Vạn cổ chí tôn

Chương 2566: Tự cho mình quá cao


Thiên Tinh Tử nói:

– Đã như vậy ta giết sạch đám trưởng lão này, không có đám cường giả đỉnh phong này, Phệ Hồn Tông chỉ là cái xác, chờ bị diệt tốc đi.

– Ha ha, diệt tộc? Thiên Tinh Tử ngươi đúng là quá đề cao mình rồi.

Tập Ngọc Luân cười lạnh nói:

– Bao nhiêu năm qua có không biết bao nhiêu người muốn diệt Phệ Hồn Tông của ta, nhưng có ai thành công sao? Đừng nói Vạn Tinh Cốc của ngươi, khắp thiên hạ này không ai làm được đâu.

Thiên Tinh Tử mỉa mai nói:

– Thiên hạ? Tự cho mình quá cao chẳng phải là Phệ Hồn Tông các ngươi sao? Thiên hạ hôm nay sớm đã phong vân bắt đầu khởi động,các ngươi vẫn lưu một góc không cầu tiến, đã sớm nên bị thời đại chôn vùi. Thành Hồng Nguyệt có thể tiêu vong, Phệ Hồn Tông tự nhiên cũng có thể, nếu ngươi vô tri không sợ, bổn tọa lấy ngươi khai đao trước.

Thân ảnh lóe lên, lăng không chém xuống một đao, đao mang phá không bay qua, bầu trời bị nghiền nát.

Tập Ngọc Luân hoảng hốt, thân ảnh bỗng nhiên lùi lại, lực lượng cường đại tụ tập quanh người.

– Mọi người cùng nhau ra tay, hắn có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng đánh thắng tất cả mọi người.

Ầm ầm!

Đao quang chém thẳng vào người hắn, một đạo đao khí xuyên qua thân thể Tập Ngọc Luân. Trên người không có chút thương thế nào nhưng sắc mặt của hắn trắng bệch, phun ra một búng máu tươi.

Hắn ở trạng thái đại yêu cực kỳ cường hãn, lúc này hào quang quanh người hắn ảm đạm bất định.

Một đao kia làm Lý Vân Tiêu kinh hãi, Trảm Hồn đao của Thiên Tinh Tửđã chém vào dung hơp hồn phách của Tập Ngọc Luân với yêu hồn, đối với Phệ Hồn tộc dựa vào phệ hồn mà chiến đấu, Trảm Hồn Đao quả là ác mộng của chúng!

Tám tên trưởng lão và Vưu Mật cũng cùng ra tay, tất cả mọi người hiểu đây là thời khắc sống còn, không thể hàm hồ.

Huống hồ mặc dù Thiên Tinh Tử mạnh hơn nữa cũng không có khả năng chống lại mọi người.

Chín người vừa ra tay, lập tức xu thế bài sơn đảo hải quét qua các nơi, cả bầu trời bị lật tung, khí tức màu xám chấn động mạnh.

Trong đó một gã trưởng lão năm ngón tay lăng không một trảo, đánh thẳng vào hài cốt Lộc Nghiêu, ngưng tụ một đạo phong bạo.

Sĩ Vô Song quát:

– Vẫn Xa!

– Có!

Ánh mắt Vẫn Xa phát lạnh, một thương trùng thiên, thân thể hóa thành hàn quang bay thẳng vài hài cốt Lộc Nghiêu.

Phanh!

Hắn nhân thương hợp nhất xuyên thẳng qua gió, thân thể kim loại không bị khí tức màu xám ảnh hưởng, hét lớn một tiếng giống như mũi tên rời cung lao thẳng vào tên trưởng lão kia.

– Chết!

Tên trưởng lão kia mở to mắt ra nhìn, một chiêu của mình bị phá làm hắn tức giận, hắn lập tức ra tay toàn lực.

Phanh!

Hai người oanh kích cùng một chỗ, năng lượng phong bạo khủng bố quét qua các nơi.

Vẫn Xa lòng mang quyết chí chiến tử, lúc đi tới gần vòng xoáy màu xám, chiến thương nâng lên đâm lần nữa.

– Làm trò quỷ, chết đi cho lão phu!

Tên trưởng lão giận dữ, hắn đánh ra một quền vào vòng xoáy. Đồng thời trong nội tâm hoảng sợ, phong bạo trùng kích giữa hai người quá mạnh, lực lượng thân thể của hắn đau đớn, đây chính là cái gọi dũng giả không sợ.

Xùy!

Chiến thương xuyên qua lực lượng trở ngại, đám thẳng vào quyền phong.

Phanh!

Một đạo kim quang bạo phát, hai người hoàn toàn cuốn vào, cùng bị đánh bay ra xa.

Điêu Tu và thất tán tử còn lại, còn có Sĩ Vô Song cùng ra tay, mỗi người đều bộ dáng quyết tử không sờn, phân biệt ngăn cản một tên trưởng lão Phệ Hồn Tông.

Dù vậy, năm người còn lại liên thủ vây công Thiên Tinh Tử, lực lượng quét qua tất cả, từ các hướng khác nhau không ngừng đánh thẳng tới nơi này.

