Tuyệt xử phùng sinh

Chương 45

/45/.

Hein kéo Tiêu Nham ra phía sau mình, thông qua kính quang lọc, Tiêu Nham có thể thấy phía trước tựa hồ có một đám quái vật có cùng kích cỡ nhảy ra. Mark ở bên cạnh dĩ nhiên đã nắm chặt binh khí, xương ngón tay phát ra tiếng vang răng rắc. Hô hấp của Tiêu Nham nghẹn lại trong cổ họng, một đường này bôn ba trốn tránh, cậu đã thập phần mệt mỏi.

Bỗng nhiên có thứ gì đó bắn ra từ trong thông đạo, Hein kéo Tiêu Nham tránh ra, đó là một loại dịch nhầy, một bộ đội đặc chủng bị dịch nhày phun trúng, nhanh chóng lấy đao ra chặt đứt dòng dịch nhầy đi, một tang thi hai đầu bỗng nhiên vọt ra, mãnh liệt cắn về phía bộ đội đặc chủng đó, Mark vọt tới, trong nháy mắt kéo anh ta ra, bả vai thiếu chút nữa bị tang thi hung hăng cắn trúng, quát to một tiếng đá nó văng xa.

Lúc ban đầu, Tiêu Nham cho rằng đây là một tang thi dị dạng, trên vai nó có hai cái cổ kéo dài ra, hai cái đầu hướng về hai phương hướng khác nhau, trên lưng cũng mọc ra thêm hai cánh tay, nhưng nó chỉ có một đôi chân. Mà tang thi này tốc độ cực nhanh, một khắc trước nó vừa mới xuất hiện bên cạnh Mark, một khắc sau nó đã lủi đến trước mặt Michelle, Michelle nghiêng người cắt ngang yết hầu nó, nó lại cắn chặt đao của cô!

Michelle mãnh liệt rút đao ra, răng nanh nó vỡ vụn, nhưng rất nhanh lại mọc ra cái khác.

"Mark, Liv, nơi này giao cho mọi người." Hein quyết đoán hạ lệnh, bọn họ phải đi về phía trước.

Tiêu Nham hút vào một hơi, Mark và Liv ngăn cản tang thi kia lại, những người khác cũng theo sát phía sau Hein đi vào thông đạo. Cuối thông đạo truyền đến tiến vang dữ tợn, Tiêu Nham bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Bên trong một cái lồng bằng kim loại thật lớn, giam giữ mấy chục tang thi giống y con vừa rồi, chúng nó giãy dụa điên cuồng, vẻ mặt chờ mong khó hiểu, ý đồ thoát khỏi lồng sắt. Tiêu Nham liếc mắt một cái liền nhìn ra lồng giam này sử dụng chính là titan mật độ cao, là loại kim loại được tinh luyện với mật độ lớn nhất, cứng rắn nhất hiện nay, nhưng cho dù là lồng giam chắc chắn như vậy, dưới sự giãy dụa của đám tang thi này cư nhiên bắt đầu lắc lư.

Jane vẫn luôn không có chút ý thức gì về nguy cơ cũng phải nhíu mày, bất động thanh sắc tiến gần về hướng Tiêu Nham, tiếng nói trầm thấp nói với Hein, "Tôi cảm thấy rất nhanh bọn nó liền thoát ra được."

Vừa dứt lời, lồng giam liền mở ra, đám tang thi đó phía sau tiếp phía trước nhảy vọt ra ngoài. Mọi người lâm vào khổ chiến.

Hein không có chút ý ham chiến nào, dẫn theo Tiêu Nham bốn phía vung đao, đối với toàn bộ đồ vật ngăn cản bước tiến của anh đều nhất nhất chém giết, bọn họ tiến sâu vào bên trong, Jane và Michelle theo sát phía sau, không biết những bộ đội đặc chủng lưu lại cản phía sau cuối cùng có bao nhiêu người có thể rời đi.

Tiêu Nham biết, Thiếu tướng Gordon đã tính sai rồi. Ông căn bản không dự đoán được căn cứ này không chỉ có nguy cơ tứ phía đơn giản như vậy. Nếu tiếp tục tiến về phía trước, bọn họ rất có thể toàn quân bị diệt.

