Vạn cổ chí tôn

Chương 1230: Người quen cũ (1)


Vì lẽ đó nữ đệ tử Ngân Nguyệt tông đều là tài nguyên mà các đại môn phái trên đại lục đổ xô tới, tông môn phát triển ở trình độ nhất định là bởi vì những nữ đệ tử này.

Mà Nạp Lan Chỉ Tuyền là nguyên âm thân, sau khi Nguyên Thai Diệu Nữ công đại thành, càng là có thể mang đến chỗ tốt khó có thể đánh giá cho nhà trai, thậm chí có thể làm cho Vũ Tôn thẳng kích Vũ Đế. Vì vậy nàng vẫn bị coi là tông môn chí bảo, trong ngày thường đều có trưởng lão tông môn theo, tiến hành bảo vệ bên người, không nghĩ tới lần này không người tuỳ tùng, liền rơi vào kết cục như vậy.

Nếu bị người đoạt đi nguyên thai, đừng nói tông môn sẽ coi nàng như cặn bã, dù là mình cũng không cách nào nhẫn nhục tồn tại.

Tây Môn Kim Lăng đột nhiên quát to một tiếng, không biết từ đâu tới khí lực, trực tiếp nhảy lên liền muốn chạy trốn, trong miệng không ngừng hô:

– Chỉ Tuyền muội muội, ta liền đi gọi người đến cứu ngươi, báo thù cho ngươi.

Hắn vốn là vì thân cận Nạp Lan Chỉ Tuyền mà đến, nhưng giờ khắc này hiển nhiên tính mạng quan trọng hơn, nếu mục tiêu của đối phương là Nạp Lan Chỉ Tuyền, nói vậy sẽ không đi truy hắn.

Nạp Lan Chỉ Tuyền sửng sốt một chút, trong mắt lộ ra một tia cay đắng cùng mê hoặc, người này đúng là người vừa nãy xuất thủ cứu mình sao?

Trong mắt Yến Tinh Hoa loé ra một tia tàn khốc, tuy rằng hắn muốn đồng thời giết Tây Môn Kim Lăng, nhưng hiển nhiên đoạt nguyên âm của Nạp Lan Chỉ Tuyền xung kích Vũ Đế mới là trọng yếu nhất.

Nhưng vào lúc này, Lý Vân Tiêu muốn xuất thủ lần nữa, đột nhiên thân thể ngưng lại, cánh tay vừa nâng lên để xuống, bởi vì hắn nhận ra được một luồng hơi thở quen thuộc, đã xuất thủ rồi.

Một đạo khí tức cuồng bá vô cùng từ trên trời rơi xuống, một thanh trường thương, kinh như Du Long, nhảy vào trong đao khí của Yến Tinh Hoa, chấn động ở trên chuôi chiến đao, đột nhiên ép một chút.

Ầm.

Chiến đao ở dưới thương thế trực tiếp đứt đoạn, sau đó thương uy như rồng nổ tung, một luồng long uy khuếch tán, trực tiếp đem Yến Tinh Hoa rung ra một ngụm máu, mạnh mẽ té ra ngoài, vẻ mặt sợ hãi.

Một tên nam tử xuất hiện ở bên người Nạp Lan Chỉ Tuyền, trường thương trong tay hướng về trên đất một điểm, một đạo sức mạnh tựa như tia chớp từ trên mặt đất tuôn ra, một đường chấn động đi qua, đạo đạo kình khí phá không mà lên.

Yến Tinh Hoa hoảng hốt không ngớt, thân thể vội vàng lóe lên, liền hóa thành một ánh hào quang bỏ chạy, đồng thời quát một tiếng.

– Lùi.

Những thành viên Băng Khối tổ chức, nhìn đại ca đã chạy, nhất thời trở thành đám người ô hợp, lập tức như chim muông tán theo chạy trốn, Chu Kinh Nghĩa cũng ở trong đó, chạy đi không kém bất luận người nào.

Lý Vân Tiêu nhìn người đến một chút, vừa mới chuyển thân muốn rời đi, đột nhiên một luồng khí tức trực tiếp đem hắn khóa chặt, chính là người nắm thương, lạnh lùng nói:

– Thấy ta, còn muốn trốn?

Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy như có gai ở sau lưng, hắn không cần quay đầu lại, liền biết thanh trường thương kia là chỉ về hắn.

– Ha ha.

Lý Vân Tiêu chậm rãi xoay người lại, cười nói:

– Không nghĩ tới La huynh vẫn nhận ra ta?

– Hừ! Coi như là hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi, Thiên Linh Hoàn của ta đó là bị ngươi phá huỷ.

Tên nam tử kia run thương thức lên, lập tức bốc lên điểm điểm hàn khí, chỉ vào yết hầu của Lý Vân Tiêu, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện ở trước mắt Lý Vân Tiêu, chính là một trong mấy tiểu đồng bọn ngày đó bên trong Tu Di Sơn đồng thời mạo hiểm… La Thanh.

