Tuyết Ưng Lĩnh chủ

Chương 1829: Mời (2)


Đông Bá Tuyết Ưng và Cửu Thủ Xà Tổ hai người bay trở về vị trí của mình.

“Chiêu số linh hồn này quả thực phi phàm.” Cửu Thủ Xà Tổ cảm khái.

“Phi Tuyết huynh, ta sẽ không để ngươi đấu với ta, thân thể này của ngươi cũng quá yếu ớt chút. Ngươi cứ thi triển chiêu số linh hồn, thi triển với ta đi, cứ việc đến.” Ốc Hiểu vội thúc giục.

“Cũng cho ta cảm thụ một phen.” Phong Vân Nhất Diệp cũng mở miệng.

“Được.”

Đông Bá Tuyết Ưng không chút do dự.

Thế giới hư ảo khổng lồ lại lần nữa buông xuống, lôi kéo linh hồn Phong Vân Nhất Diệp và Ốc Hiểu.

Một cú lôi kéo này, Đông Bá Tuyết Ưng có thể cảm giác được linh hồn ‘Phong Vân Nhất Diệp’ và Cửu Thủ Xà Tổ không chênh lệch mấy, chỉ là mơ hồ mạnh hơn chút. Nhưng mạnh hơn phi thường có hạn, cũng chỉ Đông Bá Tuyết Ưng cảm ứng cực kỳ sâu sắc, mới phát giác linh hồn hai người mạnh yếu khác nhau một tia. Về phần ‘Ốc Hiểu’, thân thể Ốc Hiểu tuy mạnh mẽ khủng bố, nhưng bản thân linh hồn, miễn cưỡng chỉ có đại khái sáu thành của Phong Vân Nhất Diệp, Cửu Thủ Xà Tổ!

Ở dưới hư giới ảo cảnh của mình, Ốc Hiểu cần phân ra lượng lớn tâm lực mới có thể chống cự, nhưng thân thể hắn quá mạnh, chỉ thao túng thân thể, tâm lực cần cũng không phải quá nhiều.

“Ảnh hưởng với ta không nhỏ, chiêu số mạnh nhất cũng không thi triển ra được.” Phong Vân Nhất Diệp gật đầu.

“Ta chỉ sợ so với Cửu Thủ ngươi còn yếu hơn chút.” Ốc Hiểu cảm ứng một phen, liền nói, “Chiêu số linh hồn này cũng quá khó chịu rồi.”

Đông Bá Tuyết Ưng lập tức thu hồi chiêu số.

“Khó trách có thể khiến hồn nguyên sinh mệnh cấp Thần Đế viên mãn thực lực con nào cũng giảm mạnh, cho dù là ta, cũng chỉ có thể phát huy ra sáu bảy thành thực lực.” Ốc Hiểu nói, “Nghịch thiên nhất là, chiêu số linh hồn này của ngươi là nhằm vào toàn bộ kẻ địch, một ngàn hai trăm con Phục Ma Liệp Giả là như thế, dù là ba ngàn con, một vạn con cũng là như thế.”

“Ừm, chỉ cần tiến vào phạm vi lĩnh vực ảo cảnh của ta, sẽ là như thế.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Thế giới hư ảo vừa buông xuống.

Linh hồn tất cả kẻ địch trong phạm vi tất cả đều chịu thế giới hư ảo lôi kéo, trừ phi mình chủ động tránh đi ảnh hưởng đối với một số kẻ địch.

“Lợi hại.” Phong Vân Nhất Diệp lại khó được nói một câu, hắn bưng chén rượu nhẹ nhàng uống, yên lặng tự hỏi.

Cửu Thủ Xà Tổ ở bên cũng trầm mặc, trong mắt lóe ra rất nhiều hào quang.

...

Một hồi yến hội, rốt cuộc kết thúc.

Ba vị thành chủ cũng chủ yếu cùng Đông Bá Tuyết Ưng đàm thiên luận đạo, thậm chí tỷ thí, cũng chưa để ý tới người tu hành khác như thế nào.

Đợi đến kết túc, mọi người đều bắt đầu lần lượt rời đi.

“Phi Tuyết huynh.” Phong Vân Nhất Diệp, Cửu Thủ Xà Tổ hầu như đồng thời mở miệng.

“Hả?” Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt, nhìn hai vị.

Phong Vân Nhất Diệp, Cửu Thủ Xà Tổ nhìn nhau, đều nở nụ cười.

“Ngươi mời trước.” Cửu Thủ Xà Tổ nói, “Ngươi bên này nói xong, ta nói sau.”

“Được.” Phong Vân Nhất Diệp gật đầu, “Phi Tuyết huynh, mời đi theo ta, chúng ta nói riêng.”

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn nhìn hai vị thành chủ: “Hai vị rốt cuộc có chuyện gì?”

“Ta ở đây chờ ngươi, đợi lát nữa chúng ta nói kỹ.” Cửu Thủ Xà Tổ thì thản nhiên ngồi ở nơi đó.

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Đứng dậy liền theo Phong Vân Nhất Diệp rời khỏi, tiến vào một sảnh bên cạnh của động phủ này.

