Vai chính lại muốn cướp kịch bản của tôi

Chương 22: Chính đạo tối cao

Edit: Kogi



Khi mở mắt ra một lần nữa, An Minh Hối chỉ cảm thấy trong mũi sặc mùi máu tanh, thật khiến người ta buồn nôn, nhưng cũng cực kích thích thần kinh.

Đau quá, toàn thân đau nhức, ngay cả hít thở cũng là một việc vô cùng vất vả, mà đầu óc anh vẫn đang mê mang, dường như vừa trải qua một giấc ngủ dài, làm cho não bộ trở nên chậm chạp.

Tựa người vào bức tường đá rắn chắc và gồ ghề phía sau nghỉ ngơi hồi lâu, cuối cùng anh mới nhớ ra: Mình vừa mới bị đẩy từ trên tầng thượng xuống. Vậy thì đây là bệnh viện hay là mặt đất nơi bị rơi xuống đây? Mùi máu tươi nồng thế này, có cảm giác hoàn cảnh xung quanh không tốt, trên người cũng không có máy móc trị liệu gì, chắc không phải đang ở trong bệnh viện rồi... Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, chắc Chu tiên sinh lo chết mất...

Anh ép bản thân mở mắt ra, đập vào mắt lại là vách đá cheo leo không nhìn thấy đáy, cùng với một màn hình kỹ thuật số giả lập.

Vừa không phải là tiểu khu quen thuộc, cũng không phải là bệnh viện lấy màu trắng tinh làm màu chủ đạo.

Vì sao lại thế?

Não bộ chậm chạp khiếp sợ một lúc, cuối cùng mới đoán ra trường hợp có khả năng xảy ra nhất: Có phải... mình đã chết rồi không?

Nghĩ đến đây, An Minh Hối cố gắng chớp mắt để làm tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, nhìn thật kĩ văn tự hiện lên trên màn hình giả lập trước mặt:

Tiến trình nhiệm vụ: 02

Người thực hiện: An Minh Hối

Thân phận ở thế giới trước mắt: Nội gián Ma giáo, nhân vật phản diện

Mục tiêu nhiệm vụ: Chưa biết

Quy trình nhiệm vụ: Đợi chọn đọc

Ghi chú: Sau khi thân phận nhân vật ở thế giới này chết đi, người thực hiện sẽ tự động tiến vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo. Nếu người thực hiện bị nhận định là cố ý tránh tiếp xúc với nhân vật chính và lẩn trốn nhiệm vụ thì sẽ tiến hành tiêu hủy linh hồn. Nếu nhân vật chính chết, thế giới nhiệm vụ sẽ sụp đổ. Quy trình nhiệm vụ của thế giới này chỉ cung cấp cho người thực hiện tham khảo. Người thực hiện không được tiết lộ cho nhân vật ở thế giới nhiệm vụ biết thông tin về thế giới này.

Nội dung gần như giống y hệt lần đầu tiên xuất hiện, mà trọng điểm An Minh Hối chú ý là: Sau khi thân phận nhân vật ở thế giới này chết đi, người thực hiện sẽ tự động tiến vào thế giới nhiệm vụ tiếp theo.

Nói cách khác, mình thực sự đã chết rồi... Nếu không làm sao Chu tiên sinh lại ném mình đến một nơi như thế này cơ chứ.

Thật là quá sức hoang đường, tại sao lại xảy ra chuyện vào lúc đó, cho dù coi như là trùng hợp thì cũng hoang đường quá rồi, thế này bảo người ta làm sao mà chấp nhận được?

Chu tiên sinh... Anh ấy liệu có bị ám ảnh không? Anh Nhậm có thể khuyên nhủ anh ấy được không?

Rõ ràng vẫn còn sống, nhưng lại không sống ở cùng một thế giới với người mình thích... Cảm giác này thực sự khó chịu chết mất.

Màn hình giả lập vẫn giống như lần trước, đọc xong liền tự động biến mất, An Minh Hối thì chật vật cử động đầu quan sát tình cảnh bản thân hiện tại, nhìn xong cảm thấy đầu càng đau hơn.

Chỗ anh đang ngồi lúc này là một mỏm đá nhô ra bên vách đá dựng đứng, trên người mặc trang phục cổ đại, trên y phục rách rưới còn lấm tấm vệt máu, thậm chí ngay cả thân thể cũng nhỏ bé hơn, nhìn qua thì có vẻ là thân thể của một đứa trẻ.

Trên đời này còn tình cảnh nào thê thảm hơn không?

An Minh Hối đành tựa vào vách đá, nhắm mắt, vừa hồi phục thể lực, vừa bắt đầu nhớ lại ký ức của nguyên chủ.

Nên nói thế nào đây... Lần này còn đơn giản trực tiếp hơn cả lần trước, bởi vì thân thể này cũng chỉ mới bảy tuổi, nên ký ức cũng không quá nhiều.

