Vạn cổ chí tôn

Chương 1381: Thành chủ Liêu Dương Băng


Ngay lúc Lưu Cảnh Sơn khóc rống lên án, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng bánh xe ngược “Ọt ọt ọt ọt”.

Tất cả mọi người quay đầu đi, lập tức có người kinh hô lên, nói:

– Là xe ngựa của thành chủ, thành chủ đã đến.

Lập tức có người tránh ra một lối ra, để cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá kia chạy trên đường, đi tới trước cửa thương hội Lôi Phong.

Tất cả mọi người đều nín hơi, biết rõ chuyện lần này lớn rồi, không chỉ Võ Đế bị thương, thương hội Lôi Phong triệt để mất mặt, hơn nữa còn liên quan đến cái chết của Thuật Luyện Sư bát giai, nếu như xử lý không tốt, Hóa Thần Hải phái người đến đây điều tra, thân là thành chủ cũng sẽ có phiền toái rất lớn.

Xe ngựa chạy nhanh đến trước mặt Lưu Cảnh Sơn mới ngừng lại, phía sau đi theo hơn mười hộ vệ tỳ nữ, tư thế mười phần.

– Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Trong xe truyền đến thanh âm nghiêm khắc nói:

– Ti Đức Viễn đại nhân đâu? Ta nghe nói cũng bị bắt tới sao?

– Là thanh âm của thành chủ.

có người thấp giọng kinh hô lên.

Lưu Cảnh Sơn đối với thành chủ đến làm như không thấy, vẫn đang tiếp tục đau đớn sám hối, tựa hồ như sám hối đến nghiện rồi.

Lê trưởng lão cả kinh, vội giãy dụa tiến lên, kêu lên:

– Thành chủ, thành chủ đại nhân minh giám, ngài phải làm chủ cho thương hội Lôi Phong chúng ta a!

Hắn sợ thương hội Tử Vân vượt lên trước, bởi vậy vội vàng nói:

– Thương hội Tử Vân dẫn người nháo sự, không chỉ đả thương nhiều người thương hội Lôi Phong ta, mà càng hại chết ta Ti Đức Viễn đại sư

– Cái gì? Ngươi nói cái gì?

Trong xe ngựa truyền đến một tiếng tức giận, ngay sau đó một đạo nhân ảnh bắn ra, liền thấy được một gã nam tử trực tiếp nhấc Lê trưởng lão lên, giận dữ hét:

– Ngươi nói cái gì? Ti Đức Viễn đại sư chết rồi sao?

Lê trưởng lão bị khí thế đối phương trực tiếp chấn nhập vào cơ thể nội, thân hình vốn đã trọng thương lập tức bị áp lực cực kỳ khó chịu, hoàn toàn nói không ra lời, chỉ có thể dùng ngón tay chỉ xe chở tù đã bị hủy ở xa xa, cùng với thi thể bên trong.

Nam tử trực tiếp ném bay Lê trưởng lão, lập tức liền đi đến cạnh thi thể kia, lập tức xác nhận đích thật là Ti Đức Viễn.

– Giận, đáng giận a, ai, là ai làm hả?

Nam tử đúng là thành chủ Liêu Dương Băng, vốn cho rằng đây chỉ là một lần tranh đấu thương hội lớn một chút thôi, hắn cũng là nghe nói Ti Đức Viễn bị quấn vào trong, lúc này mới chạy đến xem, không thể tưởng được thoáng cái đã thấy thi thể Ti Đức Viễn rồi.

Hắ lúc này giống như một tòa núi lửa sắp bộc phát, liên tục gào thét, sát khí bức nhân, ánh mắt của hắn đảo qua trên người mọi người, lạnh giọng nói:

– Là ai? Rốt cuộc là người phương nào gây nên?

Lý Vân Tiêu thầm nghĩ: Võ Đế tứ tinh, đích thật là một phương hào cường. Hắn cười lành lạnh nói:

– Ti Đức Viễn đại sư vì sao bỏ mình, ngàn vạn người đều tận mắt nhìn thấy, thành chủ đại nhân tùy tiện tìm một người hỏi chút là được thôi mà.

– Ân? Đại sư rốt cuộc chết như thế nào?

Khí thế trên người Liêu Dương Băng tràn ra, lập tức khiến người không rét mà run, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, rốt cục có người nhịn không được nói:

– Là Lưu Cảnh Sơn một chưởng đánh chết.

– Cái gì?

Liêu Dương Băng cả kinh, trực tiếp thuấn di đến trước người Lưu Cảnh Sơn, giận dữ muốn chụp xuống một chưởng, chưởng lực kia chụp đến một nửa, đột nhiên ngừng lại, lạnh lùng mà hỏi:

– Đại sư thật là do ngươi giết sao?

– Ô ô, là ta giết, ta nghiệp chướng nặng nề, chết chưa hết tội

Lưu Cảnh Sơn khóc rống, vẻ mặt bi phẫn, khóc kêu trời kêu đất, thê thảm đến cực điểm.

