Tuyệt xử phùng sinh

Chương 40

/40/.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu nghiên cứu, Tiêu Nham mở miệng nói chuyện với Jane.

"Bởi vì bọn nó là đồng loại."

"Nhưng vậy chúng nó lấy cái gì để phân chia đồng loại? Chúng ta cũng biết đại não tang thi đã bị héo rút, chúng nó không có chức năng tự hỏi, chúng nó lấy cái gì để phân chia đồng loại?"

Tiêu Nham đưa vấn đề ra hỏi ngược lại Jane.

"Vấn đề này vượt qua phạm vi tư duy của tôi, đây là lĩnh vực của cậu, Tiêu Nham."

"Điểm giống nhau của đám tang thi này là gì?"

"Chúng nó đều từng là con người."

"Ngoại trừ cái này thì sao?"

Jane dừng lại một chút, giờ phút này trong mắt Tiêu Nham có một loại cảm giác xâm lược mà bình thường không có, trong ánh mắt của cậu, một Jane lười nhác cũng phải theo bản năng bắt đầu suy nghĩ về vấn đề cậu đề xuất.

"Chúng nó đều bị nhiễm virus Comet."

"Virus lan truyền cần phải có ký chủ, cho nên tang thi mới có thể dùng cách cắn người làm phương thức lây lan virus ra ngoài. Chẳng qua virus Comet sẽ không để cho ký chủ của mình đi cắn một ký chủ khác, bởi vì việc này không thể khiến cho loại virus này khuếch tán ra được, cho nên nếu giả thuyết này được thành lập, trong chuỗi gien trong virus Comet nhất định phải có một đoạn có ích trong việc phân biệt này!"

Jane gật gật đầu, trả lời: "Tuy rằng tôi không am hiểu về virus học, nhưng mà cậu nói tựa hồ cũng có đạo lý."

"Nhưng mà tang thi lại tấn công bộ đội đặc chủng."

"Đúng vậy."

"Hơn nữa các anh tiêm virus X vào người, cũng chính là một đoạn gien trong chuỗi gien của virus Comet."

"Đúng vậy... Vậy sao tang thi còn tấn công chúng ta chứ?" Jane cũng bắt đầu tò mò.

"Nói cách khác, trong chuỗi gien của virus Comet nếu đã loại đi đoạn gien của virus X, trong bộ phận còn lại, nhất định có đoạn gien dùng để phân biệt này! Tôi phải tìm ra nó... Tìm ra..."

Tiêu Nham buông dao nĩa xuống, đứng dậy bước nhanh rời khỏi nhà ăn.

"Này, cậu còn chưa ăn xong mà!"

Jane đứng dậy, bất đắc dĩ nhún vai, một tấc cũng không rời đi theo phía sau cậu.

Lần thứ hai Tiêu Nham tiến vào trạng thái nghiên cứu, cậu loại trừ toàn bộ đoạn gien lặp lại của virus X trong chuỗi gien của virus Comet, lại đối chiếu với các nghiên cứu trước đó, cũng loại trừ tất cả những đoạn gien đã biết, còn lại đoạn gien không có tác dụng, Tiêu Nham tin tưởng trong đó nhất định còn cất giấu mấu chốt đã bị mình xem nhẹ.

Toàn bộ một buổi chiều, tư duy của Tiêu Nham đều không rời khỏi đầu cuối, thẳng đến khi bất tri bất giác, tư duy cậu càng ngày càng chậm, rốt cục không theo kịp số liệu lưu động, cậu rốt cục ngủ gục xuống.

Tư duy chậm rãi giảm xuống, không ngừng chìm vào bóng tối.

Khi cậu mở to hai mắt ra, cậu phát hiện, lần thứ hai mình về tới mảng đại dương ấm áp kia.

Đã thật lâu không được lười biếng như vậy. Tiêu Nham mặc cho bản thân phiêu đãng trong phiến nước xanh thẳm này.

Một thân ảnh lướt qua mặt nước đầy sóng gợn, mái tóc màu vàng kim tựa như ảo ảnh kéo dài vô hạn, tư thái tao nhã mà tràn ngập lực độ, nhẹ nhàng chậm rãi đi tới trước mặt cậu.

Hein...

Ánh mắt của đối phương, hòa thành một mảnh với mặt nước biển, phân không rõ là ranh giới giữa hiện thực và ảo giác.

Tiêu Nham mở to hai mắt nhìn người đàn ông trước mắt, bất quá mới chỉ mấy ngày không nhìn thấy Hein mà thôi, Tiêu Nham lúc này mới phát giác, không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông này đã trở thành một loại tồn tại hiển nhiên, trong tim cậu dâng lên cảm giác khát vọng khó hiểu, gần một chút, lại đến gần mình thêm một chút!

Duỗi cánh tay ra, dùng sức duỗi thẳng ngón tay, Tiêu Nham muốn chạm vào Hein, cho dù chỉ là phần đuôi tóc của anh cũng được, Tiêu Nham không rõ tại sao mình lại gấp gáp không thể chời đợi mà muốn tiếp cận đối phương nhiều như thế. Mà Hein vẫn thủy chung ở một nơi cách cậu không gần không xa.

"Vì sao muốn tiếp cận tôi."

Lạnh lùng mà xa cách trước sau như một, Tiêu Nham lại muốn xé rách hết thảy của người đàn ông này ra, nhìn thấy nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng của anh.

Căn bản không thể mở miệng trả lời vấn đề của anh, bởi vì Tiêu Nham không biết đáp án.

"Như vậy, hãy nghiêm túc mà trả lời tôi một vấn đề, em hôn lại tôi, là bởi vì người đó là tôi, hay là bởi vì virus X?"

Ngữ điệu không chút gợn sóng như trước, tựa như máy móc thể thức hóa một vấn đề.