Thân thể này cũng có ngoại hình và họ tên giống hệt anh, tình tiết đậm chất điện ảnh thế này khiến người ta khó mà tin được đây chỉ là trùng hợp. Cha mẹ bị chính đạo giết chết, được người trong Ma giáo nuôi dưỡng, sở dĩ xuất hiện một cách thê thảm ở chỗ này, là bởi vì Phần Nguyệt Giáo nuôi dưỡng nó định diễn một vở kịch đánh tráo thái tử.

Mấy hôm trước, một gia đình quan lại ẩn cư lánh đời bị người của Ma giáo tàn sát toàn bộ, nguyên nhân chỉ là thiếp thất Giáo chủ Phần Nguyệt Giáo sủng ái nhất nhìn trúng một viên minh châu bảo ngọc tương truyền từ đời nào. Gia chủ của gia đình nọ họ An, có một đứa con trai, vì đứa trẻ này từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh nên hiếm khi ra ngoài, lúc nào cũng được bảo vệ chặt chẽ, người quen biết gia đình này trên giang hồ cũng chỉ biết rằng gia chủ đương nhiệm có một đứa con trai bảy tuổi, nhưng chưa từng thấy mặt. Thầy bói từng nói đứa trẻ này số mệnh trắc trở, trước khi tròn tám tuổi không được nói tên thật của nó cho người ngoài biết, để tránh rước lấy hậu họa. Lúc lâm chung An gia chủ vẫn dẫn theo đệ tử liều mạng chém giết với người của Ma giáo, còn vợ ông thì nhân lúc đó viết vội một bức thư rồi dùng bồ câu gửi cho Các chủ Lưu Vân Các, đồng thời sắp xếp thị vệ hộ tống con trai duy nhất tháo chạy, còn mình thì không tránh khỏi kiếp nạn.

An gia chủ và Các chủ Lưu Vân Các - Tiêu Tử Khiên từng có chút giao tình, mà Lưu Vân Các cũng là danh môn chính phái thế lực số một số hai trên giang hồ, cho nên dưới tình thế cấp bách, An phu nhân đành phải giao con trai ruột cho Tiêu Các chủ, hy vọng ít nhất thì đứa trẻ cũng tránh thoát một kiếp.

Nhưng sự thực là, từ đầu đến cuối tất cả đều nằm trong tính toán của Phần Nguyệt Giáo, bao gồm cả việc cố ý thả đứa bé này bỏ trốn cũng là một mắt xích trong kế hoạch, chỉ chờ nửa đường giết sạch đoàn người hộ tống, sau đó cho An Minh Hối tuổi xấp xỉ đóng giả đửa trẻ kia, trà trộn vào Lưu Vân Các. Thậm chí đến bồ câu đưa thư cũng bị chặn lại giữa đường, sau khi xác nhận nội dung không nhắc đến tên đứa bé mới thả nó bay tiếp.

Còn về đứa bé kia... Không chờ đến lúc người Ma giáo ra tay, đã kinh hãi quá độ mà bất ngờ đột tử trong lúc thị vệ giao đấu, hộc máu không ngừng rồi chết.

Hiện tại An Minh Hối ngồi ở đây là để giả làm đứa bé kia, chờ người của Lưu Vân Các đến cứu mình.

Diễn biến sau đó tạm thời vẫn chưa biết, nhưng anh nghĩ nếu mình đã bị gắn mác nội gián, vậy thì chắc là cũng xoay xở thành công.

Khó khăn lắm mới thoát được vòng sáng nhân vật phản diện, lại còn tìm được người yêu tâm đầu ý hợp, kết quả đột nhiên phải bắt đầu lại từ con số không, tâm lý khó tránh khỏi hụt hẫng.

Nhưng dù sao chăng nữa cũng không thể khoanh tay chịu chết.

Anh không biết mình đã nghỉ ngơi bao lâu, khi cảm thấy hơi có chút sức lực, liền rón rén bấu vào mỏm đá đứng dậy, ngẩng đầu nhìn mép vách đá cách mình chừng hai, ba mét, thấy khoảng cách cũng không xa lắm, nhưng chỉ dựa vào sức mình thì khó mà leo lên được.

May mắn là không để An Minh Hối chờ lâu, từ xa có tiếng xe ngựa phi đến gần, móng ngựa nện xuống nền đá vô cũng rõ ràng. Khi âm thanh này đến gần, anh lại loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện, ban đầu thì chưa hiểu được nội dung, chỉ nghe thấy một người đàn ông thở dài nói: "Không ngờ ngay cả đứa bé cũng bị bọn Ma giáo xuống tay tàn nhẫn... Đi tìm một lần nữa xem, biết đâu vẫn còn người sống sót."

Nghe đến đây, An Minh Hối muốn kêu to để thu hút sự chú ý của những người đó, nhưng vừa há miệng liền ho khan không ngừng, có điều trận ho này cũng đủ để gọi họ tới.

Sau đó, anh thấy một vạt áo xanh lướt qua trước mắt, rồi cả người bị ôm bay lên trời, thoáng cái đã quay về con đường núi, còn người đàn ông đang ôm anh thì buồn vui lẫn lộn, lớn tiếng ra lệnh cho đoàn tùy tùng phía sau: "Nhanh chân lên, mau vào thành tìm đại phu! Để mấy người ở lại, cần phải an táng cho những thị vệ này."

