Vạn cổ chí tôn

Chương 233: Đỉnh luyện Xà Yêu (2)


Oanh…

Lúc này xa xa truyền đến tiếng rung động dữ dội, rốt cục phân ra thắng bại. Cả người Tiêu Khinh Vương vết thương đầy rẫy đi tới, một mặt uể oải cười nói:

– May mắn không có nhục mệnh!

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Khinh Vương cực khổ rồi, ta chỗ này vừa vặn có một viên đan dược, có thể trợ giúp ngươi khôi phục thể lực, đồng thời đột phá bình phong bát tinh!

– Cái gì?

Tiêu Khinh Vương giật nảy cả mình, có thể khôi phục thể lực không nói, hắn vây ở bát tinh đỉnh cao đã năm năm thời gian, đặc biệt sau khi bị thương nặng, nguyên bản cảm thấy cả đời mình sẽ đình chỉ ở tình trạng này, nhất thời kích động đến thất thanh nói:

– Thật chứ?

Lý Vân Tiêu đem đan dược màu xanh đưa tới nói:

– Thử một lần liền biết!

Tiêu Khinh Vương kích động lấy lại đan dược, liếc mắt nhìn liền vội vàng ném vào trong miệng, đột nhiên hắn nhìn thấy vẻ mặt Trần Đại Sinh cùng Lạc Vân Thường dại ra, cau mày nói:

– Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Lẽ nào trông mà thèm? Quay đầu lại tìm Vân thiếu luyện chế cho các ngươi một viên liền được.

– A? Không, không, không, không!

Trần Đại Sinh vội vàng lắc đầu xua tay, cả người mồ hôi lạnh tràn trề nói:

– Tuyệt đối đừng, tuyệt đối đừng!

Sắc mặt của Lạc Vân Thường cũng trắng bệch, không có một chút màu máu nào, càng là có loại cảm giác muốn nôn mửa, làm cho nàng cuống quít xoay người.

Tiêu Khinh Vương ngạc nhiên nói:

– Hai người này làm sao vậy?

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng nói:

– Không có chuyện gì, bọn họ bị thương nhẹ, thân thể không thoải mái. Khinh Vương ngươi mau mau điều tức đi, đan lực này chẳng mấy chốc sẽ lan ra.

Tiêu Khinh Vương gật gật đầu, lập tức cảm nhận được trong cơ thể có một nguồn sức mạnh đang dần dần tản ra, liền vội vàng ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận chuyển công pháp.

Lý Vân Tiêu nhìn bốn phía bừa bộn một chút, ngưng tiếng nói:

– Chúng ta đem chiến trường quét dọn một chút, bằng không người Chu gia đến chẳng mấy chốc sẽ tra ra là chúng ta làm.

Trong mắt Trần Đại Sinh sinh ra vẻ sầu lo nồng đậm, lo lắng không thôi nói:

– Ngươi thực sự là gan to bằng trời, đến hiện tại ta còn không thể tin được, chúng ta dĩ nhiên thật sự đem ba người Chu gia giết! Lần này cùng Trình gia giống như đúc, triệt để không chết không thôi. Một lần đắc tội hai đại thế gia, toàn bộ Hỏa Ô Đế Quốc, sợ cũng chỉ có chúng ta, không còn chi nhánh!

– Ha ha!

Lý Vân Tiêu cười to lên, nơi nào có nửa điểm lo lắng, hắn cười lạnh nói:

– Trần thế thúc, ngươi nói sai. Là bọn họ đắc tội chúng ta, không phải chúng ta đắc tội bọn họ!

– Chuyện này... này có khác nhau sao?

Trần Đại Sinh cười khổ lắc đầu, biết đầu óc của Lý Vân Tiêu không thể lấy người bình thường đến luận, cúi đầu quét tước chiến trường.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, thấp giọng cười lạnh nói:

– Đương nhiên là có khác nhau, chúng ta đắc tội người khác, người khác còn có thể có đường sống. Người khác đắc tội chúng ta, đó là một con đường chết!

Chỉ có Lạc Vân Thường ở bên cạnh nghe thấy, nàng hơi sững sờ, trên mặt cũng lộ ra vẻ lo lắng, thở dài một hồi liền đi quét tước chiến trường. Đã lên chiếc thuyền này, cũng chỉ có thể một đường đi đến cùng. Hơn nữa chỉ cần có vị đại nhân kia, coi như là núi đao biển lửa, nàng cũng sẽ không cau mày.

– Ha ha!

Ngay thời điểm ba người đem chiến trường thanh lý một lần, hầu như không nhìn ra dấu vết tranh đấu. Bỗng nhiên Tiêu Khinh Vương cười lớn một tiếng, từ trên mặt đất nhảy lên, ngửa mặt lên trời thét dài không ngớt!