Tiêu Nham biết mình vĩnh viễn không thể nói dối với Hein, cậu chỉ có thể lựa chọn nói ra lời thật, cho dù lời nói thật có thể khiến đối phương phẫn nộ.

"Bởi vì vuris X."

Tiêu Nham lại thấp thỏm, mặc dù cậu căn bản không biết vì lý do gì lại thấp thỏm.

Cậu căn bản chưa từng nghĩ đối phương sẽ mở miệng nói chuyện. Hein trước mắt chẳng qua là một đoạn tin tức còn sót lại, một đoạn tin tức rời khỏi tư duy chủ thể, sao có thể tiến hành suy nghĩ?

Bỗng dưng, Hein một phen nắm chặt tay Tiêu Nham, mãnh liệt kéo cậu về phía mình, cực kỳ dùng sức mà ấn đối phương vào trong ngực, hai người đồng thời rơi xuống từ phiến nước biển này, xuyên qua dòng nước, dừng lại tại một bờ cát phẳng lặng, cát mịn tựa như dòng suối lưu luyến lướt qua da thịt của bọn họ, theo sóng biển chậm rãi chảy về phía đại dương.

"Như vậy hiện tại, hết thảy đều không quan hệ với virus X."

Tiêu Nham còn chưa kịp hiểu được ý nghĩa những lời này của đối phương, Hein đã áp môi xuống, không cho phép cự tuyệt mà ngậm lấy môi dưới của Tiêu Nham, đầu lưỡi cực đủ cảm giác áp bách dọc theo khóe môi xâm lấn vào trong, bắt toàn bộ thân thể cậu làm tù binh. Tiêu Nham mở to hai mắt, không thể tin được hết thảy trước mắt. Trước mắt cậu chỉ còn lại khuôn mặt nhu hòa của Hein, đường cong lông mi rõ ràng như thế, hôn môi tràn ngập lực độ không ngừng xâm nhập, Tiêu Nham cũng sắp không thể thừa nhận được nữa, lần đầu tiên cậu cảm thấy, chỉ là một nụ hôn mà đã khiến cho không chỉ mỗi một tế bào trong thân thể mà ngay cả chỗ sâu nhất trong tư tưởng của bản thân cũng bị hung hăng hạ xuống một ấn ký. Đối phương khơi gợi đầu lưỡi ngốc vụng của cậu, vừa càn rỡ vừa khiêu khích mỗi một nơi mềm mại trong khoang miệng, tựa hồ không chiếm được Tiêu Nham đáp lại thì hết thảy những điều này vĩnh viễn sẽ không chấm dứt.

Vòng tay ôm ấp của người đàn ông này thật chặt, Tiêu Nham thậm chí hoài nghi bản thân sẽ bị bóp chết trong tay anh.

Tiêu Nham cẩn thận chạm vào đầu lưỡi đối phương, động tác nhỏ bé này tựa như mồi lửa châm lên cho sự bùng nổ điên cuồng, hôn môi của Hein đột nhiên càng thêm nhiệt liệt, thoát ly gông cùm xiềng xích lãnh tĩnh, tựa như thoát cương mà phát tiết ra ngoài. Tiêu Nham chưa bao giờ nghĩ tới người đàn ông thoạt nhìn lạnh như băng, đối với hết thảy mọi thứ đều không hề có bất kỳ dục vọng nào lại có thể có một nụ hôn sâu sắc như thế. Mà hôn môi như nghịch chuyển thiên địa như vậy lại không khiến Tiêu Nham cảm thấy sợ hãi, ngược lại dưới mỗi lần Hein dùng sức mà mút vào môi cậu, Tiêu Nham lại cảm giác được bản thân đối với người đàn ông này cũng không phải là sự tồn tại không đáng kể.

Cậu rất quan trọng, thật sự rất quan trọng, quan trọng đến mức người đàn ông này tuyệt không dễ dàng biểu hiện ra, anh đặt cậu ở nơi dục vọng sâu nhất của bản thân.

Khi Hein chậm rãi rời khỏi đôi môi Tiêu Nham, cậu theo bản năng ngẩng đầu hôn đuổi theo. Không ngừng hôn lên cánh môi Hein, vươn đầu lưỡi của mình ra, vội vàng xâm nhập vào giữa khe môi của đối phương, truy tìm đầu lưỡi của Hein. Cậu nhẹ nhàng mút vào, cảm thụ Hein hôn đáp lại, tựa như một loại cổ vũ, khiến Tiêu Nham càng thêm dùng sức mà hôn mạnh mẽ hơn.

Cậu không biết giờ phút này người đàn ông này có tiếp thu mình hay không, cũng không xác định đối phương rốt cục cảm thụ như thế nào, cậu chỉ biết mình muốn khiến đối phương hài lòng, muốn người đàn ông lạnh như băng này cảm nhận được cho dù chỉ là một chút sung sướng mà thôi.

Tay của đối phương ôm lấy hai má Tiêu Nham, thoáng kéo ra khoảng cách với đôi môi của cậu. Một khắc đó, trong lòng Tiêu Nham trống rỗng không thể nói thành lời. Tầm mắt của cậu chạm vào tầm mắt của đối phương, sợ hãi Hein sẽ đẩy cậu ra xa hơn.

Mà Hein lại nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên môi cậu.

"Em không nên như vậy, Tiêu Nham."

"... Cái gì?" Tiêu Nham không hiểu nhìn Hein, ánh mắt đối phương tựa như vực sâu, hấp dẫn cậu không ngừng tới gần, rồi đột nhiên cắn nuốt hết thảy.

"Em sẽ làm tôi không thể tự kiềm chế."