– Đáng chết.

Liêu Dương Băng giận dữ, không còn hoài nghi nữa, trực tiếp đá ra một cước, “Oanh” một tiếng đá cho hắn dính vào tường, ngất đi.

Lấy cơn giận của hắn, không bầm thây vạn đoạn đối phương thì không thể nguôi được, nhưng hiện giờ có thể Hóa Thần Hải sẽ phái người đến điều tra, trước hết cứ lưu lại hắn một mạng để ứng phó với Hóa Thần Hải đã.

– Đại nhân, đại nhân, Ti Đức Viễn đại sư tuy rằng là do Lưu Cảnh Sơn giết chết, nhưng là bị người thương hội Tử Vâb hãm hại ah.

Lê trưởng lão kinh hãi, chịu đựng đau xót giãy dụa tiến lên, hiện giờ Liêu Dương Băng đã trở thành cứu tinh duy nhất của thương hội Lôi Phong bọn hắn rồi, nhất định phải nắm chặt mới được.

– Ngươi lại là người phương nào?

Liêu Dương Băng cũng nhìn ra tu vị Võ Đế của Lê trưởng lão, trong lòng cũng thầm giật mình, nơi đây cũng không phát hiện ra cường giả có thể đánh thương Võ Đế a.

Lý Vân Tiêu mở miệng nói:

– Hắn là trưởng lão thương hội Lôi Phong, cũng là đồng lõa hại chết Ti Đức Viễn đại sư. Thành chủ đại nhân có thể hỏi đám người sám hối này là biết.

Ánh mắt của hắn quét về phía đám võ giả đang quỳ xuống đất kia, lập tức có một gã võ giả vội mở miệng nói.

Chỉ có điều hắn chỉ nói sơ qua việc Lý Vân Tiêu nhốt Ti Đức Viễn vào xe tù, trọng điểm nói đến âm mưu thủ đoạn của thương hội Lôi Phong, việc xấu của Ti Đức Viễn, sau đó là Lưu Cảnh Sơn và Lê trưởng lão cùng nhau giết người diệt khẩu, mà người thương hội Tử Vân lại không kịp cứu viện, bởi vậy mới kiến Ti Đức Viễn bỏ mạng.

– Thương hội Lôi Phong đáng chết, khinh người quá đáng, chết không có gì đáng tiếc.

Liêu Dương Băng dưới cơn tức giận trực tiếp đá ra một cước, “Phanh” một tiếng trực tiếp đá nát đan điền Lê trưởng lão, triệt để đánh chết hắn.

Lê trưởng lão đáng thương cho rằng cứu tinh đã đến, không nghĩ tới lại là sát tinh, cứ như vậy uổng mạng

Liêu Dương Băng sau một cước đột nhiên trong lòng thầm kêu không tốt, tựa hồ có chút không ổn, nhưng người đã chết không thể chết thêm được nữa, đã hết cách xoay chuyển rồi. Hắn cuối cùng cũng cảm thấy trong đó có gì đó không đúng, tựa hồ không nên đơn giản như vậy mới đúng.

“BA~, BA~, BA~”

Lý Vân Tiêu vỗ tay, cười to nói:

– Tốt, giết tốt lắm, thành chủ đại nhân phạt ác dương thiện, thật đại khoái nhân tâm a!

Mọi người thương hội Tử Vân cũng dần vỗ tay theo, nguyên một đám lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, trên mặt mỗi người đều tràn đầy dáng cười

Mặt Liêu Dương Băng dần đen lại, chỉ cảm thấy trong lời người vừa rồi có rất nhiều điểm đáng ngờ, hiện giờ cẩn thận nghĩ lại, hoàn toàn là trăm ngàn chỗ hở, ví dụ như bọn hắn vì sao lại quỳ ở đây sám hối, Ti Đức Viễn đại sư sao lại chọc giận Lưu Cảnh Sơn v… v… tất cả đều không được rõ ràng.

Hắn cũng không phải là kẻ ngu dốt, thoáng cái đã biến mình trúng quỷ kế người khác.

Giết Lê trưởng lão là việc nhỏ, chỉ sợ chọc giận thương hội Lôi Phong ở sau lưng hắn, một khi truy trách thì chút thực lực ấy của mình quả thật cũng chẳng là gì cả/

Nhưng hiện giờ trước mặt ngàn vạn ngươi, hắn cũng không thể lộ vẻ trúng kế và hối hận được, nếu không mặt mũi và tôn nghiêm để vào đâu nữa?

Nhìn chung việc này, theo thế cục hiện giờ mà xem, tất nhiên là thương hội Tử Vân giở trò trù tính. Nhưng hiện giờ thế cục đã không cách nào thay đổi, như vậy gán cho thương hội Lôi Phong tội danh hại chết Ti Đức Viễn rồi, như vậy đối với Hóa Thần Hải và tổng bộ thương hội Lôi Phong cũng đều là một cái công đạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status