Vạn cổ chí tôn

Chương 1511: Một chiêu (2)


Âm cổ trên kiếm kia mỹ diệu xinh tươi, hòa hợp dựng lên.

– Thiên thu nhược tuyết, bán tích như mộng, nhất kiếm tuế nguyệt Trấn Hồn Ca!

Tiếng ca nhẹ từ trong miệng Ninh Khả Nguyệt phun ra, kiếm quang đâm rách phía chân trời. Ở trên đỉnh núi trán phóng, bánh xe thời gian tựa hồ vào giờ khắc này bị đánh loạn, một kiếm này liên tiếp xa xôi đi đến, truyền thừa tới tương lai vô cùng.

Ba cỗ thi thể tuyệt đại cường giả nhất thời ngưng bước, ba đạo công kích tuyệt mạnh cũng vào giờ khắc này dừng lại.

– Phanh phanh phanh…

Thân thể ba cỗ thi thể đều nổ tung, mà trên khuôn mặt dữ tợn của bọn họ tựa hồ nổi lên dáng tươi cười, đều lưu lại hai dòng nước mắt, phảng phất ở rất lâu trước dưới bầu trời, dừng ở hiện tại, nói ra một tiếng cám ơn.

Dương Nguyên Thư quá ư thất kinh, sợ hãi nói:

– Ngươi… Ngươi làm sao có thể giết bọn họ…?

Ninh Khả Nguyệt tiến lên một bước, kiếm khí lâm không, lạnh giọng nói:

– Bọn họ cũng không phải là cam tâm tình nguyện bị ngươi điều khiển, thập thành lực lượng nhiều nhất phát huy ra ba thành mà thôi, làm sao có thể thắng ta? Về phần trận pháp rút lấy sinh cơ này, mặc dù nguyên lực của ta có bị ngươi áp chế đi nữa, giết ngươi cũng vẫn dư dả!

Dương Nguyên Thư cả kinh liên tiếp lui về phía sau, hoảng sợ nói:

– Cứu ta, đại nhân mau cứu ta!

Ninh Khả Nguyệt kiếm khí lâm không sợ đến hắn hồn phi phách tán, những bảo bối cực kỳ yêu thích cũng bất chấp, xoay người đã muốn chạy trốn.

Thân hình Ninh Khả Nguyệt hơi dừng lại một chút, lập tức cảm thụ được một khí tức tuyệt mạnh truyền đến, nhất thời sắc mặt đại biến.

Đạo khí tức này nàng cũng không xa lạ gì, mà trước đây không lâu đã từng gặp qua.

Tiền phương bóng trắng dần dần nổi lên, trong thiên địa hoa tuyết hơi bị kiềm hãm, tựa hồ bởi vì người này phủ xuống mà không dám rơi xuống.

Một đạo thơ ngâm vang lên ở trên đỉnh núi, nói:

– Phi ngã nghễ tứ cực, kinh tài nhi dĩ. Phi ngã tiểu thiên hạ, thiên phú nhi dĩ. Phi ngã túng cổ kim, cái thế nhi dĩ!

– Lăng Bạch Y!

Sắc mặt Ninh Khả Nguyệt tái nhợt lợi hại, cắn răng nói:

– Nguyên lai đúng là ngươi ở phía sau màn.

Nội tâm của nàng dâng lên ý hối hận to lớn, hối hận ở bên ngoài Hồng Nguyệt thành, khi bản thân chiếm ưu thế tuyệt đối không thể gạt bỏ người này, hiện tại đã làm không được, ngược lại còn bị hắn hại.

– Ha ha, Dạ Ảnh đại nhân, ngươi rốt cuộc đã tới!

Dương Nguyên Thư một trận đại hỉ, vội vàng chạy tiến lên, cười làm lành nói:

– Xin mời đại nhân xuất thủ đánh chết cô gái này, mong rằng đại nhân có thể đem thi thể của nàng lưu cho ta.

Lăng Bạch Y lâm không mà hạ xuống, thân ảnh cùng với tuyết trắng đầy trời dung hợp cùng một chỗ, hầu như tuy hai mà một.

– Nước từ trên núi chảy xuống sẽ có chỗ tương phùng, chúng ta lại gặp mặt, Ninh Khả Nguyệt.

Lăng Bạch Y lạnh nhạt nói, lần này xuất hiện so với lần trước muốn bình tĩnh hơn nhiều, tĩnh giống như một đóa hoa tuyết, tô điểm ở trong mạn sơn, khó có thể phân biệt ra được.

Sắc mặt Ninh Khả Nguyệt tái nhợt, người này xuất hiện, nàng biết hôm nay đã không có khả năng trở về nữa, lạnh giọng nói:

– Lăng Bạch Y, ngươi nói cho ta biết, đây hết thảy khả đều là an bài của ngươi?

Lăng Bạch Y khẽ lắc đầu một cái, nói:

– Ta mặc dù muốn giết ngươi, nhưng có phương thức của mình, làm như vậy ta còn khinh thường.