Tiêu Nham không kịp cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa của những lời này, ngón tay Hein đã nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu, từng nụ hôn nhỏ vụn dừng lại trên gò má và cổ cậu, lại cực kỳ dùng sức mà hôn lên xương quai xanh của Tiêu Nham, ảo giác ngay cả xương cốt huyết nhục cũng bị đối phương ngậm vào trong miệng khiến Tiêu Nham theo bản năng ôm chặt lấy bả vai anh, quần áo cậu bị lưu loát kéo lên, trong nháy mắt khi môi Hein chạm vào ngực mình, trái tim chợt bành trướng, lưỡi anh chạm vào điểm khéo léo nhô ra trên ngực Tiêu Nham, nơi đó hoàn toàn khác biệt với sự tròn trịa mềm mại của phụ nữ, mà đầu lưỡi Hein lại trêu đùa một vòng xong, lập tức há to miệng ngậm vào, răng nanh cùng da thịt chạm nhau, tựa như muốn cắn nuốt ngực Tiêu Nham nuốt luôn vào bụng.

"Đau..." Tiêu Nham hít ngược một hơi, phát ra thanh âm hừ nhẹ.

"Gọi tên tôi." Ngữ điệu mệnh lệnh khác biệt với sự lãnh khốc trong dĩ vãng, phảng phất như có cái gì đó vốn luôn bị dốc hết toàn lực áp chế rốt cục bộc phát ra ngoài.

"... Hein..." Tiêu Nham dùng sức nhìn chăm chú đối phương, Hein Burton đang áp chế mình, thân thể anh không có lúc nào là không nổi lên sức mạnh, người đàn ông này không cần nhíu mày cũng có thể dễ dàng hủy diệt cậu.

"Sợ hãi tôi hôn em sao." Hein cúi đầu, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua bụng Tiêu Nham, hôn môi của anh một đường lan tràn xuống dưới, đến thắt lưng Tiêu Nham lại càng thêm dùng sức.

"Không sợ." Ngón tay Tiêu Nham duỗi ra len vào giữa mái tóc màu vàng kim mềm mại của Hein, ấn đầu của đối phương, mãi đến khi hô hấp của đối phương tiếp xúc dục vọng cư nhiên đã ngẩng đầu của mình, nhiệt liệt mà nóng bỏng, toàn thân Tiêu Nham bắt đầu run rẩy.

"Vậy vĩnh viễn cũng đừng bao giờ sợ hãi."

Còn chưa kịp hiểu được ý của đối phương, bộ phận yếu ớt nhất của Tiêu Nham đã bị đối phương hoàn toàn ngậm vào trong miệng. Đồng tử trong nháy mắt mở to, Tiêu Nham há to miệng, hoàn toàn không ngờ hết thảy việc này cư nhiên sẽ phát sinh, cho dù trong giấc mơ của mình cậu cũng không có dũng khí ảo tưởng như vậy...

"... Thật muốn ôm em, chỉ là như vậy sẽ hủy diệt em." Thanh âm gằn từng tiếng rõ ràng vô cùng.

Hein buông lỏng Tiêu Nham ra, dùng sức cắn lên vành tai cậu.

Tiêu Nham cả kinh kêu lên.

"Như vậy em đã cảm thấy đau..."

Tiêu Nham nghiêng người, nhìn vào mắt Hein, bất đắc dĩ mà sâu sắc.

Vươn tay, Tiêu Nham chạm vào khuôn mặt anh, một loại tồn tại chân thực như vậy.

"Anh rốt cục là ký ức lưu lại trong đầu tôi... Hay là tôi tưởng tượng?"

Hein Burton chân chính, sẽ không điên cuồng mà chẳng kiêng nể gì như vậy.

"Vấn đề này hẳn phải là em trả lời."

Tiêu Nham đột nhiên mở to mắt, ngây ngốc thất thần nhìn cảnh vật trước mắt, mãi đến khi hình ảnh thuộc về Hein Burton đột nhiên biến mất, toàn bộ thế giới trở nên trống rỗng.

Thanh âm trêu tức vang lên, kéo tư duy Tiêu Nham trở về.

"Cậu cũng thật giỏi, đại não còn liên kết với đầu cuối mà đã ngủ gục. Nếu gặp phải "Chặn giả" lẻn vào hệ thống, cậu sẽ chẳng có chút lực chống đỡ nào."

Là Jane, anh gỡ thiết bị liên lạc của Tiêu Nham xuống, cắt đứt liên kết giữa đại não của Tiêu Nham và hệ thống.

"Tôi... ngủ quên sao?"

"Cậu cứ nói xem? Cậu đã tiến vào đầu cuối năm giờ đồng hồ, đại não của người thường đã sớm chịu không nổi. Cậu cần phải nghỉ ngơi."

Tiêu Nham cau mày xoa xoa trán của mình.

"Tôi hình như mơ một giấc mơ."

"Mơ gì?"

"Tôi... Không nhớ rõ." Tiêu Nham cố gắng hồi tưởng, bất đắt dĩ trong đầu lại một mảnh mê mang.

"Nhớ không được cũng không cần cố sức suy nghĩ như vậy, Một lúc nào đó lúc cậu đang đánh răng hoặc là uống ly sữa, cậu sẽ đột nhiên nhớ tới." Jane hơi hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm giữa hai chân Tiêu Nham, trên môi gợi lên nụ cười đầy thâm ý, "À —— Xem ra thật sự là một giấc mơ dài cực kỳ tốt đẹp ha!"

Tiêu Nham cúi đầu, rõ ràng phát giác giữa hai chân mình ướt át một mảnh, thực rõ ràng vừa rồi nội dung cậu nằm mơ vô cùng... kiều diễm.

Oh shit! Cư nhiên bị Jane Wallace nhìn thấy, Tiêu Nham thật muốn đập đầu vào tường!

"Không cần ngại ngùng như vậy." Jane Wallace ngồi xổm trước mặt Tiêu Nham, ngẩng đầu lên, cả gương mặt tuấn mỹ khiến người ta ghen tị phẫn hận đối diện trước mắt Tiêu Nham, ngón tay nâng cằm cậu lên, "Chỉ cần đối tượng cậu ảo tưởng không phải là Hein Burton là được."

