Tuyết Ưng Lĩnh chủ

Chương 1681: Chung Cực cảnh (Thượng) (2)


“Hô.” Một đạo ý thức buông xuống, lực lượng thiên địa hội tụ ngưng tụ thành một vị nam tử tuấn mỹ có áo choàng, chính là hóa thân của Vĩnh Dạ thủy tổ.

Lúc hóa thân của Vĩnh Dạ thủy tổ buông xuống, nhất thời kinh động oan hồn trên các cây cột bên cạnh, những oan hồn này có một số giãy dụa hẳn lên phát ra tiếng rít gào, tức giận nhìn Vĩnh Dạ thủy tổ. Có một số mở mắt ra nhìn Vĩnh Dạ thủy tổ sau đó lại tiếp tục ngủ say. Có một số thì lạnh như băng nhìn chằm chằm Vĩnh Dạ thủy tổ. Một cây cột có một oan hồn siêu mạnh, cả thảy mười hai oan hồn.

“Không biết Bất Tử Minh Đế này lại đang làm gì.” Vĩnh Dạ thủy tổ nói thầm.

“Vĩnh Dạ, ngươi đã đến rồi.” Xa xa ngồi ở trên ngai báu, Bất Tử Minh Đế áo bào vàng hoa lệ đầu đội vương miện mở mắt ra, quan sát Vĩnh Dạ thủy tổ, “Ngươi nay lại không giúp ta, đến chỗ ta làm gì?”

Vĩnh Dạ thủy tổ nói: “Minh Đế, điều này cũng không nên trách ta. Ngươi cũng biết uy danh Ứng Sơn Tuyết Ưng kia hiện nay, hắn ở Đoạn Nha sơn mạch có sức ảnh hưởng lớn như vậy, rất nhiều bảo vật cơ duyên các cường giả Đoạn Nha sơn mạch đều chủ động đưa lên, tương lai đạt tới Chung Cực cảnh cũng có hi vọng. Một khi đạt tới Chung Cực, hắn nói không chừng sẽ là người số một Giới Tâm đại lục, ta còn muốn sống! May mắn ta mời ‘Cực Dạ’ hỗ trợ, đi cầu tình, đáp ứng rất nhiều hứa hẹn, Phi Tuyết đế quân kia đã đáp ứng kết thúc thù oán.”

“Hừ, sợ chết mà thôi.” Bất Tử Minh Đế tuy lý giải, nhưng vẫn cười nhạo.

“Không có cách nào cả.” Vĩnh Dạ thủy tổ lắc đầu.

Hắn cũng cảm thấy khuất nhục.

Nhưng hắn cũng lo lắng tương lai lọt vào Đông Bá Tuyết Ưng đuổi giết, thậm chí cũng không dám tự mình đi cầu tình, bởi vì dù sao có thù oán, mời ‘Cực Dạ thủy tổ’ hỗ trợ, Đông Bá Tuyết Ưng đã đồng ý điều kiện, ngay sau khi ‘sự tình Thiên Nhãn Thủy Châu’ xảy ra chỉ một năm, Vĩnh Dạ thủy tổ lặng yên một mình đi gặp Đông Bá Tuyết Ưng, ở trước mặt Đông Bá Tuyết Ưng cũng là nhận lỗi hơn nữa lập thệ ước.

Người tu hành vẫn rất để ý thệ ước!

Thật ra.

Những đại ma đầu này, như Bất Tử Minh Đế, Vĩnh Dạ thủy tổ, Nguyệt Hoa quốc chủ, cùng với một số ma đầu Chung Cực cảnh khác, Đông Bá Tuyết Ưng không phải không cho đường sống! Chỉ cần đáp ứng điều kiện lập thệ ước, Đông Bá Tuyết Ưng cũng đáp ứng sẽ không đuổi giết. Đông Bá Tuyết Ưng làm như thế, cũng là bởi vì hiện nay hắn cũng không giết được đám Chung Cực cảnh này. Nếu không cho đường sống, các Chung Cực cảnh thật sự điên cuồng lên, cũng sẽ tạo thành các trận tai nạn lớn.

Đại đa số đã sớm ngoan ngoãn đến nhận lỗi, lập thệ ước.

Cũng chỉ như ‘Bất Tử Minh Đế’ loại này, một lòng muốn thành tựu hồn nguyên sinh mệnh, chỉ dựa vào bản thân tu hành lại không có bất cứ hy vọng nào, lòng tin của hắn đã sớm không còn, một lòng muốn vào ‘Xà Nha Lang Đạo’, cho nên mới xé rách da mặt với Đông Bá Tuyết Ưng. Nay đều đang điên cuồng bắt bớ sưu tập lượng lớn linh hồn, vô số sinh mệnh bởi hắn mà chết, đối với điều này, Đông Bá Tuyết Ưng nay cũng không cách nào ngăn trở!

“Ứng Sơn Tuyết Ưng hắn ở Đoạn Nha sơn mạch, lần này không phải đã chịu thiệt?” Bất Tử Minh Đế cười nhạo, “Hắn thế mà gặp may mắn đạt được ‘Thiên Nhãn Thủy Châu’, nhưng thực lực không đủ, chung quy bị người ta đoạt bảo. Bắc Hà đại đế trước đó đối với hắn vô cùng lễ đãi, có thể nói trở mặt không phải cũng trở mặt? Hừ hừ, lúc bình thường, các cường giả Đoạn Nha sơn mạch còn có thể nể hắn chút, nhưng liên lụy đến đại cơ duyên thành tựu hồn nguyên sinh mệnh, Ứng Sơn Tuyết Ưng hắn lại tính là gì?”

