Tuyệt xử phùng sinh

Chương 31

/31/.

"Đi thôi! Tên nhóc cậu dậy muộn, không có thời gian cho cậu ăn điểm tâm đâu!"

"... Vì sao tôi phải dậy chứ?" Vẻ mặt Tiêu Nham mờ mịt, cậu chỉ là một nghiên cứu sinh đang chờ lệnh, hẳn là nên ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh mới đúng!

"Chúng ta phải ra bên ngoài căn cứ quan sát tình huống!"

"... Chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi?" Trong lòng Tiêu Nham đột nhiên dâng lên dự cảm điềm xấu.

"Cậu không biết điều lệ hành động tại căn cứ của quân bộ hay sao? Mỗi một tiểu đội bộ đội đặc nhiệm khi chấp hành nhiệm vụ đều phải có kỹ thuật binh đi cùng." Mark một bộ biểu tình "chẳng lẽ cậu sống ở ngoài vũ trụ hay sao".

"... Tôi không phải là kỹ thuật bình, tôi là quân dự bị." Tiêu Nham biết mình và bọn Mark đã từng ra ngoài làm nhiệm vụ, trong mắt Mark, bản thân và nhóm bộ đội bọn họ xem như có chút ăn ý nho nhỏ. Nhưng mấy ngày nay Tiêu Nham đã biết, một binh lính nếu đảm đương công việc nằm ngoài phạm vi năng lực có thể của mình, rất có thể sẽ liên lụy toàn bộ đoàn đội.

"Khoảng 7 điều thứ 32 Pháp lệnh quân dự bị, dưới tình huống khẩn cấp đồng thời thiếu khuyết nhân viên phụ trách, binh lính quân dự bị phải gánh vác chức trách của binh sĩ chính thức, tiếp thu nhiệm vụ, chấp hành quân lệnh." Liv đi đến trước mặt Tiêu Nham, nhéo nhéo gò má cậu.

"Nếu là tình huống khẩn cấp, mọi người càng không nên lựa chọn tôi!" Tiêu Nham vô cùng nghiêm túc nhìn Liv.

"Bây giờ là tính huống "thiếu khuyết nhân viên phụ trách"." Liv thoải mái xách Tiêu Nham ra khỏi túi ngủ, nhét một cái ba lô dành cho kỹ thuật binh vào trong ngực cậu, "Đừng khẩn trương như thế, chúng ta chỉ là đi tuần bình thường mà thôi. Mặt khác, cũng phải tin tưởng bản thân chứ, cậu so với những tên kỹ thuật binh không có quân hàm kia hữu dụng hơn nhiều!"

"Thật sự?" Tiêu Nham chưa bao giờ nghĩ, trong lòng nhóm bộ đội đặc chủng này mình lại có địa vị cao như vậy.

"Đi thôi." Hein thoáng nâng cằm, mọi người đi theo anh rời khỏi phòng nghỉ.

Vì tiết kiệm thời gian, Mark kẹp chặt Tiêu Nham dưới cánh tay, vẻ mặt hưng trí bừng bừng bước nhanh theo phía sau Hein.

Trong lòng Tiêu Nham hò hét: Không cần đối với tôi như vậy, sẽ nôn ra đó có hiểu hay không!

Lên phi hành khí, Tiêu Nham cúi đầu một câu cũng không nói, chỉnh lý thiết bị trong balô của mình, cậu phải làm quen với hết thảy những thứ này. Nếu trong quá trình tuần tra thật sự gặp phải người của tổ chức Sóng Triều, cậu phải biết bản thân có thể phác huy tác dụng gì.

Ngồi phía đối diện Tiêu Nham chính là Liv, cô dùng mũi chân đá đá đầu gối Tiêu Nham.

"Này! Cậu làm sao vậy, không nói câu nào?"

"Tôi biết rồi! Ngày hôm qua tôi thấy cậu ta cùng một nữ nghiên cứu sinh rất xinh đẹp ở cùng một chỗ! Nhất định là muốn cua con người ta nhưng mà bị cự tuyệt chứ gì!" Mark một bộ biểu tình vui sướng khi người gặp họa.

Tiêu Nham giật giật khóe môi không nói lời nào, anh chàng Mark này khó được lúc nhạy cảm thế này.

"Hả? Không phải chứ, cậu thật sự bị cự tuyệt sao? Lúc cậu mê man bất tỉnh, cô gái đó luôn bên cạnh chiếu cố cậu, hẳn là có ý tứ với cậu mới đúng chứ!"

"Cô ấy có bạn trai rồi."

