Tuyết Ưng Lĩnh chủ

Chương 913: Tiệt Sát Lục Kiếm Thức (2)


“Hừ, vậy ngươi cứ chờ xem.”

Theo tiếng cười lạnh.

Chiếc Kim Sát Hỏa Vân Thuyền kia nháy mắt hóa thành luồng sáng, hướng xa xa bay đi với tốc độ cao.

Sùng thị lão tổ, đại trưởng lão nhìn thấy màn này trong lòng đều có chút lo âu. Hai người bọn họ đều rõ, Thiên Hỏa cung sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Tộc trưởng, làm sao bây giờ?” Đại trưởng lão truyền âm, “Chẳng lẽ giao ra chân thần khí?”

“Chân thần khí là hy vọng mở đạo của chúng ta, đương nhiên không thể giao. Sùng thị thế gia cũng là chúng ta sáng tạo, chỉ cần chúng ta còn sống, hoàn toàn có thể xây dựng lại, chân thần khí chúng ta phải giữ.” Sùng thị lão tổ vẫn không dao động, truyền âm nói, “May mắn có Phi Tuyết khách khanh, hơn nữa tả cung chủ của Thiên Hỏa cung quan hệ với chúng ta vô cùng tốt, lần này phái động thủ cũng chỉ là hữu cung chủ, Thiên Hỏa cung cũng sẽ không dốc hết toàn lực đối phó chúng ta, chúng ta còn có thể chống đỡ, thật sự không chống đỡ được, vậy bỏ qua nơi này.”

“Ừm.” Đại trưởng lão cũng đồng ý.

Hai người bọn họ câu thông ý tưởng.

Đồng thời cũng nhiệt tình vô cùng cảm kích Đông Bá Tuyết Ưng.

“Phi Tuyết khách khanh, chúng ta đi xuống trước đi.” Sùng thị lão tổ nói.

“Đi.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Sùng thị thế gia ở bên dưới có rất nhiều tộc nhân ngẩng đầu quan sát, còn có rất nhiều thị vệ thị nữ vân vân, đặc biệt thất điện hạ ‘Sùng Ngôn’ càng ngẩng đầu có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn, cũng nhịn không được dụi mắt mình, lại ngẩng đầu nhìn, phụ thân cùng với đại trưởng lão địa vị cao nhất trong gia tộc đang vô cùng nhiệt tình ở hai bên sư phụ mình.

“Sư phụ vậy mà lợi hại như thế, sư phụ ta cũng quá lợi hại rồi.” Sùng Ngôn có chút không dám tin.

“Thất điện hạ.” Bên cạnh xuất hiện một bóng người, chính là quản gia trong Sùng thị thế gia. Quản gia cảm khái nhìn, truyền âm nói, “Điện hạ ngươi lúc trước cứ đòi bái Phi Tuyết khách khanh làm thầy, ta còn cảm thấy điện hạ là càn quấy, hiện tại xem ra, điện hạ lúc trước lựa chọn mới là thông minh nhất, ta xác thực đã nhìn nhầm. Thực lực Phi Tuyết khách khanh thật sự là sâu không lường được, sâu không lường được.”

...

Trong Sùng thị thế gia rất náo nhiệt, rất nhiều thị vệ thị nữ, các tộc nhân gia tộc đều âm thầm nghị luận vị Phi Tuyết khách khanh này, thậm chí cũng không dám nói ra, đều là truyền âm nghị luận, sợ đắc tội vị Phi Tuyết khách khanh này.

Mà ở trong chủ điện tiếp khách.

Sùng thị lão tổ càng chủ động cử hành một bữa tiệc thịnh soạn, chuyên môn cảm tạ Phi Tuyết khách khanh, thất điện hạ ‘Sùng Ngôn’ cũng khó được có thể vào ngồi. Ngay cả nhị trưởng lão tam trưởng lão xa ở ngoài vạn ức dặm cũng mượn dùng nhân quả hiện ra hóa thân ở đây.

Một mảng khen tặng.

Trung tâm toàn bộ bữa tiệc thịnh soạn, mơ hồ chính là Đông Bá Tuyết Ưng, ngay cả Sùng thị lão tổ cũng tự nhiên hạ thấp tư thái.

Đợi bữa tiệc chấm dứt.

Từng người ra khỏi hội trường, chỉ còn lại có Sùng thị lão tổ cùng ba vị trưởng lão còn ở bên Đông Bá Tuyết Ưng.

“Phi Tuyết khách khanh, chuyện lần này lớn như vậy, Thiên Hỏa cung chỉ sợ sẽ không bỏ qua.” Sùng thị lão tổ giờ mới mở miệng, thở dài nói, “Chúng ta cũng rất phiền não.”

“Thiên Hỏa cung là rất khó đối phó.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm thán một câu, “Ba đại thánh địa đều sâu không lường được.”

“Ừm.”

Sùng thị lão tổ, ba vị trưởng lão đều cảm thấy áp lực vô hình.