Vừa lúc đó, trước mặt bọn họ xuất hiện một hình ảnh ba chiều thật lớn, vô số gương mặt của giáo sư Manson xuất hiện trên màn ảnh, đủ loại biểu tình, làm cho người ta hoa cả mắt, nhưng đều nói cùng một câu.

"Đây là cánh cửa cuối cùng, các người xác định muốn vào trong?"

Tiêu Nham hít vào một hơi, cậu là một tân binh không chút sức chiến đấu, có thể sống đến hiện tại quả thực chính là kỳ tích. Cậu có chút hối hận đã sử dụng súng đông lạnh quá sớm, có lẽ cậu hẳn nên dùng viên đạn đông lạnh cuối cùng chừa lại cho mình. Thời điểm vạn bất đắc dĩ, cậu không muốn liên lụy bất cứ ai, nhưng so với việc bị đám quái vật này giết chết, cậu tình nguyện biến thành một tân binh kỹ thuật binh đông lạnh chết.

Có người nắm chặt tay Tiêu Nham, ngón tay thon dài len vào giữa khe hở ngón tay cậu, tại một khắc mười ngón đan nhau chặt chẽ, trái tim Tiêu Nham bắt đầu điên cuồng nhảy lên. Đó là tay của Hein.

"Cậu còn nhớ tôi đã nói với cậu, nhiệm vụ lúc này của cậu là cái gì hay không?"

Tiếng nói trầm lãnh thổi quét qua toàn bộ tư duy của Tiêu Nham, cậu không thể mở miệng nói ra bất cứ điều gì.

"Nhất định phải sống sót."

Nói xong, Hein buông tay Tiêu Nham ra.

Cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra, lại là vô số tang thi biến dị vọt ra.

Tiêu Nham biết, cậu tuyệt đối không thể trở thành gánh nặng cho Hein và Jane, đây không còn là vui đùa nữa. Cấp tốc lấy một khẩu súng tiêm mini ở bên hông ra, dùng sức mà đâm vào bắp đùi của mình.

Đây là thuốc chưa được thực nghiệm trên cơ thể người, bản thân Tiêu Nham cũng không biết khi nó tiến vào cơ thể cậu sẽ sinh ra hậu quả thế nào. Nhưng cậu đã không còn cơ hội do dự nữa.

Hein và Jane nhất tề quay đầu lại, trợn to mắt nhìn Tiêu Nham, giây tiếp theo bọn họ đã bị tang thi bao phủ. Hein và Jane ra sức chen về hướng Tiêu Nham. Hein mới vừa vươn tay, đầu ngón tay chạm vào bả vai cậu, tang thi đã ngăn cách bọn họ.

Tiêu Nham nhắm hai mắt lại, cảm thụ tang thi không ngừng qua lại bên cạnh mình, chúng nó đụng vào cậu, nhưng lại thủy chung không có một tang thi nào tiến hành công kích cậu.

Tiêu Nham chậm rãi mở to mắt, khó có thể tin được, cậu đi về phía trước, giữa đám tang thi lại như vô hình.

Đây là virus dấu hiệu, khiến tang thi cho rằng cậu là đồng loại của mình, do đó không bị tang thi công kích. Nhưng loại virus này cực kỳ bất ổn, dựa vào phân tích nghiên cứu, tồn tại trong cơ thể tối đa hai mươi phút sẽ bị thay thế hoàn toàn.

Nhưng hai mươi phút, lại đủ để cao thủ như Hein hoặc Jane làm rất nhiều chuyện.

Khoảng cách gần cậu nhất chính là Hein, Tiêu Nham ý đồ tới gần anh, mà ngay tại lúc này, Michelle đột nhiên ngã sấp xuống trước mặt Tiêu Nham, tang thi sắp cắn đứt đầu cô, mà mấy tang thi khác cũng đang chen chúc tới.

Không còn cơ hội do dự, Tiêu Nham nâng tay lên chỉa khẩu súng tiêm kia vào cánh tay Michelle, tiêm hết lượng virus dấu hiệu còn thừa vào. Thoáng chốc, tang thi điên cuồng tựa như không tìm thấy mục tiêu, quay lại công kích Jane và Hein.