"Bạn trai? Bạn trai gì? Còn lợi hại hơn cậu sao?" Mark nhìn Tiêu Nham, lộ ra biểu tình đồng tình.

"Thiếu tá cục quân kỹ." Tiêu Nham không nói gì nữa.

Liv và Mark liếc mắt nhìn nhau, không nói gì nữa.

Trong cabin một mảnh an tĩnh. Mà bụng Tiêu Nham lại vang lên thanh âm "ùng ục", chọc cho Mark ha ha cười phá lên.

"Chưa ăn sáng nên đói bụng phải không!" Mark mộ bộ biểu tình người tốt, đem túi bánh bích quy đưa đến trước mặt Tiêu Nham.

"... Không cần đâu..."

Bánh bích quy gì đó... Hay là thôi đi... Cậu tình nguyện chịu đói.

Bọn họ đang bay qua một khu nham thạch khô nứt, từng tòa núi nham thạch bị mưa gió quanh năm bào mòn vẫn sừng sững tựa như đang chống đỡ một mảnh trời đất nơi này.

Tiêu Nham dựa vào cửa sổ, tầm mắt kéo dài đến chân trời phía xa xôi.

Một đàn chim không biết tên sải cánh bay ngang qua phi hành khí.

Hai mắt Mark sáng rực lên, bỗng nhiên mở cửa cabin.

"Này! Mark! Anh muốn làm gì vậy!" Tiêu Nham bị gió thổi phần phật đến nhăn mặt nhíu mày.

"Kiếm thêm thức ăn!" Nói xong, Mark phóng mấy cái "Ngân dực" bắn ra bên ngoài, bảy tám con chim bị bắn trúng, rơi thẳng xuống.

Mark cầm dây thừng quấn chặt vào ghế ngồi của Tiêu Nham, mãnh liệt nhảy xuống theo. Tiêu Nham bị người này làm cho một trận kinh hãi. Không đến một giây sau, dây thừng thu hồi, Mark trở lại cabin, ngoác miệng đắc ý cười, trong tay xách theo mấy con chim.

"Ha ha! Ăn bánh bích quy ép kia đến sắp nôn rồi! Rốt cục có thể ăn chút thức ăn khác!"

"Các người cũng biết thứ bánh bích quy này khó ăn sao?" Tiêu Nham lộ ra biểu tình kinh ngạc.

"Này! Cho dù bọn này bị thương có thể rất nhanh phục hồi như cũ, cũng không có nghĩa là lúc bị nghẹn bánh bích quy vẫn rất dễ chịu đâu!" Mark cứ nhắc tới bánh bích quy ép là bắt đầu liều mạng xỉ vả, "Nếu có ai có thể thay đổi mùi vị của thứ bánh bích quy chết tiệt này, chờ đến khi tôi chết sẽ đem tài sản tích cóp của tôi đều đưa cho người đó!"

"Anh cũng có tài sản sao?" Liv buồn cười trợn mắt liếc Mark một cái.

Sau nửa giờ, phi hành khí dừng lại trên đỉnh một ngọn núi nham thạch.

Hôm nay không có gió, vài bộ đội đặc chủng lưu loát nhóm lửa. Mark xách mấy con chim kia đi vặt lông, móc sạch nội tạng. Đây là bữa thịt nướng dã ngoại đầu tiên trong đời, trong lòng Tiêu Nham tràn đầy mong chờ.

Cậu ngồi xổm bên cạnh đống lửa, không biết mình có thể làm được gì, nhưng nghĩ đến trong chốc lát nữa nướng thịt chim, nướng miếng liền nhịn không được không ngừng tuôn ra, tiếng kêu la trong bụng càng thêm vang dội. Vài bộ đội đặc chủng đang vây quanh bên cạnh đống lửa phá lên cười ha ha. Tiêu Nham nghiêng đầu, thấy Hein đứng tại rìa vách núi, cúi đầu, ánh mắt sâu xa không biết đang nhìn đi nơi nào.

Bỗng nhiên, Hein từ trên vách núi nhảy xuống, Tiêu Nham một trận khẩn trương, lập tức đứng bật dậy, đi đến bên cạnh vách núi mới nhìn thấy Hein đang dọc theo núi đá trượt xuống, chế phục tác chiến của anh có công năng trượt.

"Sếp đi làm gì vậy?" Mark bắt mấy con chim đặt lên ngọn lửa.

"Không biết. Sếp ngẫu nhiên không phải muốn đi đâu đó một mình sao?" Liv không để bụng đáp.

Ở một mình sao... Quả nhiên là Hein Burton, anh có thế giới riêng mà người khác không thể đến gần, cũng không thể tiến vào.