Ninh Khả Nguyệt sửng sốt, trong lòng kinh hãi tột đỉnh, sợ hãi nói:

– … Vậy rốt cuộc là ai? Thậm chí ngay cả ngươi cũng mời được?

– Ha ha…

Dương Nguyên Thư hung hăng cười rộ lên, nói:

– Dạ Ảnh đại nhân là thiên hạ đệ nhất sát thủ, nếu là sát thủ đương nhiên sẽ có giá. Vị đại nhân kia ra được giá tiền, Dạ Ảnh đại nhân dĩ nhiên là sẽ ra tay. Không nghĩ tới sao? Sát chiêu cuối cùng đợi ngươi cũng không phải là ta, mà là phong hào đệ tứ Vũ Đế đại nhân a!

Lăng Bạch Y lạnh nhạt nói:

– Người biết ta và các ngươi có va chạm, do đó ra một cái giá thập phần hấp dẫn người, mua ta xuất thủ một chiêu. Do đó ngươi không cần sợ, sau một chiêu ta lập tức sẽ đi.

Mặc dù chỉ là một chiêu, nhưng trên đời này có ai dám nói mình có thể tiếp được?

Mặc dù là Ninh Khả Nguyệt, lúc này tâm tình gợn sóng thay nhau nổi lên, khí cơ đại loạn, cũng không dám cuồng ngôn mình có thể tiếp được một chiêu của đối phương

Khí tức trên người Lăng Bạch Y dần dần lan tràn ra, sát ý hầu như có như thực chất, Dương Nguyên Thư ở một bên sắc mặt đại biến, vội vàng thối lui mấy chục thước, rất sợ bị cuốn vào trong đó.

Bầu trời hoa tuyết đình trệ tựa hồ bị lực triệu hoán nào đó, vào giờ khắc này lần thứ hai rơi xuống, chỉ bất quá mỗi một đóa đều do dự hàn khí thấu xương hóa thành bông tuyết. Cả thiên địa có chút đông cứng lại.

Lăng Bạch Y đã động, xác thực nói hắn cũng không có động, chỉ là trên đất tuyết động, bị một cổ lực lượng chấn bay múa, xoay tròn trên không trung.

Tuyết bay sắc bén, mang theo sát khí kinh người, mỗi một đóa hoa tuyết đều hóa thành lưỡi dao sắc bén giết người. Ở trên đỉnh núi lượn vòng, khuôn mặt của Lăng Bạch Y dị thường bình tĩnh, không có chút tình cảm nào.

Lực lượng tuyết hoa đầy trời, mang đến cho Ninh Khả Nguyệt áp bách cực lớn, ép kiếm trong tay tự hành giải phong ra, một kiện kim sắc chiến y che ở trên thân thể, vẫn như cũ không nhịn được lui về phía sau.

Lăng Bạch Y động, lần này là thực sự đã động, hắn vươn tay ra, một mảnh hoa tuyết rơi vào đầu ngón tay của hắn, chỉ lấy hoa này làm kiếm, mau lẹ vô cùng xuyên thấu tầng tầng tuyết bay, chui vào bên trong đại tuyết khắp bầu trời, một đóa bạch sắc chi hoa cực hạn tựa hồ thoáng cái sáp nhập vào sơn hồn tinh phách của Tử Vân Phong này.

Thân ảnh trắng noãn của Lăng Bạch Y đột nhiên trở nên tối đen, giống như một đạo ảnh tử, phóng ở trên đỉnh núi tuyết trắng, phía sau đó là bầu trời đêm đen kit vô cùng vô tận, phảng phất như đêm tối vô cùng vào giờ khắc này đều hóa thành cái bóng của hắn.

Giữa thiên địa chỉ còn lại có một mảnh trắng đen này.

Ninh Khả Nguyệt tâm thần run rẩy mãnh liệt, nàng hoảng sợ nhìn một đóa hoa tuyết đang hướng phía chính mình bay tới, nhìn như chậm chạp, mỹ lệ như vậy, chính mình lại tựa hồ vô pháp chống đối.

Nàng dùng hết toàn thân khí lực, giơ kim kiếm trong tay lên, lâm không đâm ra ngoài, không có bất kỳ sức tưởng tượng, cứ như vậy một kiếm đâm ra, cũng đã là lực lượng mạnh nhất của nàng.

Trên kim kiếm tản mát ra quang mang nóng rực, phảng phất một mảnh đám mây, mũi kiếm rốt cục chạm đến phiến tuyết trắng.

Mũi kiếm nóng rực chạm vào phiến bông tuyết kia, cánh hoa xinh đẹp trong chốc lát liền bị hòa tan, bị đám mây trên kim kiếm đốt thành hư vô, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua bao giờ vậy.

Đồng tử Ninh Khả Nguyệ đột nhiên co lại, chỉ thấy tuyết bay thê lương đầy trời rốt cục dần tản ra, sát khí như thái sơn áp đỉnh kia đã không còn sót lại chút gì nữa.

Lăng Bạch Y vẫn im im lặng lặng đứng ở đó, tựa hồ vừa rồi hắn căn bản chưa hề ra tay vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status