"Cái gì?" Cằm Tiêu Nham run lên, trợn to mắt nhìn đối phương.

Jane Wallace phát ra một tiếng cười khẽ, dùng thanh âm biếng nhác mà thong thả nói với cậu, "Cậu không biết rằng, đàn ông càng am hiểu nhẫn nại, đến thời điểm anh ta nhẫn nại không được nữa, sẽ càng khủng bố hay sao?"

"Chuyện này liên quan gì đến Đại tá Burton!"

Tiêu Nham cậu nằm mơ như thế nào, Jane Wallace đều có thể dùng nó để cười nhạo trêu chọc mình, nhưng một khi dính dáng đến Hein, ý nghĩa liền hoàn toàn khác biệt.

"Bởi vì... Khi cậu ngủ luôn gọi tên anh ta." Ngón tay Jane vuốt ve hai má Tiêu Nham, biểu tình cười đùa nhưng trong ánh mắt lại toát ra loại cảm giác áp bách nào đó, "Không phải là "Đại tá Burton" thập phần tôn kính, mà là "Hein"."

Tiêu Nham mãnh liệt đẩy tay của đối phương ra, mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào mắt Jane, "Trung tá Wallace, anh vui đùa một chút cũng không buồn cười."

"Tức giận sao?" Jane nhìn Tiêu Nham đứng lên, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cậu.

"Hôm nay tạm thời đến đây thôi, bởi vì anh mà tôi đã không còn tâm tình nghiên cứu gì nữa." Tiêu Nham lạnh mặt tắt đi kho chứa số liệu nghiên cứu, đóng cửa phòng nghiên cứu, chậm rãi rời khỏi phòng nghiên cứu.

"Đi đâu ăn bữa tối đây?"

Có anh ở bên cạnh tôi, đi chỗ nào ăn cơm tôi cũng không được tự nhiên!

Tiêu Nham không trả lời Jane, trong lòng buồn bực lầm bầm. Vì cái gì là người kia! Vì cái gì mình lại ngủ quên! Ngủ cũng được đi, vì cái gì lại bị mộng tinh! Mộng tinh cũng coi như xong đi, vì cái gì Jane Wallace lại đứng bên cạnh! Người này nhìn thấy từ đầu đến cuối, nhất định cười đến mức miệng cũng rút gân!

Đi ngang qua một dãy phòng nghiên cứu, bên trong vẫn có không ít phòng đang được sử dụng, Tiêu Nham đẩy nhanh cước bộ, ý đồ vứt bỏ Jane ra phía sau, cho dù cậu biết việc này căn bản là không có khả năng.

Được rồi, cùng lắm thì để cho tên kia cười nhạo mình cả đời đi!

Khi cậu đi qua một phòng nghiêm túc nào đó, tiếng cảnh báo chợt vang lên.

Bả vai Tiêu Nham một trận khẩn trương, tiếng cảnh báo này thật sự quá mức quen thuộc. Cảm giác đau đớn khi bụng bị lưỡi đao đâm vào lần thứ hai dọc theo dây thần kinh truyền vào chỗ sâu trong đại não.

Trong thông đạo không ngừng có nghiên cứu viên chạy nhanh tới, thần sắc hỗn loạn.

"Nhanh lên bắt nhốt nó lại! Các cậu rốt cục làm gì vậy hả? Lượng thuốc mê sao lại đo sai được chứ!"

"Nó" là chỉ cái gì?

"Trời ạ! Nó chạy đến rồi!"

Ngay tại thời điểm Tiêu Nham không biết phải tránh đi đâu, một thân ảnh đã chắn trước mặt cậu.

"Đừng rời khỏi phạm vi của tôi."

Là Jane Wallace.

Hoàn toàn bất động với ngữ điệu ngã ngớn bình thường, giờ phút này anh trầm lãnh lại cảnh giác.

"Xảy ra chuyện gì?" Jane một phén kéo lại cánh tay của một nhân viên nghiên cứu, đối phương chú ý tới trang phục tác chiến trên người anh, lộ ra biểu tình thở phào một hơi.

"Là tang thi dùng để giải phẫu của phòng nghiên cứu số chín trốn khỏi trói buộc!"

"Cái gì?"

Ngay tại một khắc kia, chỉ nghe thấy một trận tiếng vang kinh hoảng trốn chạy truyền đến, vài nghiên cứu viên chật vật đi vòng qua chỗ rẽ, một tang thi cái cằm gần như bị đứt lìa chạy tới, theo nhịp chạy mà lay động lên xuống, đôi mắt phiếm tơ máu tựa như không thể nhìn thấy, cánh tay trên không trung quơ quào lung tung.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

"Đám người các cậu đang làm gì?" Jane nhíu mày, kéo lấy Tiêu Nham, tiến vào một gian phòng nghiên cứu bỏ trống, lưu loát đóng cửa lại.

Những nghiên cứu viên khác đập cửa, khóc cầu muốn Jane để bọn họ tiến vào.

"Mở cửa đi! Tang thi đến rồi! Mở cửa nhanh lên!" Jane ôm cánh tay, trên môi là tươi cười trêu tức, nhưng ánh mắt lại tàn khốc đến mức khiến người ta không rét mà run.

Tiêu Nham lúc này mới hồi phục tinh thần.

"Anh đang làm gì! Để bọn họ vào đi chứ!"

"Vì cái gì? Tang thi này là bởi vì sai lầm của bọn họ mới trốn thoát ra được, cho nên hết thảy mọi chuyện bọn họ đều phải chịu trách nhiệm." Jane vẫn như cũ là biểu tình biếng nhác, khóe môi cong lên thập phần hưởng thụ mọi chuyện trước mắt. Tựa như nhóm nghiên cứu viên đó càng sợ hãi càng thê thảm, anh lại càng vui vẻ.