Michelle ngồi yên trên mặt đất, toàn bộ tang thi đều làm như không nhìn thấy cô.

"Đây... Đây là chuyện gì..."

"Đừng lãng phí thời gian, trước khi dược hiệu chấm dứt nhanh giải quyết chúng nó!" Tiêu Nham một phen kéo Michelle dậy.

Không rảnh để nghĩ nhiều, dưới sự trợ giúp của Michelle, một con lại một con tang thi bị chém ngã, cho dù Michelle công kích tang thi như thế nào, tang thi lại không có chút phản ứng nào với cô. Rốt cục toàn bộ tang thi đều bị tiêu diệt, trên mặt đất đầy đống hỗn độn.

Bọn họ đạp lên thi hài của tang thi, đi về phía trước.

"Tiêu Nham, bọn họ còn bao nhiêu quái vật?" Jane cầm lưỡi đao, lười biếng hỏi.

"Anh thích quái vật, hay là sát thủ?" Tiêu Nham bất đắc dĩ hơi nhếch môi.

"Có gì khác nhau sao?"

Ngay trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, bọn họ nhìn thấy hơn mười tên sát thủ cầm đao trong tay đứng đợi từ lâu.

"Aizz..." Jane phát ra tiếng than nhẹ, "Ít nhất so với tang thi bọn họ sạch sẽ hơn nhiều."

Bọn sát thủ vọt tới, Tiêu Nham dưới khe hở của cả đám người nhìn thấy một người đàn ông mặt trang phục nghiên cứu màu trắng, gã quay đầu đi vào một cánh cửa đang mở, dựa theo phân tích của Tiêu Nham, sau cánh cửa kia hẳn chính là phòng điều khiển trung tâm của căn cứ này.

Nhưng bọn họ lại bị chăn ở bên ngoài. Ánh đao thoáng hiện lên, Tiêu Nham có thể cảm giác được chúng lướt qua mái tóc rồi xẹt qua cổ mình, Hien và Jane không ngừng ứng phó đám sát thủ này còn phải bảo hộ Tiêu Nham, Michelle cũng sắp chống đỡ không nổi.

Vừa lúc đó, Liv và Mark chạy đến, không nói hai lời đã gia nhập chiến cuộc.

Hein một đường vượt mọi chông gai, đẩy Tiêu Nham đến cửa thông đạo. Sát thủ lần thứ hai chen tới, mái tóc Hein tung bay, sau lưng và bả vai hình thành một đường cong đầy sức co dãn.

Bất kể kẻ nào có ý đồ tiếp cận Tiêu Nham, đều bị ngăn lại dưới đao của Hein.

Tiêu Nham nhíu mày, cậu biết bản thân không thể giúp được gì, mà việc duy nhất cậu có thể làm, lại ở ngay bên trong cánh cửa đã bị đóng lại kia.

Vừa lúc đó, một tay Jane đẩy Michelle rời khỏi cuộc chiến.

"Tôi và Hein chặn ở chỗ này! Cô đi bảo hộ Tiêu Nham!"

Tiêu Nham nhìn về phía Hein.

"Liv." Hein gọi tên Liv, dưới sự che chắn chặt chẽ của Mark, Liv đã đi đến bên cạnh Hein.

"Sếp!"

"Cô đi cùng với Michelle."

Liv gật đầu, "Tiêu Nham! Chúng ta đi!"

Tiêu Nham dưới sự hộ tống của Liv và Michelle đi đến phía trước cánh cửa khép chặt. Tiêu Nham lần thứ hai liên kết với thiết bị đầu cuối, cậu trấn định tinh thần, hít vào một hơi thật sâu. Khuyết điểm lớn nhất của cậu ở chỗ không có chút kinh nghiệm chống cự chặn giả nào, mà ưu điểm của cậu lại là tốc độ đại não kết nối lên đến ba triệu tỷ.

Nếu muốn xâm lấn tao, vậy không bằng thử một lần xem mày có thể theo kịp tao hay không!

