Vạn cổ chí tôn

Chương 1851: Một đạo không thân tức pháp thân (2)


Đột nhiên một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên, hừ nói:

– Sức lực của con kiến hôi, vẫn là để ta đi!

Trong lòng Lý Vân Tiêu bỗng nhiên vui vẻ, người nói chuyện chính là Đế Dạ.

Theo lời nói rơi xuống, trên bầu trời nổ lên một đạo lãnh mang, một đóa Băng Sát Tâm Diễm to lớn trên không trung ngưng tụ thành, đột nhiên nổ lên

– Ầm ầm

Toàn bộ bầu trời lam nhạt một mảnh, thời không hơi bị ngưng kết

Ẩn nấp ở trong hư vô ám dạ xoa từng tên hóa ra thân ảnh, đều bị Băng Sát Tâm Diễm trong nháy mắt đốt thành tro bụi.

Toàn bộ hải tộc một mảnh ồ lên, đều là kinh hãi nhìn bầu trời bị phá hư.

Nhưng băng diễm chi lực quá mạnh mẽ, không người dám tiến gần lên đây.

Lý Vân Tiêu mạnh mẽ đem Mạc Tiểu Xuyên thu vào trong Giới Thần Bi, thuấn di một cái đã xông lên vạn thước cao không, hóa thành một đạo lôi quang muốn bỏ chạy

Bốn phía băng diễm chi lực cũng để cho hắn cực độ khó chịu, mặc dù là lôi điện chi khu cũng cảm giác mình như muốn tan ra, nhưng đây là hi vọng đào sinh duy nhất của hắn, nếu là bỏ qua nói, thực sự vạn kiếp bất phục rồi.

– Chết tiệt ngăn cản hắn!

Nghiễm Hiền kinh sợ hét lớn một tiếng, đầu tiên đã hóa thành một đạo thanh long xông tới, trực tiếp đem vô cùng lớp băng lực chấn vỡ.

Đế Dạ lạnh lùng cười, nhìn lại nói:

– Gặp lại sau, chư vị đám cặn bã, giữ lấy cái đầu chờ ta tới chém đi!

– Bây giờ nói lời này, hơi bị quá sớm rồi.

Trong hư không hiện ra một đạo thân ảnh, chính là chủ nhân của ngân linh, một kiếm chém ra, chém thiên chém địa chém người, tam trảm kiếm, lăng không xuống

– Còn sớm? Bất quá là ta đi lên, giết nhiều một đậu ép mà thôi.

Trên mặt Đế Dạ hiện lên vẻ dữ tợn, trên người tuôn ra một đoàn ma quang, mạnh mẽ lăng không rung quá khứ.

– Ma Quang Thiểm!

– Ầm ầm!

Ma diễm ngập trừoi chấn vỡ tam trảm kiếm, chủ nhân ngân linh phun ra một búng máu tươi, bay ngược ra nghìn thước.

Đế Dạ tuy rằng bị ngăn cản một chút, nhưng vẫn như cũ một bước vào hư không, muốn phá không mà đi.

Đột nhiên bên trong hư không một giọng nói truyền đến, cả giận nói:

– Chuyện gì xảy ra?

Chính là Lý Vân Tiêu, lôi điện chi khu của hắn trong lúc hỗn loạn muốn thoát đi, lại bất tri bất giác bị một cổ vô hình lực ngăn trở, không chỉ có không thể tiến thêm mảy may, trái lại bị hóa ra chân thân.

Đế Dạ cũng là đồng thời sắc mặt đại biến, cổ lực lượng to lớn hắn cũng cảm nhận được, dường như núi cao đè xuống, trực tiếp đưa hắn trấn áp khó có thể nhúc nhích mảy may

Lý Vân Tiêu cả người từ bên trong hư không bị rung trở về, thoáng cái dính bên người Đế Dạ, hai người đều là trông thấy vẻ khó hiểu trong mắt đối phương.

Thời gian nửa lần hô hấp, Nghiễm Hiền và ngũ tộc chi chủ khác đã hợp vây lại, bên ngoài mấy trăm đại quân cũng lăng không xuống, đem hai người vây chật như nêm cối

– Chạy trốn nha, hai người ngươi không phải rất muốn chạy trốn sao?

Lôi Hổ Hỏa Báo lớn tiếng hung hăng cười rộ lên, trên mặt lộ vẻ hung bạo và châm chọc.

Con ngươi của Thú Ngư đột nhiên co rút, thẳng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, lạnh giọng nói:

– Khó trách ta vẫn nhìn không thấu ngươi, những nhân tộc võ giả kia đều bị ngươi thu thập đến, nguyên lai trên người ngươi có siêu phẩm huyền khí a

Tất cả mọi người đều kinh hãi, đều đưa mắt rơi vào trên người Lý Vân Tiêu.

Siêu phẩm huyền khí, mặc dù là hải tộc, vô cùng năm tháng tới nay cũng chỉ nghe qua pháp hoa đài sen Như Thị Ngã Văn, ngoài ra lại không còn có vật nào khác.