Mỗi người biết rõ đây là thời khắc sống còn, tất cả tinh thần phấn chấn, dốc sức liều mạng lao tới trước.

Sắc mặt Thiên Tinh Tử khẽ biến, hừ lạnh sau đó thân ảnh lóe lên, một đạo ánh đao chém vào khe hở liên thủ của năm người, “Oanh” một tiếng liền đánh bay hai người ra ngoài, bổ ra một con đường, thân ảnh của hắn bay qua đó.

Ầm ầm!

Năm người liên thủ thất bại, vào lúc nà thất tán tử bởi vì bị thương quá nặng, cuối cùng không địch lại, kêu thảm một tiếng sau đó bị đối phương rút sạch hồn phách, hút vào trong Phệ Hồn Phiên.

Điêu Tu bi phẫn hét lớn một tiếng, tròng mắt như nứt ra, bộ dáng rất nguy hiểm.

– Đừng có ngừng, muốn mạng hắn!

Vưu Mật hét lớn một tiếng, hắn xông lên, Phệ Hồn Phien giáng xuống, vô số âm hồn tuôn ra.

Trên mặt Thiên Tinh Tử đầu mỉa mai, nói:

– Chỏ là một tiểu sâu kiến võ đạo mà dám đong dạc, cho dù bổn tọa không địch lại thì thế nào, các ngươi có thế giết ta sao?

Trảm Hồn đao nhoáng cái hiện ra trước người, một đạo ánh đao chém ngang qua, âm hồn đầy trời thoáng cái biến mất không còn nữa.

Đao mang thế đi không giảm chém thẳng vào trong phệ hồn phiên, tiếng hét thảm truyền ra, chủ hồn của Vưu Mật trốn ra ngoài, bản thân của hắn cũng bị cắn trả, lúc này phun máu ra ngoài.

Lúc này cảm giác sợ hãi bao phủ toàn thân của hắn, hắn trông thấy khóe miệng Thiên Tinh Tử cười lạnh khinh thường, đôi mắt đầy sát ý, chỉ cảm thấy toàn thân mát lạnh, không nhịn được run lên.

Năm người có thể bức lui Thiên Tinh Tử, thực sự không phả bởi vì năm người liên thủ có thể địch nổi người ta, mà là Thiên Tinh Tử lòng có kiêng kị, kiêng kị Hoàng Phủ Bật biến mất.

Ầm ầm!

Ở xa xa có hào quang nổ vang, Vẫn Xa không địch lại bị trưởng lão Phệ Hồn Tông đánh một chưởng vào người, đánh linh hồn xơ xác, triệt để chết đi.

Tên trưởng lão này đầy máu tươi và lửa giận, hắn bị Vân Xa đánh trúng mấy quyền, bị lực lượng khôi lỗi đánh bay vào mặt đất.

Hai mắt Sĩ Vô Song vô cùng bi phẫn, khôi lỗi là tổ chức của nàng. Mà Vạn Tinh Cốc cũng chỉ còn lại có nàng và Điêu Tu, Điêu Tu càng không ngừng bại lui, miệng thổ huyết, tùy thời có khả năng vẫn lạc.

Tập Ngọc Luân quát to:

– Tranh thủ thời gian thanh lý hai rác rưởi cuối cùng đi, cùng vây công hắn!

Sau khi điều tức ngắn ngủi, hắn cắn răng dẫn đầu xông lên.

Giờ phút này khí thế không thể yếu, nếu không bị Thiên Tinh Tử đánh bại từng người thì phiền toái. Hắn cũng hiểu mấu chốt thắng bại chính là Hoàng Phủ Bật, bản thân mấy người chẳng là cái gì, cho nên phải chế tạo phiến toái cho Thiên Tinh Tử sau đó bức hắn lộ sơ hở.

Thiên Tinh Tử nhíu mày, vốn định đi cứu Điêu Tu, hắn vừa động đã bị vây công, không thể không lui lại lần nữa.

– Cổ Phi Dương, giúp Vạn Tinh Cốc của ta, nếu không ta mà bại, ngươi cũng khó trốn một kiếp.

Thiên Tinh Tử bị vài tên trưởng lão vây công như vậy, sắc mặt ngưng trọng nhìn qua phía Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu và Trần Thiến Vũ vẫn không đếm xỉa tới, lẳng lặng nhìn qua, không ngừng điều tức thương thế trong người.

Lý Vân Tiêu đã sớm khôi phục hoàn toàn, khẽ cười nói:

– Đại nhân quá đề cao ta rồi, thực lực mấy trưởng lão không dưới ta, nếu ta hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ sẽ gặp tai họa.

Thiên Tinh Tử không ngừng lóe lên và chống đỡ, lạnh lùng nói:

– Ngươi cần gì giả vờ chứ? Dùng hồn phách và Ma Chủ trong thân thể của ngươi, Hoàng Phủ Bật sẽ bỏ qua ngươi sao? Mà hai thứ này ta không dùng được, Hoàng Phủ Bật không chết, phiền toái của ngươi lớn lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status