Tư duy Tiêu Nham trong nháy mắt phát tán ra vô hạn, kiêu ngạo lại điên cuồng như sóng triều, không ngừng chiếm cứ quyền khống chế trung tâm của gian phòng thí nghiệm này. Bất cứ lực lượng nào có ý đồ ngăn cản cậu đều bị cậu hung hăng đánh cho biến thành bột phấn.

Bên trong thế giới tư duy, đây là mấy chục giây thậm chí là mấy phút đồng hồ, nhưng trong hiện thực, bất quá chỉ là giây lát.

Cửa mở ra, Tiêu Nham cũng mở mắt.

Michelle thực kinh ngạc, cô chưa từng gặp qua bất cứ kỹ thuật binh nào có thể lấy tốc độ như vậy mà xâm lấn một hệ thống cực độ phức tạp. Liv lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô che ở trước mặt Tiêu Nham, thật cẩn thận bước qua cửa.

Đây là một phòng nghiên cứu thật lớn, thiết bị của phòng nghiên cứu này so với phòng nghiên cứu của Casey chỉ có hơn chứ không kém. Vô số tín hiệu hiện trên màn ảnh ba chiều, mỗi một số liệu đều thay đổi liên tục, Tiêu Nham đóng lại toàn bộ thiết bị còn đang vận chuyển phân tích, toàn bộ phòng nghiên cứu đột nhiên trở nên trống trải. Bọn họ có thể thấy vô số khoang dinh dưỡng, tang thi đứng yên lặng trong đó, bị vây trong trạng thái ngủ say.

Cậu dừng lại cước bộ trước một loại dụng cụ thật lớn.

"Làm sao vậy?" Liv hỏi.

"Là thiết bị dung hợp gien. Bọn họ chính là dùng thứ này mà hợp thành những tang thi y như quái vật kia."

Dung hợp gien, cần giải toán cực độ phức tạp, cho dù thành công, cơ thể hợp thành cũng phần lớn bởi vì vấn đề về miễn dịch mà dẫn đến tử vong. Tiêu Nham rất muốn biết tổ chức Sóng Triều rốt cục làm như thế nào được. Tư duy của cậu tiến vào kho số liệu dung hợp gien, rút ra toàn bộ số liệu và tư liệu nghiên cứu bên trong.

Vừa lúc đó, một thân ảnh xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ, Liv và Michelle nhất tề rút đao ra ngăn cản, đối phương vững vàng né tránh, dừng lại cách đó mấy mét.

Tiêu Nham nhận ra tên mặc một thân trang phục tác chiến này, gã chính là người mặc đồ nghiên cứu viên vừa rồi cậu nhìn thấy.

"Trộm đồ của người khác không phải là trẻ ngoan đâu." Người đàn ông lộ ra một tia cười, "Trong lĩnh vực học thuật này ngược lại chỉ cho phép sao chép thôi."

Nhìn thân thủ của người này, hẳn là cũng tiêm vào người virus X.

"Cậu tên là gì, kỹ thuật binh của Shire sao? Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể xâm lấn hệ thống của tôi, vừa rồi nhanh đến mức tôi cũng không thể đuổi theo cậu."

Tiêu Nam mím môi không nói tiếng nào, tin tức về kỹ thuật dung hợp gien cậu đã thu hoạch toàn bộ, thông qua đầu cuối phân tích đọc hiểu, cậu phát hiện việc tiến hành cải tạo tang thi này sở dĩ thành công là bởi vì virus Comet trong cơ thể chúng nó không ngừng chữa trị sự cách ly sinh vật do việc dung hợp gien tạo thành, nhưng loại chữa trị này lại không thể duy trì hiệu quả lâu dài. Virus Comet cũng sẽ làm cạn kiệt thể lực của đám tang thi này, chỉ cần ba ngày thời gian, chúng nó sẽ tử vong vì suy kiệt.

"Muốn hỏi tên người khác, không phải nên tự giới thiệu bản thân trước sao?" Tiêu Nham lạnh lùng mở miệng.

"Tôi tên là Dylan. Nói thật ra tôi thật không ngờ người của Shire cư nhiên có thể đi được đến phòng nghiên cứu này." Người đàn ông một bộ nho nhã lễ độ, nhìn không ra châm chọc hay là ca ngợi, "Tên của cậu thì sao?"