Những bộ đội đặc chủng này đều là cao thủ nướng thịt dã ngoại, rất nhanh thịt chim đã chính, lớp da bên ngoài cũng bị nướng thành màu vàng lấp lánh. Mark nhấc nó ra, cố ý quơ quơ vài cái trước mũi Tiêu Nham, nhìn bộ dạng Tiêu Nham rướn cổ lên, ánh mắt sững sờ mở thật to, mọi người lại ha ha cười.

Tiêu Nham cũng không thẹn thùng, ngửa đầu nhìn về phía Mark nói, "Cho chút thịt ăn đi mà! Mới sáng sớm anh đã kéo người ta khỏi túi ngủ, tàn nhẫn cỡ nào chứ!"

"Tiểu tử nhà cậu!" Mark thực hào phóng mà ném một cái đùi chim cho Tiêu Nham.

Tiêu Nham nhanh nhẹn ngoài ý muốn, tiếp được cái đùi chim, chỉ kém thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất.

Vài bộ đội đặc chủng nhìn tư thế kia của Tiêu Nham liền sôi nổi bật cười, tranh nhau nói cũng muốn ném cánh chim luôn cho Tiêu Nham xem cậu có thể tiếp được hay không.

Lúc này Tiêu Nham mới phát giác bản thân hình như trở thành loại thú cưng nào đó rồi...

Bởi vì không có muối cũng không có gia vị khác, thịt chim gần như không có hương vị, nhưng bởi vì đói bụng, Tiêu Nham cảm thấy ngon miệng bất ngờ.

Vài bộ đội đặc chủng khác vẫn ngồi vanh quanh đống lửa như cũ, Liv hừ một tiếng nói, "Này, nhớ rõ chừa lại cho sếp một chút!"

Vừa lúc đó, có người leo lên đỉnh, mọi người quay đầu lại bày ra bộ dạng sẵn sàng đón địch, khi bọn họ thấy Hein mạnh mẽ đặt chân lên đỉnh núi, mọi người lại tiếp tục với công việc đang dang dở trong tay.

Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, đi xuống dễ không nói đi, Hein bò lên lại như thế nào?

Hein đưa một túi nhỏ được gói bằng lá cây tới trước mặt Liv, thản nhiên mở miệng nói, "Mọi người ăn đi."

Liv mở lá cây ra, phát giác bên trong là một ít hoa quả hoang dã, không khỏi lộ ra nụ cười, "Là quả mâm xôi! Tôi thích nhất là mâm xôi! Cám ơn sếp!"

Tiêu Nham tò mò thò đầu qua nhìn, Mark đè ót cậu xuống nói, "Ê! Tân binh! Đàn ông con trai nên há to mồm ăn thịt! Mấy thứ chua loét này là vật chỉ có phụ nữ mới ăn!"

"Anh cái tên không biết thưởng thức!" Liv hung hăng liếc mắt trừng anh ta một cái, kéo Tiêu Nham đến bên cạnh mình nói, "Tiêu Nham, ăn nhiều thịt như vậy đương nhiên phải ăn chút trái cây tráng miệng!"

Nói xong, Liv nhét một quả mâm xôi vào trong miệng Tiêu Nham, nheo mắt lại cười nói, "Thế nào? Ăn ngon không?"

Sắc mặt Tiêu Nham chậm rãi trở nên phức tạp hẳn lên, thật vất vả nuốt nó xuống, cậu ôm lấy khớp hàm của mình nói, "Oh My God! Chua muốn chết! Chua đến mức cằm tôi thiếu chút nữa không thể khép lại luôn!"

"Ha ha!" Liv ôm lấy bả vai Tiêu Nham sảng khoái cười to, "Đây mới là quà tặng thiên nhiên, không có bất kỳ chất xúc tác gì cũng không có bất kỳ thứ gì quấy nhiễu nó, chúng nó tự do tự tại trưởng thành, đây chính là hương vị mà cậu chẳng thể nếm được ở Shire đâu."

"Cái này ngược lại rất đúng!" Tiêu Nham gật gật đầu, giữa môi răng là mùi thơm ngát thản nhiên, tuy rằng rất chua, nhưng lại vô cùng mỹ vị.

"A? Chỗ này có cả anh đào hoang nữa nè!" Liv ngẩn người, nhìn về hướng Hein bên kia, "Sếp, anh cư nhiên tìm được anh đào hoang sao?"

"Ừ." Hein vẫn như cũ nhìn về phương xa, tựa như một người canh gác bên vách núi.

Tiêu Nham nhịn không được nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng của anh.