Hai người chia ra ngồi xuống.

Phong Vân Nhất Diệp trầm mặc, mới nói: “Ta luôn muốn chém giết vị hồn nguyên tù đồ kia trong ‘Phong Ma cốc’, chỉ là hồn nguyên tù đồ kia rất cẩn thận, từ sau khi từng lọt vào ta tập kích một lần, hiện nay chỉ cần rời khỏi hang ổ, mỗi lần đều mang theo cả thảy ba ngàn hộ vệ, mỗi người đều là cấp Thần Đế viên mãn. Ta tuy có thể mời được một số cao thủ trong thành Xích Vân hỗ trợ, chỉ là ba ngàn hộ vệ kia của hắn... Làm ta một chút biện pháp cũng không có! Hiện nay có Phi Tuyết Đế Quân ngươi xuất hiện, khiến ta cũng thấy được cơ hội một lần nữa thành công. Phi Tuyết huynh, ta mời ngươi hỗ trợ, theo đội ngũ của ta cùng nhau hướng tới chém giết vị hồn nguyên tù đồ kia của Phong Ma cốc. Muốn điều kiện gì, ngươi cứ việc mở miệng!”

Đông Bá Tuyết Ưng ngồi ở một bên, suy tư, mới nói: “Chém giết hồn nguyên tù đồ, rất khó, cũng rất nguy hiểm! Hồn nguyên tù đồ lúc nào cũng chịu trừng phạt áp bách, lúc chiến đấu còn có thể khống chế chút, đề phòng dẫn tới thân thể vốn yếu ớt lại lần nữa bị thương nặng. Nhưng một khi gặp phải nguy cơ tử vong, nhất định sẽ điên cuồng vồ ngược, không tiếc tất cả tiến hành chiến đấu! Theo ta được biết, ở trong lịch sử Xích Vân thành, muốn đi chém giết hồn nguyên tù đồ, cuối cùng thất bại tử thương thảm trọng cũng là chuyện thường có.”

Trước đó đụng phải đàn Phục Ma Liệp Giả, cũng từng giao thủ với vị hồn nguyên tù đồ kia của đàn Phục Ma Liệp Giả.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng thấy được thân thể tàn phá kia của đối phương, làn da thân thể lượng lớn vết thương, cơ thịt khô bại, xương cốt cũng là vô số khe hở. Thân thể ở dưới trừng phạt áp bách hiển nhiên thương thế rất nặng, hồn nguyên tù đồ ở lúc chiến đấu, bình thường đều không muốn thương thế thân thể tăng thêm nữa.

“Phải, là nguy hiểm. Nhưng có Phi Tuyết Đế Quân gia nhập, nắm chắc của chúng ta sẽ lớn hơn nhiều.” Phong Vân Nhất Diệp nói ngay.

“Thành chủ, ngươi lại có thể cho ta cái gì?” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

Phong Vân Nhất Diệp chần chờ.

Cho cái gì?

Thức ăn? Luận đạt được thức ăn, vị Phi Tuyết Đế Quân này nhận thứ hai, toàn bộ thánh giới cũng không có người tu hành dám nói hạng nhất! Linh hồn sát chiêu, độc bộ thánh giới, hồn nguyên sinh mệnh cấp Thần Đế viên mãn có thể săn giết dễ dàng.

“Ngươi trước đó vừa mới đạt được sáu bộ thi hài hồn nguyên sinh mệnh hư không nhất mạch nhỉ.” Phong Vân Nhất Diệp nói, “Ta giúp ngươi đạt được thi hài mười lăm loại hồn nguyên sinh mệnh hư không nhất mạch khác, cam đoan mỗi cái đều là cấp Thần Đế viên mãn. Phải biết rằng, chúng nó có chút cách Xích Vân thành ta phi thường xa xôi, bộ phận ngược lại càng tới gần nơi tập trung khác hơn.”

“Ta lấy thức ăn đổi lấy, cũng có thể đổi được.” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu.

“Nhưng có một số sinh sống ở chỗ gần bốn tòa thành khác, rất khó đổi lấy.” Phong Vân Nhất Diệp nói.

“Vậy trả giá thêm chút thức ăn.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

Phong Vân Nhất Diệp bất đắc dĩ.

Gặp phải giàu nứt đố đổ vách như Phi Tuyết Đế Quân, hắn thành chủ này, cũng không có cách nào.

“Ta tu Hư không đạo và Hư giới ảo cảnh đạo.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Thành chủ nếu có thể tìm được, ở trên hai con đường này có trợ giúp lớn đối với ta, có lẽ ta sẽ hỗ trợ.”

“Được rồi.” Phong Vân Nhất Diệp khẽ gật đầu, trong đầu hắn nháy mắt đã lướt qua một số trân bảo, hắn và bốn tòa thành khác cũng có chút liên hệ, toàn bộ thánh giới những người tu hành đến từ rất nhiều thế giới, thậm chí có một số dứt khoát chính là hậu duệ của hồn nguyên cường giả! Hắn cũng biết một số chí bảo trên tu hành, chỉ là cần chuẩn bị cho kỹ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status