Tiêu Nham đang muốn mở miệng, Liv lại dùng ánh mắt ngăn cản cậu lại. Cô không hy vọng tên của Tiêu Nham bị tổ chức Sóng Triều biết, như vậy rất có thể khiến cậu trở thành đối tượng săn bắt của Sóng Triều.

"Ây da, xem ra là một bé ngoan bị mẹ giữ kỹ ha." Dylan ha ha nở nụ cười, "Nhưng tôi đã biết tên cậu rồi, Tiêu Nham. Đồng đội của cậu xưng hô với cậu như vậy."

Tiêu Nham cảm thấy người đàn ông này siêu cấp nhàm chán, nếu đã sớm biết, vì cái quái gì muốn hỏi nữa chứ?

"Tôi cho cậu cơ hội tự giới thiệu, là hy vọng sau khi tôi lấy đại não của cậu ra rồi, có thể dựa theo việc tự giới thiệu của cậu tiến hành ghi chú lại. Có đại não của cậu, tiến triển nghiên cứu của tôi hẳn là sẽ càng nhanh nhỉ?"

Dylan nâng lưỡi đao lên, Liv ra tay chặn lại, nhưng không ngờ đó chỉ là một đòn nghi binh, Dylan bỗng nhiên chồm về hướng Michelle, Michell liền vung đao chặt đứt cánh tay phải của gã.

Dylan vội vã lui về phía sau, máu tích táp rơi xuống, nhưng rất nhanh miệng vết thương của gã đã khép lại.

"Ây da... Ây dà..." Dylan phát ra tiếng cảm thán, "Vậy là phải tiến hành giải phẩu ghép tay chân giả rồi! Mấy người thiệt là đáng ghét mà."

Bỗng dưng, Michelle đứng bên cạnh Tiêu Nham đột nhiên ngã xuống, lưỡi đao rớt trên mặt đất, phát ra tiếng vang vang dội.

"Michelle!" Tiêu Nham vươn tay đỡ lấy cô, nhưng Michelle tựa như bỗng nhiên mất đi toàn bộ sức lực, thân thể cô run rẩy, hô hấp vô cùng cố sức, hai tay rũ xuống, một độ đội đặc chủng luôn luôn cường hãn lại giống như mất đi toàn bộ sinh khí.

"Mày đã làm gì!" Liv xông lên phía trước, Dylan chỉ còn lại một cánh tay căn bản không phải đối thủ của Liv.

Không đến nửa phút, Liv đã chặt đứt cánh tay trái còn lại của gã, lưỡi đao đặt trên cổ gã. Dylan mím môi ý cười tràn đầy, ánh mắt chăm chú trên người Michelle đang suy yếu.

"Michelle! Michelle!" Tiêu Nham phát giác Michelle siết chặt cánh tay mình, nhìn về một phương hướng khác, Tiêu Nham nhìn theo tầm mắt cô, mới phát hiện bên cạnh cánh tay bị đứt lìa của Dylan có một ống chích mini.

"Mày đã tiêm cho Michelle cái gì?" Tiêu Nham quát lớn một tiếng về hướng Dylan.

"Chỉ là thuốc gia tốc virus X mà thôi." Dylan lộ ra tươi cười ý vị sâu xa. "Tiêu Nham, cậu có đại não với tốc độ ba triệu tỷ, mà nơi này có thiết bị nghiên cứu tiên tiến nhất, thậm chí so với Shire càng hoàn mỹ hơn. Không bằng thử một lần, cậu có thể cứu cô ta hay không!"

"Thuốc gia tốc virus X..." Liv ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Nham, tựa hồ muốn xác nhận với cậu trên thế giới này có phải thật sự có loại đồ vật này hay không.

Sắc mặt Tiêu Nham trắng bệch, mãnh liệt vọt tới chỗ thiết bị đầu cuối của phòng nghiên cứu này, nhanh chóng kết nối.

Toàn bộ cửa sổ số liệu vốn dĩ bị đóng lại lần thứ hai hiện ra, không ngừng chớp động nhảy nhót, hình thành một thế giới khác.

