Vạn cổ chí tôn

Chương 1700: Hồn thể đại thành (1)


Sau một thời gian, hào quang kia cũng dần tiêu tán, hào quang đầy trời tựa hồ thoáng cái bị hấp thu vào trong núi, không gian hoảng hốt cũng trở nên cố định lại, tất cả đều khôi phục bình thường

Lý Vân Tiêu mở mắt ra, im im lặng lặng nhìn qua trong núi, thần sắc trong mắt chớp động bất định, mở miệng nói:

– Chúc mừng Cao Hàn huynh bước vào cửu giai, tiền đồ vô lượng a!

Trong Phương Thốn Sơn một đạo tử sắc chi khí mờ mịt bốc lên, dần bay lên không, cuối cùng nhất hiển hóa ra trước mặt Lý Vân Tiêu, đúng là Viên Cao Hàn, thần thái và khí chất hắn hiện giờ đã khác trước rất lớn.

– Sư phó.

Cố Nguyệt Sinh đại hỉ, vội bước lên trước hành lễ.

Viên Cao Hàn nhìn hắn một cái, mỉm cười gật đầu, liền chắp tay nói với Lý Vân Tiêu:

– Ta có thể tiểu thành công pháp, cũng là nhờ có Vân thiếu tương trợ.

Lý Vân Tiêu mỉm cười nói:

– Cao Hàn huynh khiêm tốn, hồn thể này của ngươi có thể đạt tới cửu giai, chỉ cần dung hợp làm một với bản thế, sợ rằng cả phiến Thiên Võ Giới này đều phải lấy Cao Hàn huynh vi tôn rồi!

Viên Cao Hàn nói:

– Vân thiếu chê cười ta rồi, thế giới to lớn không thể do lường, sau khi song hồn hợp nhất, có thể lọt vào Top 10 ta cũng đủ hài lòng rồi.

Lý Vân Tiêu từ chối cho ý kiến, cười nói:

– Thái độ khiêm tốn của Cao Hàn huynh thật khiến ta phải xấu hổ, hiện giờ Cao Hàn huynh đã bước vào cửu giai, không biết kế tiếp có tính toán gì không?

Sắc mặt Viên Cao Hàn biến hóa, thoáng cái trầm mặc.

Cố Nguyệt Sinh khẽ lộp bộp, lập tức cảm thấy hào khí bất thường giữa hai người, trở nên cực kỳ khẩn trương.

Viên Cao Hàn chậm rãi mở miệng nói:

– Ta ở trong Giới Thần Bi được rất nhiều tài nguyên của Vân thiếu tương trợ, đặc biệt là Phượng Hoàng thập giai thần hỏa, cùng với luyện chế Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm khiến tốc độ tu luyện của ta tiến triển cực nhanh, nhưng hiện giờ ta đã bước vào cửu giai, đây đã là cảnh giới cao nhất của Tinh Quang Hồn Thể rồi, khó có thể tiến bộ thêm được nữa.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Ta hiểu rõ ý Cao Hàn huynh.

Sắc mặt Viên Cao Hàn hơi động một chút, chắp tay nói:

– Mong rằng Vân thiếu có thể để ta rời đi, đợi sau khi song hồn ta hợp nhất, giữa ta và ngươi là bạn không phải địch.

Hắn cũng hiểu rõ băn khoăn của Lý Vân Tiêu, lập tức hứa hẹn nói:

– Không chỉ có thế, về chuyện Giới Thần Bi, ta tuyệt sẽ không tiết lộ nửa phần.

Lý Vân Tiêu thoáng trầm tư thoáng một phát, nói:

– Đoạn đường này đi qua, ta cũng được Cao Hàn huynh tương trợ rất nhiều lần, nhưng hiện giờ ta đang ở trên Đông Hải, để Cao Hàn huynh rời đi không khác gì hại ngươi, đợi sau khi trở lại đại lục Thiên Võ ta tất nhiên sẽ đưa tiễn.

Viên Cao Hàn đại hỉ, vội hỏi:

– Vậy xin đa tạ Vân thiếu rồi.

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Không cần khách khí, ta và ngươi chính là hảo hữu nhiều năm, đây là nên làm. Bắc Thiên Hàn Tinh Thiết còn dư hơn phân nửa tài liệu, nếu tu vị Cao Hàn huynh đã không cách nào tăng lên được nữa, không bằng thừa khoảng thời gian này giúp ta luyện chế đi.

Trên mặt Viên Cao Hàn run rẩy thoáng một cái, trong mắt lóe lên vẻ u oán rồi biến mất, cười lớn nói:

– Đi, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Bất quá nếu ta rời đi, hy vọng có thể mang theo Nguyệt Sinh cùng đi.

Lý Vân Tiêu nói:

– Đó là tự nhiên.

