trong ngày đại hôn của gã, lúc sắp bước vào cấm địa lại bị chém giết?

– Phập!

Một tiếng vang nhỏ, Tử Quỳnh không còn bất kỳ suy nghĩ gì, hai mắt gã vẫn trợn to, lộ ra sợ hãi, tuyệt vọng. Gã chưa bao giờ nghĩ tới, gã lại có ngày hôm nay.

Nhìn thân thể Tử Quỳnh chậm rãi ngã xuống, mọi người đều thở ra một hơi, cảm thấy tim mình bịch bịch mà nhảy, hô hấp dồn dập.

Thiếu gia Tử Phủ, chết rồi?

Lâm Phong chút thay đổi, nói giết liền giết, huy kiếm, chém giết hết thảy, phàm là người Tử Phủ đều phải chết, toàn bộ đều đáng chết!

Giận dữ, vì hồng nhan!


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 630 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status