Thuốc gia tốc đẩy nhanh năng lực phục hồi của virus X trong cơ thể Michelle, chúng nó tăng lên theo trình độ lũy thừa nhanh chóng tiêu hao thể lực và chất dinh dưỡng trong thân thể Michelle, tạo thành suy kiệt thân thể và cơ năng toàn thân. Trước khi Michelle bị virus giết chết, Tiêu Nham không có khả năng nghiên cứu đầy đủ ra thuốc trung hòa. Cậu chỉ có thể chế tạo một loại thuốc nào đó làm dịu đi thuốc gia tốc này, ổn định tình huống của Michelle, sau đó đưa cô về Shire, nơi đó nhân tài đông đúc, còn có Casey ở đó, nhất định có thể nghiên cứu ra thuốc trung hòa hoàn chỉnh.

Tiêu Nham phân tích mẫu huyết thanh và kiểm tra toàn bộ các triệu chứng bệnh tật thân thể của Michelle, phân tích virus X đang sinh động cực độ. Suy nghĩ của cậu vô cùng chuyên chú, cẩn thân mà nhanh chóng, không để cho bất cứ sự vật gì gián đoạn hay cản trở.

Liv đè đầu Dylan lại, hung hăng đập vào vách tường, "Nói! Thuốc trung hòa ở đâu!"

Máu từ đỉnh đầu Dylan chảy ra, virux X khiến miệng vết thương của gã nhanh chóng khép lại, gã nhếch khóe môi, không nhanh không chậm trả lời, "Người đẹp à, tôi cũng không biết cách phối thuốc trung hòa, cho nên mới đưa hạng mục gian nan này giao cho Tiêu Nham thử một lần đấy thôi!"

"Tiếp theo, tao sẽ đập nát đầu mày!" Liv nắm tóc Dylan lên, lộ ra biểu tình vô cùng ngoan lệ.

Dylan nhìn về phía Tiêu Nham, "Cậu ấy đã lấy toàn bộ tin tức ở nơi này, nếu tôi thật sự nghiên cứu ra được thuốc trung hòa, Tiêu Nham đã sớm thấy được, không phải sao?"

Dylan nói không sai, nơi này có rất nhiều nghiên cứ về thuốc trung hòa, nhưng cuối cùng đều lấy thất bại chấm dứt. Tiêu Nham phân tích toàn bộ số liệu, xuất phát từ một góc độ khác, cũng phải cảm ơn đám nghiên cứu này của Dylan, nếu không cậu căn bản không có thời gian điều chế ra thuốc được. Tiêu Nham điều chế ra loại thuốc khiến cho thuốc gia tốc virus X trong cơ thể Michelle giảm tốc độ sáu mươi phần trăm, nếu tiến hành tinh luyện chỉ sợ Michelle không chống đỡ được lâu như vậy!

Tiêu Nham gỡ thiết bị liên kết xuống, cầm một mũi tiêm gắn vào súng, chạy vội đến trước mặt Michelle.

Lúc này Michelle đã hoàn toàn không còn ý thức, ánh mắt mở to của cô đã mất đi toàn bộ tiêu cự, khuôn mặt một mảnh tái nhợt, trên màn hình ba chiều, số liệu kiểm tra cơ thể và triệu chứng bệnh tật của cô đã trở thành một đường thẳng tắp không còn sinh khí.

Thuốc được bơm vào cơ thể Michelle, hô hấp Tiêu Nham nghẹn lại trong cổ họng.

Tỉnh lại đi, Michelle! Tỉnh lại đi, Michelle!

Tiêu Nham nhìn chằm chằm màn ảnh, nơi đó vẫn như cũ là một đường thẳng tắp. Ánh mắt của cô lặng yên tựa như nước.

Tiêu Nham chạy vội trở lại chỗ thiết bị đầu cuối, lần thứ hai điều chế ra thuốc trung hòa, tiêm vào cơ thể Michelle, qua lại mấy mươi lần, Michelle vẫn như trước không hề có bất luận phản ứng gì.

Là mình tính toán sai lầm chỗ nào? Là mình nghĩ sai ở đâu? Vì sao lại không phản ứng?