“Đúng, các cường giả Đoạn Nha sơn mạch cũng chỉ là cảm thấy hắn có giá trị lợi dụng mà thôi.” Vĩnh Dạ thủy tổ gật đầu, “Dù sao luận thực lực, người tu hành chúng ta, so với cường giả Đoạn Nha sơn mạch chung quy kém rất nhiều. Nguyên cũng định ra quy tắc, làm cường giả đỉnh cao nhất Đoạn Nha sơn mạch không thể tiến vào Giới Tâm đại lục.”

...

Những người tu hành đứng đầu Giới Tâm đại lục.

Có một số bị ép bởi sức uy hiếp của Đông Bá Tuyết Ưng, chủ động xin lỗi nhận thua. Có một số hâm mộ ghen tị, ở sau khi nghe thấy chuyện xảy ra trong Đoạn Nha sơn mạch, rất nhiều đều âm thầm cười nhạo.

“Nhìn hắn ngông cuồng, đều nói tương lai sẽ là cường giả số một Giới Tâm đại lục, nhưng hiện nay ở Đoạn Nha sơn mạch, đám cường giả Đoạn Nha sơn mạch kia không phải nói trở mặt liền trở mặt?”

“Thực lực chung quy yếu.”

“Đều nói hắn có hi vọng thành Chung Cực, nhưng nói không chừng, kẹt một lần, sẽ kẹt không biết bao lâu.”

Các phương âm thầm nghị luận.

Mọi người nói cũng có đạo lý! Muốn đạt tới Chung Cực cảnh, quả thực rất khó. Bởi vì hồn nguyên thần binh, bởi vì trong truyền thuyết Phi Tuyết đế quân có được chí cao bí truyền, cộng thêm Đoạn Nha sơn mạch rất nhiều cơ duyên, đều cho rằng hắn hy vọng thành Chung Cực rất lớn. Nhưng hy vọng lớn nữa cũng chỉ là ‘hy vọng’, một ngày chưa đột phá, thì không biết sẽ dừng lại ở bình cảnh bao lâu.

******

Bên ngoài ùn ùn hỗn loạn, trong thành Phi Tuyết, Đông Bá Tuyết Ưng vẫn qua ngày thản nhiên như cũ.

Nói cái gì tương lai số một Giới Tâm đại lục?

Nói cái gì, sẽ kẹt ở bình cảnh, kẹt rất lâu?

Nói cái gì ở Đoạn Nha sơn mạch, cũng là dễ dàng bị bắt nạt?

“Tuyết Ưng, chuyện Thiên Nhãn Thủy Châu kia là thật?” Nam Vân quốc chủ tự mình tới hỏi.

“Sư phụ, ngồi.” Đông Bá Tuyết Ưng ngắm mây cuộn mây tan, nhìn thấy sư phụ đã đến, cười nói.

“Hỏi chuyện ngươi đó.” Nam Vân quốc chủ sau khi ngồi xuống, bản thân trực tiếp tự rót rượu, uống xong một chén rượu lại nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng.

“Là thật! Điều này cũng bình thường, trừ chiêu số linh hồn, luận thực lực chiến đấu chính diện con ở Đoạn Nha sơn mạch lại tính là gì?” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

“Ài! Đáng tiếc, cấm địa trong truyền thuyết của Đoạn Nha sơn mạch, cơ hội tiến vào cũng ở trước mắt rồi, cứ như vậy bỏ lỡ.” Nam Vân quốc chủ liền nói, hắn trước đó cũng không biết Xà Nha Lang Đạo là gì, vẫn là lần này tin tức truyền ra, hắn cẩn thận hỏi, mới biết đặc thù thần bí của Xà Nha Lang Đạo, địa phương ngay cả năm đại chí tôn Đoạn Nha sơn mạch cũng liều mạng muốn đi vào đó.

“Không có gì đáng tiếc, con từ trước tới nay không cho rằng mình có thể độc chiếm một viên Thiên Nhãn Thủy Châu kia.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, hắn vẫn rất bình tĩnh, chưa từng hy vọng xa vời, “Chỉ là con đã nhìn lầm Bắc Hà đại đế, con đã có rất nhiều hứa hẹn và thệ ước, thậm chí đáp ứng một phân thân kia một mực đi theo bên cạnh hắn, hắn cũng không yên tâm, tình nguyện đắc tội con, cũng muốn lập tức cướp đi Thiên Nhãn Thủy Châu.”

Nam Vân quốc chủ nghe xong gật đầu: “Ừm, đáng tiếc, nếu là thực lực của Tuyết Ưng ngươi đủ mạnh, có thể so sánh Hạ Hoàng cấp độ này, lại thêm thủ đoạn ảo cảnh, thì không sợ chút nào nữa.”

Đông Bá Tuyết Ưng cười cười.

Chung quy thực lực không bằng người ta, không có gì để nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status