Tang thi càng ngày càng tiếp cận nhóm mấy nghiên cứu viên kia, bọn họ sợ tới mức cả người run rẩy.

"Đối với anh mà nói, đối phó với tang thi kia là chuyện dễ dàng!"

"Cho nên tôi phải thay bọn họ làm hay sao? Mỗi người đều phải vì sai lầm của mình mà trả giá đại giới. Huống chi tang thi kia lực công kích có hạn, bọn họ chỉ cần có chút tâm huyết đều có thể giải quyết nó. Tiêu Nham... Cậu phải biết thưởng thức hết thảy trước mắt. Có lẽ thoạt nhìn thì tàn khốc, nhưng có thể nhắc nhở cho chính cậu Vĩnh vĩnh đừng vì yếu đuối mà đặt hy vong trên người kẻ khác. Đây không chỉ là quy luật trên chiến trường, mà còn là quy luật đào thải của thiên nhiên."

Ngón tay Jane có quy luật mà gõ gõ vào thủy tinh, dù bận vẫn ung dung nhìn nhóm nghiên cứu viên bên ngoài bị sợ hãi xâm chiếm.

"Trung tá Wallace! Anh là một quân nhân!"

"Đừng mang theo quân hàm mà gọi tên tôi như vậy. Trách nhiệm của tôi là bảo vệ cậu, không phải bảo vệ mọi người."

Tiêu Nham nghiến răng nghiến lợi, ngón tay của cậu vừa mới chạm vào nút mở cửa, đã bị Jane đè lại.

"Tiêu Nham, chúng ta đánh cuộc đi."

"HIện tại anh còn có tâm tình đánh cuộc?" Ánh mắt Tiêu Nham hung hăng trừng đối phương, bất đắc dĩ Jane tựa như không thấy cậu tức giận, khóe môi hiện lên một độ cung trêu tức.

"Mở cánh cửa này ra, nếu cậu không thể bằng sức lực của mình giải quyết tang thi kia, đêm nay cậu liền thuộc về tôi. Tôi sẽ hôn cậu, ôm cậu, cùng một chỗ với tôi cũng không khủng bố như cậu tưởng tượng vậy đâu."

"Con mẹ nó anh thật nhàm chán!"

"Tôi muốn cậu, đã rất lâu rồi." Tươi cười của Jane không thay đổi, chỉ là ánh mắt lại trầm xuống rất nhiều.

Cảm giâc quen thuộc n ào đó yên lặng kéo tới, Tiêu Nham chỉ nghe thấy hôh ấp và nhịp tim đập của mình, ngón tay Jane chậm rãi đẩy cổ áo cậu ra, đầu ngón tay lướt qua cổ cậu, phảng phất như có thứ gì đó mềm mại vuốt ve thần kinh Tiêu Nham, ý đồ tại thời khắc cậu không phòng bị nhất kéo cậu xuống vực sâu.

Cắn chặt khớp hàm, Tiêu Nham mãnh liệt đẩy tay Jane ra, thế giới bên ngoài trong một khắc trở về.

"Không cần hấp dẫn tôi, Trung tá. Tôi là đối tượng giám thị của anh, nếu anh còn có chút tâm huyết của quân nhân, thỉnh anh đừng quên chức trách của mình."

"Bảo vệ cậu và "đè" cậu hai chuyện này cũng không có gì xung đột. Thế nào, muốn đánh cuộc thử một lần hay không?" Jane vẫn như cũ không buông tha dùng nụ cười của mình câu dẫn Tiêu Nham.

Nhưng giờ phút này Tiêu Nham hoàn toàn bình tĩnh trở lại, ánh mắt của cậu nhìn chung quanh gian phòng thí nghiệm này, phát hiện nơi này là kho thuốc đông lạnh của trung tâm nghiên cứu. Tiêu Nham lạnh lùng mỉm cười, nói với Jance Wallacee, "Anh sẽ hối hận vì đánh cược với tôi, Trung tá."

Jane tựa hồ hiểu được ý tưởng của Tiêu Nham, không nhanh không chậm nói, "Đây không phải là phòng nghiên cứu của cậu, vân tay và ID của cậu không thể lấy thiết bị thực nghiệm bên trong ra ngoài."

Tiêu Nham không trả lời đối phương, mà là nâng thiết bị đầu cuối lên tiến nhập vào hệ thống, đại não nhanh chóng tư duy, xâm lấn vào hệ thống của phòng thí nghiệm này, cửa thùng cất giữ sản phẩm nghiên cứu bán thành phẩm tự động mở ra, Tiêu Nham lấy bên trong thùng một cây sung đông lạnh, đi tới trước cửa, âm thanh lạnh lùng nói, "Tránh ra!"

"Tiêu Nham, cây súng trong tay cậu chưa được điều chỉnh lại, cậu sẽ gây tổn thương bản thân mình." Mày Jane hơi hơi nhíu lại, độ cong trêu đùa trên môi cũng biến mất.

Cho tới nay, súng đạn phổ thông dựa vào nhiệt lượng mà sinh ra lực sát thương vẫn luôn không có hiệu quả đối với tang thi, vì thế viện khoa học trung ương bắt đầu nghiên cứu vũ khí dùng khí lạnh làm mục tiêu sát thương chính.

Chế tạo vũ khí như vậy cũng không khó, nhưng mà bởi nguyên liệu chế tạo thuốc đông lạnh có hạn, căn bản không thể sản xuất với quy mô lớn. Mà phòng thí nghiệm chế tạo thuốc đông lạnh đã cố gắng dùng ít nguyên liệu nhất để chế tạo súng đông lạnh có hiệu quả cực mạnh. Ngay tại tuần trước, súng đông lạnh mới được phê chuẩn nghiên cứu chế tạo ra này được kiểm tra ra điểm thiếu hụt cực kỳ nghiêm trọng.