Hai người nói mấy câu đã bàn tốt điều kiện, khó được chính không hề xé rách mặt mũi, hai bên đều trong phạm vi có thể tiếp nhận được.

Sau khi Viên Cao Hàn và Cố Nguyệt Sinh trở về Phương Thốn Sơn, Lý Vân Tiêu một người im im lặng lặng đứng trên trời cao, hai hàng lông mày nhíu chặt, trầm tư bất định.

Một đạo hồn lực tràn ra từ trên người hắn, trực tiếp t hóa thành hình thái Viên Cao Hàn, nó nhìn qua hắn nói:

– Ngươi thật sự định thả Viên Cao Hàn đi sao?

Lý Vân Tiêu lẳng lặng gật đầu.

Yêu Long nhướng mày, khó hiểu nói:

– Cổ Phi Dương mà ta biết cho tới bây giờ tâm tư luôn cẩn thận, không nên bốc lên phong hiểm lớn như thế mới đúng chứ. Dùng tốc độ tiến bộ trước mắt của ngươi, chỉ cần mười năm liền có thể khôi phục lại đỉnh phong kiếp trước rồi, cần gì nóng lòng nhất thời chứ?

Lý Vân Tiêu thở dài, nói:

– Việc này sợ rằng không phải do ta rồi, vừa rồi khi Viên Cao Hàn tấn cấp cửu giai ta cũng đã cảm nhận được không đúng, hồn lực cửu giai không ngờ lại mạnh mẽ như thế, mang đến cho ta một loại cảm giác áp bách rất lớn, mà ngay cả ở trong Giới Thần Bi cũng có thể ngăn cách cảm giác của ta. Nếu ta không đoán sai thì Viên Cao Hàn đã có liên lạc với bản thể hắn rồi!

– Cái gì?

Yêu Long cả kinh, sợ hãi nói:

– Vậy chẳng phải ngươi sẽ rất nguy hiểm sao?

Lý Vân Tiêu nói:

– Nguy hiểm ngược lại không đến mức, nếu bọn họ thật sự câu thông, vậy thì thái độ của Viên Cao Hàn hiện giờ cũng chính là thái độ bản thể hắn. Huống hồ hồn thể này hiện giờ vẫn trong tay ta, bản thể hắn cũng sẽ không làm ra chuyện gì bất thường đâu.

Yêu Long trầm giọng nói:

– Thì ra là thế, ngươi thật sự không thể không thả người rồi. Nếu phá hủy cái hồn thể này của hắn, sợ rằng cả Thánh Vực cũng sẽ dốc sức truy sát ngươi mất

Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:

– Hiện giờ loại cục diện này tuy rằng phức tạp, nhưng há lại không thú vị, có chút tin tức ta cũng có thể thông qua Viên Cao Hàn hữu ý vô ý gián tiếp truyền đạt cho Thánh Vực.

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên một tia giảo hoạt, cả người lập tức biến mất trong Giới Thần Bi.

Ngay vào thời khắc đó, Lam Tuyết thánh thành không biết cách xa bao nhiêu vạn dặm, một mảnh ánh sáng tường hòa, trong sương mù do linh khí hóa thành, một loạt kiến trúc rộng lớn từng cái ẩn hiện, cực kỳ hùng vĩ.

Ở trong đó có chín tòa lầu các như tháp cao đứng vững bốn phía, canh gác lẫn nhau, nhìn kỹ lại, trên chín tòa tháp đều có lưu quang chớp động, hiển nhiên có cấm chế rất mạnh trong đó.

Đỉnh một tòa tháp trong đó, linh quang bắn ra bốn phía, trong bầu trời đêm bắn xuống vạn đạo tinh mang, hội tụ thành một cổ thải luyện, không ngừng dũng mãnh tràn vào vào đỉnh tháp.

Quá trình này một mực giằng co đến mấy ngày, mặc dù là ban ngày không nhìn ra ngôi sao, cũng có thể cảm nhận được có lực lượng mênh mông từ trên trời đổ xuống, rốt cục vào một ngày, tinh mang kia cũng dần nhỏ đi, chậm rãi biến mất trên trời cao.

Vào thời khắc này, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm nhận được biến hóa trên bầu trời, ánh mắt toàn bộ nhìn về phía đỉnh tháp kia.

– Rốt cục hoàn thành a...

Trong một đại điện to lớn tại Thánh Thành, Công Dương Chính Kỳ nhìn vào đỉnh tháp kia, trên mặt tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

Vài tên nam tử đi theo phía sau, cũng nhìn qua đỉnh tháp kia, cảm thụ chấn động rất nhỏ từ xa xa truyền đến.

Một người nam tử trong đó mở miệng ngưng giọng nói:

– Cửu giai đỉnh phong sao? Sau Thiên Chiếu Tử đại nhân, Thánh Vực rốt cục đã có vị Thuật Luyện Sư cửu giai đỉnh phong thứ hai rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status