Tiêu Nham không ngừng tự hỏi bản thân, toàn bộ thiết bị đầu cuối trong phòng nghiên cứu trong một khắc đó như bị kích hoạt, vội vã vận chuyển. Liv ngẩng đầu nhìn hết thảy trước mắt, cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

"Tiêu Nham —— Tiêu Nham ——"

Khi cô vọt tới trước mặt Tiêu Nham, toàn bộ dụng cụ đang vận chuyển đột nhiên đình chỉ, số liệu văng tung tóe thành từng mảnh nhỏ, phòng nghiên cứu lâm vào hắc ám.

Liv mở thiết bị chiếu sáng lên, toàn bộ không gian lần thứ hai khôi phục ánh sáng.

Chỉ nhìn thấy Tiêu Nham ngơ ngác mà ngồi tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía Michelle.

"Dừng lại đi, Tiêu Nham. Michelle đã chết rồi." Liv vươn tay tháo thiết bị liên kết đầu cuối trên đầu Tiêu Nham xuống.

Cậu vẫn như cũ không phục hồi lại tinh thần.

"Tôi nhất định là tính toán sai chỗ nào rồi... Nhất định là bởi vì tôi quá ngu ngốc! Nếu như có Casey ở đây... Nếu..."

Liv một tay đỡ lấy đầu Tiêu Nham tựa trên vai mình, vỗ vỗ lưng cậu.

"Cậu không làm sai gì cả, cậu cũng không ngu ngốc. Cho dù Casey có ở đây, cậu có thể làm được, nhưng chưa chắc cậu ta có thể làm được."

Dylan vẫn luôn lẳng lặng nhìn hết thảy mọi việc đột nhiên lạnh nhạt mở miệng, "Quả thật... Cậu không sai ở đâu cả, tư duy của cậu nhanh đến mức thậm chí thiết bị đầu cuối nơi này cũng gánh vác không nổi. Chẳng qua cậu thủy chung không bắt kịp tốc độ của virus X."

Bả vai Tiêu Nham run lên.

Liv chợt xoay người, lưỡi đao trong không khí đảo một vòng, đầu của Dylan đã bị cắt xuống. Cô lạnh mặt, xách theo đầu của Dylan, đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nham.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Nham chứng kiến Liv tàn nhẫn như thế.

Liv thủy chung bảo trì chầm mặc, cô không biết nên an ủi cậu như thế nào, bởi vì trên mặt Tiêu Nham là thần sắc mê mang mà Liv chưa từng nhìn thấy, vì thế cô chỉ có thể an tĩnh ngồi bên cạnh cậu, cô biết mình không thể chia sẻ sự cô độc này của Tiêu Nham. Bởi vì lĩnh vực này, chỉ thuộc về Tiêu Nham, những người khác không thể nào tìm tòi nghiên cứu, cũng vô pháp đạt được chiều sâu như cậu.

Người thanh niên này sẽ lười biếng mà ngắt một mảnh lá cây rồi trầm tư cả ngày, cũng sẽ cùng bọn họ uống bia chén tạc chén thù đến khi say đến bất tỉnh nhân sự, lúc cậu sợ hãi nhất chính là khi bị Mark lôi áo đi nói phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cậu thật sợ hãi nhưng chưa bao giờ khóc la giãy dụa cự tuyệt. Nhưng Tiêu Nham hiện tại, Liv thậm chí không dám vươn tay chạm vào cậu, tựa như lúc nào cậu cũng có thể vỡ vụn rồi tan vào không khí.

"Đừng tự trách bản thân, cậu không phải thánh thần, không thể giải quyết được mọi vấn đề." Thật lâu sau, Liv mới thốt ra được một câu như vậy.

Tiêu Nham vẫn như cũ nhìn về hướng Michelle.

Cậu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Michelle, cô lưu loát nhảy từ trên phi hành khí xuống, ngay lúc đó bản thân chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn lên.

"Nhìn bộ dáng khổ sở của cậu kìa. Theo lý tôi hẳn phải càng thương tâm hơn cậu nữa không phải sao? Cô ấy và tôi là bạn cùng khóa, lúc huấn luyện chúng tôi thậm chí còn được phân vào cùng một phòng ngủ. Cô ấy vẫn luôn ưu tú hơn tôi, năm thứ hai khi gia nhập bộ đội đặc chủng đã trở thành Trung úy, năm thứ ba đã trở thành Thượng úy, đến năm thứ tư thì đã là Thiếu tá."