"Trung tá Wallace, có lẽ trong mắt anh, chúng tôi chỉ là mấy tên tân binh suốt ngày ở trong phòng nghiên cứu chưa thừng thấy máu tanh, có lẽ không có khói thuốc súng không có tang thi dữ tợn, nhưng nơi này là chiến trường của chúng tôi. Ngoài cửa là chiến hữu của tôi. Trung ta, anh sẽ bỏ lại chiến hữu của mình trên chiến trường sao?"

"Cậu đang cậy mạnh." Jane không biết làm thế nào mà lắc lắc đầu.

"Có phải cậy mạnh hay không, ít nhất phải làm rồi mới biết được. Hơn nữa, tôi am hiểu nhất chính là sau khi thất bại tìm được phương pháp thành công.""

Tiêu Nham hơi hất cằm lên, tiêu sái mà không sợ hãi, ngón tay không chút do dự ấn nút xuống, may mắn cảm giác phương hướng của tên tang thi này đã bị thuốc mê làm cho đảo lộn, nhóm nhân viên nghiên cứu đều chạy lung tung bốn phía. Hai nhân viên nghiên cứu đứng trước cửa chật vật mà chạy vào phòng thí nghiệm đông lạnh, tang thi nghe thấy tiếng vang, liền hướng về phía này chạy đến.

Tiêu Nham nâng súng lên, trong nháy mắt khi tang thi nhảy lên đánh về phía cậu, quả quyết mà bóp cò súng.

Đạn đông lạnh lập tức bắn ra, trong khoảnh khắc khi bắn vào trán tang thi kia, nhanh chóng hạ nhiệt độ, trong khí khí truyền đến tiếng vang nứt vỡ, đại não tang thi bị đóng băng, rầm một tiếng ngã xuống mặt đất, đầu đập mạnh xuống trong nháy mắt, vỡ vụn thành từng mảnh.

Trong thông đạo một mảnh yên lặng. Nhóm nghiên cứu viên thật cẩn thận mà vươn đầu ra nhìn, thấy tang bộ dạng thi té trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, rốt cục có một nghiên cứu viên đi ra, xác định đại não nó đã bị đạn đông lạnh bắn vỡ, tất cả mọi người mới thở phào một hơi.

Ngón tay Tiêu Nham vẫn như cũ nắm chặt súng đông lạnh, cánh tay run rẩy. Khi đạn đông lạnh từ trong họng súng bắn ra, nhanh chóng hấp thu nhiệt lượng chung quanh, ngón tay Tiêu Nham và cò súng lập tức bị đóng băng, mà ngay cả trên lông mi cũng hiện lên một tầng băng mỏng manh.

"Tiêu Nham... Không sao rồi! Cũng là cậu phản ứng nhanh!"

Nhóm nghiên cứu viên không phát hiện Tiêu Nham khác thường.

"Cám ơn cậu, Tiêu Nham!"

Nhóm nghiên cứu viên sôi nổi tiến lại gần, giúp cậu nâng súng lên, lúc này mới phát giác tay cậu lạnh như băng không có chút độ ấm.

"Không xong rồi! Nhanh lên! Mở dụng cụ tăng nhiệt ra!"

Môi Tiêu Nham run rẩy, mỗi tế bào trong thân thể tựa hồ cũng bị đóng băng, trái tim bị một cỗ lực lượng siết chặt, tựa như không thể đập được nữa.

Nhóm nghiên cứu viên điều chỉnh thân thể Tiêu Nham thẳng lại, mới dìu cậu đi.

"Cậu ấy không thể đi đường! Động tác nhanh một chút!"

Hô hấp của Tiêu Nham càng ngày càng khó khăn, hơi thở ra cũng biến thành sương trắng.

"Tránh ra!"

Jane đẩy đám nghiên cứu viên đó ra, một tay bế bổng Tiêu Nham lên, đặt lên dụng cụ tăng nhiệt.

Ngón tay Tiêu Nham vẫn như cũ đặt trên súng đông lạnh, mà dụng cụ tăng nhiệt khởi động cần thời gian điều chỉnh. Nếu còn kéo dài, cậu thật sự hoàn toàn đóng băng.

"Tiêu Nham, lúc này không cần cự tuyệt tôi."

Thanh âm của Jane vang lên bên tai cậu.

Cái... gì...

Ngón tay Jane nhẹ nhàng đặt lên môi Tiêu Nham, ngay sau đó anh liền cúi người hôn xuống. Khí tức ấm áp len qua môi răng dũng mãnh tràn vào thân thể, Tiêu Nham có thể cảm giác được những tế bào gần như chết đi của cậu thoát khỏi trói buộc lạnh như băng lần thứ hai trọng sinh. Bàn tay của anh đặt trên vai Tiêu Nham, chậm rãi trượt dọc xuống theo cánh tay, len vào giữa những ngón tay của cậu, nhẹ nhàng đẩy khẩu súng đông lạnh kia ra, theo thanh âm giòn vang khi rơi xuống mặt đất, trái tim Tiêu Nham bắt đầu đập trở lại.

Jane không ngừng hôn Tiêu Nham, cho dù giờ phút này thân thể Tiêu Nham đã hoàn toàn khôi phục, rõ ràng lặp lại từng đợt hôn môi cùng góc độ cùng lực độ, Jane lại tựa như không biết gì là phiền chán.

Nhóm nghiên cứu viên rốt cục điều chỉnh tốt nhiệt độ, khi bọn họ thấy được một màn trước mắt này, lập tức sững sờ ngay tại chỗ.

Tiêu Nham siết chặt nắm tay, lý trí giãy dụa trong dục vọng, máu huyết đã từng lạnh như băng điên cuồng bắt đầu khởi động, mà hôn môi của Jane từ lúc ban đầu quấn quýt lại càng thêm giàu ý tứ khiêu khích, tựa như đang kềm chế thần kinh Tiêu Nham, giống như sóng triều không ngừng đánh sâu vào Tiêu Nham.