Lạc Vân Thường đầu tiên là cả kinh, nghe được tiếng cười này, nhất thời mừng lớn nói:

– Khinh Vương đột phá!

Tiêu Khinh Vương không ngừng thét dài, dừng lại lắc mình một cái, liền rơi vào trước mặt ba người Lý Vân Tiêu, trên mặt hồng quang lấp lóe, hưng phấn nói:

– Ta không chỉ đột phá đến cửu tinh Vũ Vương, hơn nữa thương thế tích lũy nhiều năm đã toàn bộ được rồi!

Lạc Vân Thường cùng Trần Đại Sinh cũng rất hâm mộ, đặc biệt là Trần Đại Sinh đồng dạng chịu đủ nỗi khổ của cực âm hàn khí, ước ao ghen tị nói:

– Chúc mừng Khinh Vương!

Tiêu Khinh Vương cười ha ha.

– Ngươi ước ao cái gì, chỉ cần đi theo bên người Vân thiếu. Chỗ tốt là cuồn cuộn mà tới.

Vẻ mặt hắn đột nhiên hơi động, kinh ngạc nói:

– Đúng rồi, Chu Xuyên đâu? Rơi vào trong Ngũ Hành Đỉnh triệt để chết rồi chứ?

Sắc mặt của Lạc Vân Thường cùng Trần Đại Sinh khẽ biến, trắng xám nhìn cái bụng của Tiêu Khinh Vương, trong mắt loé ra một tia muốn nôn mửa.

– Hai người các ngươi đến cùng làm sao? Ta luôn cảm giác không đúng!

Ánh mắt của Tiêu Khinh Vương ngưng lại, trầm giọng nói:

– Vân Thường, ngươi nói, sao dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm ta, đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Lạc Vân Thường môi khẽ nhếch, ấp úng nói:

– Này, này, cái này…

Nàng vội vàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cũng là cái trán bốc lên mồ hôi lạnh, cười ha ha nói:

– Cũng không có gì, xem các ngươi bộ dáng này. Chúng ta là người theo đuổi võ đạo, thiên địa vạn vật đều là linh dược. Chu Xuyên này đã chết không thể chết lại, bị Ngũ Hành Đỉnh của ta trực tiếp luyện hóa thành đan.

– Há, chết là tốt rồi.

Tiêu Khinh Vương nhẹ giọng nói, đột nhiên biến sắc, con ngươi căng lại, sắc mặt trở nên hết sức trắng xám, nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu run giọng nói:

– Ngươi, ngươi, ngươi nói cái gì? Ngươi đem Chu Xuyên luyện chế thành đan? Này, này, này đan, đan, đan dược kia đâu? Đan đi đâu rồi?

Hắn hơi quay đầu, phát hiện Lạc Vân Thường cùng Trần Đại Sinh đang quái dị nhìn bụng của mình, nhất thời một luồng cảm giác mát mẻ từ sống lưng dâng lên, trong dạ dày quay cuồng một hồi, sắc mặt tái xanh nói:

– Vân thiếu, ngươi, vừa nãy ngươi cho ta dùng đan dược…

Lý Vân Tiêu cảm giác được trên người hắn dâng lên sát ý, mồ hôi lạnh tràn trề, thân thể không khỏi lùi về sau, lúng túng cười nói:

– Này, cái này, thiên địa vạn vật hẳn là linh dược…

– Hống! Ngươi dĩ nhiên để ta ăn đồ vật ác tâm như vậy!

Tiêu Khinh Vương đột nhiên bạo phát ra, rất nhanh truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lý Vân Tiêu, còn có tiếng nôn mửa kịch liệt.

Bốn người trở lại Viêm Vũ Thành, tỷ đệ Mộng Vũ vội vàng nghênh đón, chỉ thấy Lạc Vân Thường cùng Trần Đại Sinh một mặt bình thường, sắc mặt của Tiêu Khinh Vương thì trắng bệch, mà Lý Vân Tiêu thì sưng mặt sưng mũi, con mắt sưng vù vù.

– Vân thiếu, ngươi làm sao vậy? Không có sao chứ? Ai tàn nhẫn đem ngươi đánh thành như vậy?

Mộng Vũ một trận đau lòng, vội vàng lấy thuốc cho hắn.

Tiêu Khinh Vương xanh mặt, tầng tầng hừ một tiếng.

Lý Vân Tiêu vội nói:

– Không có chuyện gì không có chuyện gì, chính ta không cẩn thận té ngã mà thôi.

Ngoài cửa đột nhiên bóng người của Lý Trường Phong vọt vào, hắn lẻn đến trước người Lý Vân Tiêu, vội vàng nói:

– Nhi tử, ngươi không sao chứ? Ta nghe nói ngươi đi giết hai tên Vũ Vương, sợ đến ta kinh hồn bạt vía!

– Tiểu tử ngươi quá lớn mật, chuyện lớn như thế cũng không chờ chúng ta trở về!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status