Dựa theo kế hoạch, Liv hẳn phải dẫn theo Tiêu Nham nhanh chóng rút lui, cho dù Dylan đã chết, cũng không đồng nghĩa với việc nơi này sẽ không còn nguy hiểm. Nói không chừng, giây tiếp theo sẽ là một mẫu thí nghiệm nào đó lao tới. Nhưng Tiêu Nham mệt mỏi, mà Liv, cũng mệt mỏi.

Đột nhiên, Liv nghĩ cứ cùng Tiêu Nham an tĩnh mà ngồi như vậy, lắng nghe hô hấp của mình, cho dù tử vong dần dần cắn nuốt hết bọn họ.

"Đây là năm thứ mấy Michelle tiếp thu virus X?" Tiêu Nham thản nhiên hỏi.

"Năm thứ sáu. Kỳ thật rất nhiều bộ đội đặc chủng không sống được đến năm thứ sáu. Bởi vì virus X đột nhiên sinh sôi, hoặc là bởi vì nhiệm vụ." Liv dừng lại một chút, "Tiêu Nham, thiết bị đầu cuối vô tuyến còn có thể vận hành, truyền hết toàn bộ số liệu về căn cứ đi. Nếu chúng ta có xảy ra ngoài ý muốn gì nữa, chỉ cần người của chúng ta nhận được số tin tức này, toàn bộ hy sinh cũng không tính là uổng phí."

Tiêu Nham yên lặng thu hồi thiết bị đầu cuối vô tuyến của mình, gởi toàn bộ số liệu đi ra ngoài.

Thiết bị phát sáng từ từ tắt dần.

Lúc này, Tiêu Nham đã không còn sợ hãi đối với bóng tối như lúc ban đầu nữa, chỉ là chết lặng mà ngồi đó.

Mãi đến khi có người tiến vào nơi này.

Một thiết bị phát sáng khác lần thứ hai chiếu sáng toàn bộ không gian, là Hein và Jane.

Jane thấy vết máu trên mặt đất lập tức chạy tới trước mặt Tiêu Nham, phát hiện vẻ mặt cậu dại ra, hai tay ôm lấy mặt cậu bức cậu nhìn thẳng vào mắt mình.

"Tiêu Nham! Tiêu Nham! Cậu có bị thương chỗ nào hay không! Xảy ra chuyện gì!" Lần đầu tiên Jane ở trước mặt Tiêu Nham thu lại toàn bộ tươi cười, điều này khiến cho Tiêu Nham như giật mình tỉnh mộng.

Tiêu Nham cho là mình sẽ muốn trốn tránh vấn đề của Jane, nhưng cuối cùng cậu lại đối mặt với Jane, gằn từng tiếng trả lời: "Tôi đã thành công lấy đi toàn bộ số liệu nghiên cứu nơi này, hơn nữa đã gởi về căn cứ ở gần đây. Nhưng mà Thiếu tá Michelle vì bảo vệ tôi, bị kẻ địch tiêm vào thuốc gia tốc virus X, dẫn đến suy kiệt tử vong."

=================================

Chuyện bên lề:

Michelle: Vì sao người chết lại là tôi?

Bí Đao Béo: Bởi vì tôi không thể viết Tiêu Nham chết, không thể viết Hein chết, không thể viết Jane chết, Mark và Liv chết tôi cũng bị đánh, Maya ngay cả nhiệm vụ còn không tham gia cho nên không chết được.. Chỉ có cô chết...

Michelle: Tôi chết thì ý nghĩa ở chỗ nào?

Bí Đao Béo: Kích phát tiểu vũ trụ của Tiêu Nham? Khiến cậu ấy đứng dậy dánh vác trách nhiệm của một nghiên cứu viên cao cấp? Khiến cậu ấy thương tâm, như vậy chương sau Đại tá Burton có thể ôm một cái hôn một cái an ủi cậu ấy.

Michelle: Thoạt nghe cái chết của tôi cũng thật ý nghĩa... Bất quá tôi vẫn muốn đập bẹp đầu cô!

=================================
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status