Siết nắm tay, Tiêu Nham hung hăn nện lên lưng Jane, hàm răng không chút lưu tình cắn xuống một phát.

Jane hơi hơi nhíu mày, rốt cục cũng đứng lên.

"Tiêu Nham, cậu không sao chứ!"

Nhóm nghiên cứu viên xông tới.

Jane chậm rãi lui về phía sau, Tiêu Nham không nhìn thấy biểu tình của đối phương.

Mãi đến khi xác định thân thể Tiêu Nham bình yên vô sự, nhóm nghiên cứu viên mới sôi nổi rời đi, tiến hành xử lý những việc còn lại.

"Nhớ rõ cậu đã nói với tôi, "Có phải cậy mạnh hay không, ít nhất phải làm rồi mới biết được"."

Tiêu Nham rời khỏi dụng cụ tăng nhiệt, liếc mắt nhìn Jane đang ôm cánh tay đứng dựa vào tường, lẫn vào trong bóng tối, nhìn không rõ biểu tình.

Thanh âm của anh truyền tới như tiếng vọng từ chỗ sâu dưới địa ngục.

"Tôi cậy mạnh. Nhưng tôi không hối hận."

"Vì sao?"

"Thực tiễn viễn viễn cao hơn lý luận." Tiêu Nham khom lưng xuống, đang muốn vươn tay nhặt súng đông lạnh bị rơi trên mặt đất, Jane bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu, nắm chặt tay cậu.

"Nếu cậu lại bị tổn thương do giá rét, tôi sẽ không hôn cậu, mà trực tiếp làm cậu."

"Lúc này bị tổn thương do giá rét, khiến tôi xác định suy nghĩ dùng thuốc đông lạnh để tấn công tang thi là không thành lập."

"Cậu luôn luôn có rất nhiều giả thiết không thể ngờ được."

"Có lẽ tôi có thể biến nó thành sự thật."

"Đây có lẽ là lý do bọn họ phái tôi đến bảo vệ cậu." Jane hít vào một hơi, "Tôi biết vì sao tôi lại muốn quăng cậu lên giường như vậy rồi."

"Bởi vì tôi cự tuyệt anh?" Khóe môi Tiêu Nham giật giật, cậu không thích cùng đối phương thảo luận loại đề tài này.

"Toàn bộ thế giới cự tuyệt tôi cũng không hề gì." Jane tiêu sai xoay người, vẫy vẫy tay, "Đi thôi, Tiêu Nham. Tôi mời cậu ăn bữa tối. Cậu bây giờ cần phải thả lỏng đại não, lắp đầy bụng, ngủ một giấc thật ngon, sau đó ngài mai có lẽ cậu sẽ có tiến triển mới."

Nếu không phải bởi vì cự tuyệt, vì là bởi vì cái gì? Vấn đều này vừa lướt qua trong đầu Tiêu Nham, rất nhanh đã bị đá đi. Nếu Jane muốn nói, vừa rồi anh ta đã nói. Tiêu Nham không định dùng đại não của mình đi suy nghĩ những chuyện vô nghĩa.

"Sẽ không phải là... Blue Tulip chứ?"

"Nơi đó ngọn đèn rất u ám, tôi không có biện pháp thấy rõ ràng gương mặt của cậu."

"Tôi có thể cự tuyệt không?" Mu bàn tay Tiêu Nham xoa xoa môi mình, không khỏi lo lắng. Cậu đã từng nuốt nước bọt của Hein, cho nên đã nằm mơ không ít giấc mơ không thực tế, hơn nữa còn sinh ra một ít ảo giác khó có thể mở miệng nói về Hein. Đầu óc cậu đã đủ loạn rồi, hôm nay cậu lại nuốt nước bọt của Jane Wallace, cậu cũng không muốn đối tượng ảo tưởng của bản thân lại biến thành anh...

"Không thể."

Jane một phen khoát lên vai Tiêu Nham, lực độ trong nháy mắt đó, khiến Tiêu Nham thiếu chút nữa quỳ gối xuống luôn.

Tiêu Nham cảm giác nguy cơ bùng nổ, cậu bỗng nhiên bắt đầu vô cùng oán hận virus X.

"Đừng như vậy, cậu giải quyết tang thi kia, dựa theo đánh cuộc giữa tôi và cậu, đêm nay tôi sẽ không làm cậu."

Đuôi lông mày Tiêu Nham hơi run rẩy, cậu không thể xem nhẹ hai chữ "đêm nay" trong miệng Jane. Nếu chỉ nói đêm nay, vậy đêm mai thì sao? Về sau thì sao? Bản thân và tên đàn ông không có tiết tháo này cùng một chỗ là cỡ nào nguy hiểm chứ!

Lúc này đây, Jane dẫn cậu đi vào một nhà ăn nhỏ, trong nhà ăn cũng không dùng quá nhiều hình ảnh 3 chiều để trang trí, càng giống như một nhà hàng nhỏ ở ngã tư đường trong phim ảnh của hơn hai trăm năm trước.

Tiêu Nham hơi hơi sửng sốt, Jane lại hất hất cằm lên, "Vào đi thôi, ông chủ nhà ăn này kiên trì sử dụng toàn bộ thức ăn thủ công, hoàn toàn có thể so sánh với thức ăn được hệ thống thiết kế ra hương vị và trang trí, nhưng lại càng đáng giá nhấm nháp hơn."

"Nơi này không giống với phong cách của anh."

"Phong cách của tôi như thế nào?"

"Theo đuổi bề ngoài phù hoa xa xỉ."

Khóe môi Jane nhẹ nhàng chậm rãi cong lên, "Là cậu nói, mỗi phút mỗi giây của tôi đều đáng giá được nghiêm túc đối đãi. Hiện tại, tôi phải đi thưởng thức mỗi phút mỗi giây của mình."