"Tôi phát hiện cậu thật sự đặc biệt thích nhìn sếp ha." Liv bỗng nhiên tiến đến gần bên tai Tiêu Nham, khiến cậu theo bản năng co rụt bả vai lại.

"A... Tôi chỉ là..."

"Đừng để ý, lúc tôi vừa mới gia nhập bộ đội đặc chủng, cũng hay thích nhìn anh ấy. Có anh ấy ở đây, chúng tôi liền biết phương hướng của mình." Liv nửa đùa nửa thật mà nhét thêm một quả anh đào vào miệng Tiêu Nham.

"Ưm... Vẫn rất chua..." Tiêu Nham mặt nhăn mày nhíu, nhưng cậu nhịn không được cảm thấy thích loại hương vị hoàn toàn mới mẻ này.

"Đây là lần đầu tiên đó." Trên môi Liv hiện lên một ý cười.

"Cái gì lần đầu tiên?"

Liv lắc lắc mấy quả dại trong tay nói, "Tiêu Nham, cậu có biết anh đào đại biểu cho ý nghĩa trân trọng hay không."

Tiêu Nham thấp giọng nở nụ cười, "Tôi xác định Đại tá Burton sẽ không ôm ấp loại tình cảm lãng mạn như vậy đâu."

"Ê, tân binh! Ăn no chưa?" Mark lớn giọng hỏi.

"Ăn no rồi!" Tiêu Nham đứng lên duỗi thẳng lưng một cái.

Vừa lúc đó, sắc mặt Mark chợt thay đổi, hét lớn một tiếng, "Cúi đầu!"

Tiêu Nham hoàn toàn phản ứng không kịp, cậu chỉ cảm thấy phía sau có cái gì đó đến gần, vai của cậu bị đè xuống, lưỡi đao sắc bén chém ngang qua đỉnh đầu cậu, trái tim Tiêu Nham trong nháy mắt muốn ngừng đập, có cái gì đó ầm ầm ngã xuống ngay phía sau cậu.

Lồng ngực Hein gần ngay trước mắt, lỗ tai Tiêu Nham dán sát vào vị trí tim đập của Hein, tay của đối phương vững vàng ôm lấy Tiêu Nham, lực độ kia cơ hồ muốn áp cậu tiến vào trong lồng ngực của mình.

Khí tức nam tính thuộc về Hein lan tràn trong mũi Tiêu Nham, trong trầm ổn lại ẩn ẩn lực lượng.

Tiêu Nham bị ôm đến không thể hô hấp, thẳng đến khi đối phương buông lỏng tay ra.

"Làm sao vậy! Con Level 1 này sao có thể bò lên được!"

Hóa ra là có một tang thi cư nhiên bò lên đỉnh núi, Tiêu Nham thiếu chút nữa bị nó cắn đứt bả vai rồi.

Ánh mắt Hein lạnh lùng đảo qua mọi người, trong mắt rõ ràng là ý tứ nghiêm khắc khiển trách.

Bọn họ đều quá sơ suất, thân là bộ đội đặc chủng cư nhiên lại chờ đến khi tang thi tiếp cận mình mới kịp phản ứng.

Nhưng Tiêu Nham lại bắt đầu thấy nghi hoặc, thính lực của bộ đội đặc chủng so với người bình thường cao hơn rất nhiều, theo lý mà nói khi tang thi leo lên núi đá, bọn họ liền có thể cảm giác được, sao lại...

Tiêu Nham khó nén nổi tò mò đi về phía thi thể của tang thi kia, từ trong balô trên lưng lấy dụng cụ trích mẫu ra, phân tích tứ chi của tang thi đã bị chém đứt đôi này, kiểm tra đo lường cho ra số liệu khiến Tiêu Nham nhíu mày.

"Sao vậy?" Liv đi đến trước mặt Tiêu Nham.

"Số liệu cho biết, có vẻ thân thể nó so với những Level 1 thông thường có độ nhanh nhẹn cao hơn 5%... Tôi phải đem những số liệu này gởi về viện khoa học trung ương ở Shire, Level 1 rất có khả năng đang tiến hóa. Mọi người về sau khi chấp hành nhiệm vụ phải cẩn thận!"

Liv hơi hơi ngẩn người, sau đó nhìn về phía tất cả bộ đội đặc chủng, "Này! Tất cả mọi người nghe rõ rồi chưa!"

"Đã rõ!"

Tiêu Nham âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, vừa rồi khi tang thi kia tập kích mình, Mark căn bản đuổi theo không kịp, nếu không phải là Hein, đầu của cậu sớm đã không còn trên cổ mình.