An Minh Hối cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua, sau đó bị người đàn ông kia bịt mắt lại, chắc là không muốn anh sợ hãi vì cảnh tượng thi thể vương vãi khắp nơi.

Sau đó người đàn ông ôm anh bước nhanh đến chỗ kiệu, nhẹ nhàng đặt anh nằm vào bên trong, đồng thời nghiêm khắc dặn dò một đứa bé khác cũng đang ngồi trong kiệu: "Uyên Nhi, không được nghịch ngợm biết chưa, để mắt đến đứa bé này, nếu có gì bất thường nhớ gọi cha tới."

Người đàn ông lại nhắc nhở An Minh Hối mấy câu, thấy anh tương đối tỉnh táo, mới buông rèm đóng cửa kiệu, xoay người lên ngựa của mình. Đáng lẽ ông nên ở lại trông chừng, nhưng không gian cỗ kiệu nhỏ hẹp, nếu cả mình cũng chui vào thì hơi chật chội, e rằng sẽ khiến An tiểu công tử càng mệt mỏi hơn.

Vừa thấy người nọ bỏ đi, cậu bé vốn đang ngoan ngoãn ngồi đối diện anh liền khẽ khàng vươn đầu ra, chớp mắt tò mò nhìn anh: "Ngươi chính là người cha ta đi đón hả? Ta tên là Tiêu Thừa Uyên, ngươi tên gì?"

An Minh Hối cầm ấm trà trên bàn thấp tự rót cho mình nửa chén, uống xong, cảm thấy cổ họng thoải mái hơn mới trả lời: "Ta tên là An Minh Hối."

Đây thực sự là một đứa bé đáng yêu, đôi mắt linh động, da dẻ trắng hồng, gương mặt xinh xắn, y phục màu xanh lá càng tôn lên sự hồng hào của khuôn mặt nhỏ nhắn, có thể thấy sau này lớn lên sẽ là một thanh niên tuấn tú phi phàm.

Điều khiến anh vui mừng nhất là, đứa trẻ này trông hơi ngượng ngùng hướng nội, nhưng cũng khá là hiểu chuyện, không giống như những đứa trẻ ngang bướng chuyên làm người khác tức giận.

"Cha bảo ta là muốn nhận ngươi làm đồ đệ, vậy sau này ngươi sẽ là sư đệ của ta rồi." Tiêu Thừa Uyên tha thiết nhìn cậu bé trước mặt, hình như rất sung sướng vì sau này mình có bạn chơi cùng: "Cha nói thân thể đệ không được khỏe mạnh, ta sẽ chăm chỉ luyện võ để bảo vệ đệ!"

Mặc dù đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mệt mỏi về mặt tinh thần vẫn chưa hoàn toàn biến mất, giọng nói ngây thơ hồn nhiên của trẻ con khiến An Minh Hối thấy tâm trạng nhẹ nhõm phần nào, liền mỉm cười nói: "Vậy thì ta cảm ơn trước nhé, sau này nhờ huynh chiếu cố."

Gật mạnh đầu, Tiêu Thừa Uyên lại thẹn thùng lí nhí nói: "Thế chờ khi nào đệ khỏe lại thì chơi với ta được không?"

"Tất nhiên là được." Anh gật đầu: "Huynh muốn chơi gì ta đều chơi cùng huynh hết. Ta cũng... Ta được cha kể cho rất nhiều câu chuyện thú vị, rồi ta sẽ kể lại cho huynh nghe."

Cậu bé ngạc nhiên mở tròn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến mức đỏ bừng, đang định luyên thuyên tiếp thì nhớ ra anh còn đang bị thương, thế là lập tức áy náy cúi thấp đầu: "Xin lỗi, ta quên mất là đệ đang mệt trong người, đệ nghỉ ngơi một lát đi, đợi đệ khỏe lại rồi chúng ta cùng đi chơi."

Anh không từ chối ý tốt của Tiêu Thừa Uyên, nói mấy câu an ủi đối phương không cần quá lo lắng, sau đó liền dựa vào tấm nệm sau lưng nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Phỏng vấn hậu trường:

Phóng viên: An tiên sinh, xin hỏi anh đánh giá thế nào về hành vi cưa xong rồi chết của mình?

An bảo: Không, tôi không hề làm thế, tôi đã cố gắng hết sức để chống cự rồi!

Phóng viên: Chu tiên sinh, xin hỏi anh nghĩ sao về chuyện này?

Lão Chu: Giúp tôi mài con dao bên kia, xin cảm ơn.

Phóng viên: Tiêu tiên sinh, xin hỏi anh có cảm nhận như thế nào đối với tình tiết diễn biến trong tương lai?

Sư huynh: Ôm sư đệ xem.

Tạm biệt giới giải trí, chào mừng sư huynh sư đệ niên hạ + An xe lăn.

Ngày 25/7 bộ truyện này sẽ lên VIP, ngày lên VIP ra ba chương liên tiếp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status