Lý Vân Tiêu gương mặt khổ sáp, cơ hội duy nhất cũng không có thể đào tẩu, sợ là kết cục khó chịu nổi.

Chỉ là cổ gông cùm xiềng xiếc lực lượng của hắn, tới vô ảnh đi vô tung, dĩ nhiên hoàn toàn không có phát giác ra được, điều này làm cho hắn thực tại khiếp sợ không thôi.

Đế Dạ cũng là gương mặt rống giận, ánh mắt ở bốn phía quét tới, lạnh giọng nói:

– Là ai? Là ai âm thầm xuất thủ, có giỏi đứng ra cho ta!

Tử phu nhân che miệng cười khẩy nói:

– Người xuất thủ tự nhiên là hải tộc cường giả chúng ta, hiện tại đều đứng ở trước mặt ngươi, ngươi định làm như thế nào?

Nàng mặc dù trong miệng nói như vậy, trong lòng cũng là hơi khả nghi, mọi nơi nhìn lại.

– Cổ lực lượng này cảm giác...

Trong mắt Nghiễm Hiền chẳng biết lúc nào lộ ra vẻ hoảng sợ, bỗng nhiên nhìn xa xa.

Tại nơi địa phương bị mọi người sao lãng, Phi Minh vốn là bảo vệ Thủy Tiên.

Mà giờ khắc này hắn còn lại là lăng không qùy ở một bên, thân thể dường như đang run rẩy vì băng lạnh.

Trên mặt của Thủy Tiên một mảnh trang nghiêm túc mục, trên người từng đạo kim sắc phù văn thoáng hiện liên tục, cả người bị băng bó khóa lại trong kim sắc tế vũ, mơ hồ lại có phạm âm đọc lên.

– Đó là…

Toàn bộ hải tộc cũng là kinh hãi không ngớt, ngóng nhìn đi.

Một đạo kim quang không biết từ đâu mà đến, phảng phất vượt qua vô cùng thời không, từ trên bầu trời hạ xuống, hóa thành một đóa kim sắc liên hoa.

Trên hoa sen kia mơ hồ có đạo thân ảnh ngồi xếp bằng bên trong, lóe ra bất định, hoảng hốt bất minh.

Sau đó nhân ảnh bên trong hoa sen tựa hồ kháp ra một ấn quyết cổ quái, đài sen liền bay vào bên trong kim quang xung quanh Thủy Tiên, trực tiếp từ trên linh đài của nàng chậm rãi dung nhập trong cơ thể.

Một cổ sức mạnh hạo hãn to lớn nhất thời từ trong thân thể của Thủy Tiên dâng trào ra, dương dương sái sái soi sáng ở trên biển rộng.

Một đạo thân ảnh vĩ ngạn chẳng biết lúc nào hiện lên, ở trong hải thiên chiếu hình ra ảnh ngược thật lớn, đỉnh thiên lập địa.

Khuôn mặt của Thủy Tiên tựa hồ trở nên thanh tú tuấn lãng đứng lên, chậm rãi mở hai mắt ra, đúng là thanh âm của nam tử.

Hắn từ khắp trong bầu trời kim quang chậm rãi đi ra, trên mặt một mảnh Pháp Tướng trang nghiêm, trong miệng phạm âm thì thầm:

– Nhất thiết hữu vi pháp bất đồng, nhất thiết cú sổ phi cú sổ. Nhất thiết thánh hiền như điện phất, nhất đạo không thân tức pháp thân.

Lý Vân Tiêu tâm thần đại chấn, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn đã biết người tới là người nào.

Trong thiên hạ một trong nam tử có quyền thế nhất, tứ hải duy nhất Hoàng giả, vạn tộc cộng tôn.

Toàn bộ hải tộc đều là thần sắc nghiêm nghị, cuống quít vội vàng quỳ bái, ngay cả nam tử trên vương tọa kia cũng mạnh mẽ nhảy dựng lên, không dám ngồi nữa.

– Gặp qua Hải Hoàng đại nhân.

Nghiễm Hiền và lục tộc chi chủ đều bái xuống hành lễ, toàn bộ trên biển một mảnh an tường yên lặng, mọi người đắm chìm bên trong kim quang kia, tẩy sạch tất cả sát khí, nội tâm một mảnh nhu hòa.

Đế Dạ cũng là nhíu mày lại, trong mắt một mảnh lạnh băng.

Hải Hoàng cười nhạt một tiếng, duỗi tay nhẹ nhàng nâng lên một cái, một đạo kim mang ở dưới thân mỗi người nổi lên, đem mọi người toàn bộ nâng lên.

Lúc này tuy rằng vẫn là thân thể của Thủy Tiên, lại trong mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của một gã nam tử, trang nghiêm túc mục.

Trong mắt hắn kim quang lóe ra, hướng phía bên trong hư không hai người nhìn lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status