"Chúng ta đi." Trên mặt Hein vẫn như cũ không nhìn ra bất luận cảm xúc gì, anh vững vàng bước vào khoang điều khiển phi hành khí.

Toàn bộ cabin an tĩnh đến đòi mạng, tất cả bộ đội đặc chủng đều đang tự kiểm điểm lại sơ sót của bản thân. May mắn lần này chỉ là một lần tuần tra thông lệ, nếu như là chiến đấu, nếu bọn họ không kịp thời phát hiện tang thi đến gần, nhất định sẽ tạo thành đả kích trí mạng.

Qua không bao lâu, Mark ngồi bên cạnh Tiêu Nham có chút chịu không nổi, anh ta dùng khuỷu tay chọt chọt Tiêu Nham, "Này, về Shire cậu cứ làm kỹ thuật binh chuyên trách cho tiểu đội bọn này đi!"

"Vì sao?" Tiêu Nham không rõ tại sao bỗng nhiên Mark lại nói như vậy, dù sao việc điều động kỹ thuật binh phải thông qua viện khoa học trung ương, nhất định còn có nhiều nghiên cứu sinh khác chẳng những ưu tú mà còn có kinh nghiệm thực chiến.

"Cậu ngẫm lại xem lần đầu tiên lúc chúng ta đi đến nhà máy năng lượng hạt nhân chấp hành nhiệm vụ, cậu bất quá chỉ hôn sếp một chút, sếp thiếu chút nữa đã giết cậu. Nhưng hiện tại thì sao, lúc xảy ra chuyện sếp chẳng những tự mình dẫn cậu theo, mới vừa rồi còn bảo hộ cậu như vậy, sếp đã thừa nhận cậu là một thành viên trong nhóm rồi, về sao liền đi theo bọn này luôn đi!"

Những bộ đội đặc chủng khác cũng sôi nổi hưởng ứng, "Đúng vậy đó! Viện nghiên cứu nhàm chán lắm!"

"Nghe nói nơi đó đều là một đám quái nhân! Có người còn nói chuyện với không khí! Còn có người nhốt trợ lý nghiên cứu của mình vào trong thiết bị phản ứng, thiếu chút nữa gây tai nạn chết người!"

"Đúng vậy, thừa dịp cậu còn chưa trở thành bệnh thần kinh, vẫn là cùng một chỗ với chúng tôi đi!"

Tiêu Nham nhìn về phía Liv, đối phương không nói lời nào, chẳng qua đang ngồi mím miệng cười.

Cậu thật không nghĩ đến, mình trong nhóm bộ đội của Hein cư nhiên sẽ có nhân khí như thế!

Khi bọn họ trở lại căn cứ, liền thấy Đại tá Trầm Băng nộ khí đùng đùng bước nhanh đến trước mặt Hein.

"Cậu cảm thấy cậu đang làm gì hả!"

Nhóm bộ đội đặc chủng nhìn lại, không hiểu xảy ra việc gì. Hein vẫn như cũ ngồi trên ghế điều khiển không cử động, tùy ý Trầm Băng bước vào khoang điều khiển.

"Cậu biết rõ ràng Shire đã đối với..." Tầm mắt Trầm Băng dừng lại trên mặt Tiêu Nham, nhưng rất nhanh lại chuyển tầm mắt đi nơi khác.

Tiêu Nham ẩn ẩn cảm giác Trầm Băng tức giận hẳn là có liên quan đến mình.

"Tiêu Nham, cậu không phải đã gởi một phần số liệu về tang thi đến viện khoa học trung ương ở Shire rồi sao?" Trầm Băng hít sâu một hơi, dùng tận lực giữ vững ngữ khí hỏi Tiêu Nham.

"Đúng vậy, Đại tá."

"Viện khoa học yêu cầu làm một phần báo cáo phân tích, trước chín giờ sáng ngày mai nộp lên."

"... Cái gì?" Cậu chẳng qua chỉ là một nghiên cứu sinh, nhiều lắm cũng chỉ là truyền một mớ số liệu, phân tích cái gì phải là do nghiên cứu viên làm mới đúng chứ.

"Cho dù là quân dự bị, chẳng lẽ cậu không rõ đạo lý quân lệnh chỉ nói một lần hay sao? Cậu bây giờ còn rảnh rỗi mà ở đây ngẩn người hả?"

"Vâng! Đại tá!" Tiêu Nham nhìn ra Trầm Băng muốn mình rời đi, vì thế bước ra khỏi cabin, một cán bộ liên lạc cũng đi theo cậu.

Lúc này trong khoang điều khiển, chỉ còn lại Trầm Băngvà Hein Burton.e different pii+Qb
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status