Ba đại thánh địa địa vị thống trị thâm căn cố đế, bọn họ thật sự giữ nổi món chân thần khí kia sao? Nhưng bọn họ đều tu hành vô tận năm tháng, chân thần khí này là hy vọng mở đạo của bọn họ, bọn họ làm sao nguyện ý từ bỏ?

“Phi Tuyết khách khanh này, cũng không nói giúp chúng ta ngăn cản Thiên Hỏa cung hay không.” Sùng thị lão tổ thầm nói, “Cũng không biết Tiệt Sát Lục Kiếm Thức có thể thỏa mãn hắn hay không?”

Sùng thị lão tổ và ba vị trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau.

Lập tức, Sùng thị lão tổ tự mình nói: “Phi Tuyết khách khanh lần này cứu vớt Sùng thị thế gia ta, ân đức này, Sùng thị thế gia ta cũng khó đền đáp, nghe nói Phi Tuyết khách khanh cần Tiệt Sát Lục Kiếm Thức?”

“Phải, ta thích nghiên cứu kiếm thuật.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

Lời này rất giả dối.

Hắn là muốn học được phương pháp vận dụng ‘đạo’ cao tầng nhất trong một môn Sát Lục Đạo tuyệt học này, dù sao kiếm thuật, thương pháp, đao pháp vân vân đều là biểu hiện bên ngoài nhất.

“Phi Tuyết khách khanh mời theo ta.” Sùng thị lão tổ mỉm cười nói.

Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười, sau đó theo Sùng thị lão tổ đi về phía cấm địa trong gia tộc.

Tầng tầng pháp trận che chở.

Sâu trong cấm địa.

Ở trên giá sách một căn phòng yên tĩnh, Sùng thị lão tổ lấy ra một mảnh vải đưa cho Đông Bá Tuyết Ưng: “Đây là bản gốc Tiệt Sát Lục Kiếm Thức, mời Phi Tuyết khách khanh xem.”

Đông Bá Tuyết Ưng tiếp nhận mảnh vải màu xám này, liếc một cái đã nhìn thấy trên mảnh vải vẽ sáu đại kiếm chiêu.

Thoáng cảm ứng.

Ở lúc cảm ứng, sáu đại kiếm chiêu vẽ trên mảnh vải đều có vầng sáng màu vàng hiện ra, đồng thời lượng lớn tin tức hướng trong đầu Đông Bá Tuyết Ưng ùa vào.

Linh hồn Đông Bá Tuyết Ưng so với quá khứ cường đại hơn rất nhiều, học tập một tuyệt học hoàn chỉnh cũng dễ dàng, tốc độ tư duy chịu ảnh hưởng cũng rất nhỏ.

“Giống như ta đoán trước.” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng có sự mừng như điên đè nén, “Đây quả thật là một môn tuyệt học Sát Lục Đạo!”

Lúc trước chỉ là thông qua truyền thuyết bên ngoài tiến hành phán đoán, tuy có bảy tám phần nắm chắc, nhưng cũng lo lắng phán đoán sai lầm.

“Tiệt Sát Lục Kiếm Thức...”

Trong đôi mắt Đông Bá Tuyết Ưng mơ hồ có vô số kiếm quang đang lóe ra.

Tiệt Sát đệ nhất kiếm thức, Tiệt Sát đệ nhị kiếm thức... Nhanh chóng bắt đầu tìm hiểu học tập. Hắn chính là mở ra Sát Lục Đạo, từ một môn tuyệt học năm thức đầu hắn bước đầu vừa thấy đã lĩnh ngộ không ít, bắt đầu học càng thêm nhanh chóng.

“Hay cho một cái Tiệt Sát.” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng tán thưởng, “Sát ý ẩn sâu ngủ đông, ở lúc chiến đấu cũng không nóng nảy, tìm kiếm thời khắc mấu chốt, không chút dấu hiệu thi triển ra sát chiêu, ra ngoài kẻ địch dự liệu, nháy mắt chém giết kẻ địch.”

Người sáng tạo Tiệt Sát Lục Kiếm Thức, Đông Bá Tuyết Ưng cũng không khỏi bội phục.

Mình ngộ ra Sát Lục Đạo, là đem uy lực ngưng tụ trong nháy mắt phát ra!

Mà tư duy trung tâm của Tiệt Sát Lục Kiếm Thức, đầu tiên không phải giết địch, mà là ‘ẩn sâu ngủ đông’, sát ý ẩn sâu, ngay cả uy lực kiếm chiêu cũng đang lặng yên súc thế, ở thời khắc nào đó đột nhiên triển lộ ra răng nanh khủng bố, một đòn lấy mạng!

Bên cạnh, Sùng thị lão tổ có chút kinh ngạc nhìn Đông Bá Tuyết Ưng bên cạnh, nay Đông Bá Tuyết Ưng cầm mảnh vải màu xám, trong đôi mắt kiếm quang lóe lên, sát ý khủng bố khi thì ẩn sâu, khi thì phát ra, khi ẩn sâu... Sùng thị lão tổ cũng không cảm giác được chút sát ý nào, nhưng khi phát ra, Sùng thị lão tổ cũng không tự chủ được run sợ cùng sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status