Trong nháy mắt đó, Jane trước mắt đơn thuần đến mức khiến người ta say lòng.

Một phi hành khí dừng lại trên đỉnh của viện khoa học trung ương, hai chân thon dài của người đàn ông bước ra khỏi cabin, gió từ động cơ thổi tung mái tóc của anh.

Đôi mắt màu xanh lạnh như băng giữa trời đêm lại càng thêm trống rỗng.

====================================

Béo Bí Đao: Ờ thì bổ sung thêm chút nước canh thịt... QvQ

Đầu lưỡi đối phương chạm vào đỉnh phân thân của Tiêu Nham, dùng sức mà hôn mút liếm lộng, biến hóa gốc độ khiến Tiêu Nham có thể cảm giác được đỉnh phân thân của mình trong khoang miệng nóng bỏng dị thường cọ qua môi răng đối phương, nháy mắt máu toàn thân chợt trầm xuống, anh bạn nhỏ của cậu tựa như sắp nổ tung, nhưng cố tình đối phương gần như thô bạo căn mút khiến Tiêu Nham phải nắm chặt mái tóc đối phương, nơi cổ họng không thể hô hấp, cảm xúc nơi nào đó bị áp lực xiềng xích không thể phát tiết.

Tiêu Nham buông lỏng mái tóc Hein ra, ngược lại dùng sức đập vào bả vai của đối phương.

"Buông... Để tôi ra ngoài..."

Hein vẫn như cũ vô cùng dùng sức mà mút vào, dọc theo hành căn, ngón tay anh vuốt ve tinh hoàn của Tiêu Nham, vô luận là mút vào hay là vuốt ve, lực lượng của Hein đều là cực độ chân thật, khiến Tiêu Nham cảm nhận được vô hạn khoái cảm cùng với đau đớn khiến cậu khó có thể xem nhẹ, nhưng cố tình đau đơn như vậy lại vừa vặn khiến Tiêu Nham nhớ rõ là ai mang đến cho mình khoái cảm, vừa trầm luân vừa không tự chủ được mà thanh tỉnh.

Tiêu Nham chống đỡ thân trên, không ngừng run rẩy, cậu hơi ngã về phía sau né tránh, mà Hein lại càng thêm dùng sức mà hôn cậu, bàn tay vuốt ve đùi trong của cậu, dùng sức mở ra, cực kỳ bá đạo mà ngậm lấy hết thảy của Tiêu Nham, đâu lưỡi lướt qua bên ngoài yếu ớt, tựa như lúc nào cũng có thể hung hăng khảm nhập răng nanh của mình vào bên trong huyết nhục của Tiêu Nham, hô hấp của anh không ngừng đảo qua gốc phân thân của Tiêu Nham, kích thích như vậy khiến Tiêu Nham gần như hỏng mất.

"Buông... Xin anh... Xin anh..." Tiêu Nham cắn chặt răng, loại cảm giác bạo ngược khó có thể chống cự này vượt qua phạm vi cậu có thể thừa nhận, mặt cậu đỏ lên, hô hấp hoàn toàn không khống chế được.

Hein rốt cục buông lỏng Tiêu Nham ra, khi rời đi đầu lưỡi dùng sức ấn vào đỉnh phân thân của Tiêu Nham, dọc theo linh khẩu kích thích từng chút một, một khắc đó cảm giác giống như đối phương rút ra lưỡi đao sắc bén thẳng tay chém giết, trong nháy mắt Tiêu Nham liền phát tiết mà xuất ra.

Kịch liệt thở dốc, hai mắt Tiêu Nham thật lâu vẫn không thể tập trung tiêu cự. Giữa mờ mịt, hai chân cậu bị tách ra, nâng lên, hôn môi dọc theo mắt cá chân kéo dài đến đầu gối cậu, đầu gối cậu bị gập lại, Hein duyện hôn từ đầu gối lan tràn vào trong đùi.

Bản thân dùng tư thế phóng đãng như vậy bày ra trước mặt Hein, Tiêu Nham theo bản năng muốn khép lại, mà Hein lại càng thêm mạnh mẽ đè lại đầu gối cậu. Khi tầm mắt Hein chạm vào lối vào bí ẩn nằm bên dưới dục vọng mền nhũn của Tiêu Nham, cậu càng thêm dùng sức mà bắt đầu giãy dụa.

Khi mái tóc Hein cọ vào da thịt đùi trong của Tiêu Nham, không ngừng tiếp cận, Tiêu Nham rốt cục lộ ra biểu tình sợ hãi.

"Burton... Đại tá Burton..." Tiêu Nham chống thân trên ý đồ muốn tránh né, đối phương lại càng thêm dùng sức mà giữ chặt thắt lưng cậu.

"Tôi đã nói, gọi tên của tôi." Ánh mắt Hein thủy chung vẫn nhìn bộ vị khiến người ta nghĩ vẩn vơ kia giữa hai chân Tiêu Nham, nhưng mà Tiêu Nham lại bắt đầu giẫy đạp.

Đó là bộ phận tư mật nhất của cậu, cậu không thể chẳng chút bảo lưu mà bày ra trước mặt đối phương như vậy, tựa như thứ cậu che giấu dưới tận đáy lòng cũng sắp bị nhìn thấu.

"Hein..."

"Ừm." Hein vẫn tiếp tục nhìn Tiêu Nham, loại cảm giác bị nhìn chăm chú không thể lay chuyển này khiến Tiêu Nham run rẩy, cho dù ngón tay của đối phương bắt đầu nâng mông cậu lên dùng sức mà vuốt ve muốn tách nó ra.

Tiêu Nham không biết đối phương muốn làm gì, cậu dự cảm việc này cậu hoàn toàn khó có thể thừa nhận.

...

====================================

Cỏ: Cái này chỉ là canh thôi, có thấy thịt đâu QAQ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status