Nạp Lan Chỉ Tuyền sống sót sau tai nạn, một luồng cảm kích khó có thể dùng lời diễn tả được xông lên đầu, từ từ tiến lên nói:

– Hóa ra là La đại ca, đa tạ La đại ca cứu mạng.

Bất quá nàng cũng cảm thấy hết sức kỳ quái nói:

– La đại ca nhận thức người này?

Lý Vân Tiêu ở trong mắt nàng bất quá là ngũ tinh Vũ tông mà thôi, hơn nữa đối phương là trong một nhóm người kia, nội tâm sinh ra một luồng hết sức căm ghét, nhíu chặt mày.

Xa xa Tây Môn Kim Lăng còn không chạy bao xa, biến cố lần này để sắc mặt hắn trong nháy mắt trắng bệch, sau đó các loại màu sắc hiện lên ở trên mặt, trong mắt tất cả đều là vẻ mù mịt.

Kết cục như vậy không phải hắn muốn nhìn thấy, mình sợ chết ở trước mặt nhiều người như vậy bạo lộ ra, hắn ước gì Nạp Lan Chỉ Tuyền bị người vừa nãy kia chộp tới phá nguyên âm, cũng không muốn nàng tường an vô sự được người khác cứu, điều này làm cho mặt mũi hắn hướng về nơi nào thả?

Lần này tiếp tục trốn cũng không phải, không trốn cũng không phải, không biết làm sao lúng túng đứng ở đó.

– Ha ha, La huynh có khoẻ không, thương của ngươi quá mức sắc bén, cẩn thận nó sẽ lỏng tay, tuyệt đối đừng ngộ thương tiểu đệ a.

Lý Vân Tiêu cười ha hả, thân thể khẽ nghiêng, muốn né tránh thương mang.

Nhưng La Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, mũi thương theo Lý Vân Tiêu đong đưa mà động, chính là không chịu để thương xuống, lạnh lùng nói:

– Ngày đó ngươi phá huỷ Thiên Linh Hoàn của ta, nếu như ta nhớ không lầm, trên người ngươi có không ít bảo bối, tùy tiện lấy ra ba, bốn kiện đến bồi thường liền được rồi.

Ngày đó ở trong Tu Di Sơn, hắn cũng nhìn thấy Lý Vân Tiêu thu rất nhiều bảo bối. Chỉ bất quá thời gian qua đi đã lâu, hắn đã đột phá đến Vũ Tôn, mà Lý Vân Tiêu còn ở Vũ tông cảnh giới, để hắn cảm giác bất ngờ.

Phải biết hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên thực lực của Lý Vân Tiêu, tuy rằng trong miệng không muốn thừa nhận, nhưng xác thực đối phương là vượt qua hắn, hồi lâu tới nay vẫn lấy đánh bại Lý Vân Tiêu là mục tiêu tu luyện, không nghĩ tới lúc gặp lại, hai người chênh lệch dĩ nhiên là khác nhau một trời một vực.

Điều này làm cho La Thanh Vân trong lúc nhất thời không biết như thế nào cho phải, thậm chí nội tâm hơi có chút phẫn nộ, giận đối phương không hăng hái, trên mặt lướt qua một tia lạnh lùng, trường thương ở trên không trung run lên, hóa xuất đạo đạo ánh sáng lạnh lùng nghiêm nghị, liền trực tiếp thu vào trong cơ thể.

Hắn luôn mãi tra xét tu vi của Lý Vân Tiêu, sau khi xác nhận là ngũ tinh Vũ tông, lập tức đần độn, thất vọng nói:

– Ngươi đã mất đi tư cách để ta động thương. Lưu lại đồ vật ngày đó ở Tu Di Sơn đoạt được, liền có thể sống sót rời đi, còn nữa, lập tức cút ra khỏi Hồng Nguyệt thành cho ta, đời này không cần để ta thấy ngươi.

Cho tới nay mục tiêu liều mạng tu luyện muốn truy đuổi, cường giả ở trong mắt hắn nỗ lực muốn vượt qua, lại vẫn là ngũ tinh Vũ tông, để hắn thất vọng không nói ra. Hắn không muốn nhìn thấy Lý Vân Tiêu, lập tức thét ra lệnh hắn cút đi.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, nói:

– Đồ vật không có, vậy ta đi trước.

Hắn xoay người liền muốn rời đi.

Trên mặt La Thanh Vân hiện ra một chút giận dữ, quát lên:

– Thực lực không tiến bộ, tính khí vẫn không thay đổi, ngươi đã muốn ta động thủ, vậy thì thành toàn ngươi.

Hắn một tay vung lên, cũng không thấy động tác dưới chân, liền nhanh chóng di động, nghiêng người mà lên, một đạo thanh mang ở đầu ngón tay lấp lóe, liền hướng trên người Lý Vân Tiêu chộp tới. Lần này hắn còn thoáng đúng mực, chỉ lo mình dùng sức quá mạnh, đem đối phương vồ chết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status