Vạn cổ chí tôn

Chương 2607: Long gia (2)


Lấy ngọn núi kia làm trung tâm, linh khí tràn ngập ra, như ảnh mây bạch sắc, chậm rãi tản đi.

Trong dãy núi thỉnh thoảng có khí tức cường đại tràn ra, rất nhiều Yêu Thú cao giai phân bố ở xung quanh tu luyện, một mảnh Sơn lâm hiểm ác, hiếm có dấu tích người.

Mà ở trên sơn phong, có vân hà tràn ngập, số lớn phòng ốc, nhà dân trải rộng.

Còn có ruộng tốt, Dược Điền, cửa hàng, đường xá, trà lâu, tửu lâu,… nghiễm nhiên là một thành trì phồn hoa.

Trong một đại viện trên đỉnh núi, một gã thanh y nam tử chậm rãi thở dài một hơi, dần dần mở mắt.

Trên trán hắn chảy ra mồ hôi hột, sắc mặt hơi có chút trắng, nhưng trong tròng mắt tinh quang sáng quắc, mơ hồ có kim sắc lôi đình chớp động.

– Vi Thanh đại nhân, thế nào?

Bên cạnh hắn có một lão giả râu quai nón mở miệng hỏi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Vi Thanh chỉnh trường bào, uống một ngụm trà, mới ung dung nói:

– Công Dương Chính Kỳ tìm ta nghị sự mà thôi, không có chuyện gì.

Lão giả nói:

– Nguyên lai là Công Dương Chính Kỳ đại nhân triệu hoán, chẳng biết Vi Thanh đại nhân có đề cập việc Long gia không?

Vi Thanh nói:

– Việc của ngươi không ngại, yên tâm là được.

Lão giả đại hỉ, vội vàng khom người nói:

– Đa tạ Vi Thanh đại nhân thành toàn!

Vi Thanh đưa tay nâng hắn nói:

– Không cần đa lễ, ta ngươi là lợi ích tương đồng, theo như nhu cầu mà thôi. Ngày nay thiên hạ rung chuyển, lúc Long Thiên Miểu đại nhân vẫn lạc, Long gia cũng cần một gia chủ như ngươi, không chỉ đối với Long gia có lợi, đối với toàn bộ thiên hạ cũng phi thường trọng yếu.

Lão giả vội nói:

– Vi Thanh đại nhân nói cực phải. Đợi ta trở thành Long gia gia chủ, tất nhiên lấy đại nhân làm chủ, vì thiên hạ an ổn tẫn một chút lực.

Vi Thanh vui mừng gật đầu nói:

– Khó được ngươi có trí tuệ như thế, ta trước thay thiên hạ cám ơn đại nhân.

Lão giả nói:

– Còn đây là gia phả phân chia của gia tộc. Đợi sau khi thượng vị, liền lập tức bắt tay vào làm, thay đại nhân chọn nhân tuyển, tiến hành thí nghiệm chiết xuất huyết mạch.

– Ừ.

Vi Thanh ứng tiếng nói:

– Việc này ngươi phải đề phòng, để tránh rước lấy chê bai cùng bất mãn, dù sao xác xuất thành công không cao, hi sinh thật lớn.

– Hắc hắc, không có hi sinh, ở đâu ra trân quý?

Lão giả cười lạnh nói:

– Nếu xác xuất thành công cao, Thập Giai Thần Huyết chẳng phải thành củ cải sao? Còn gì trân quý đáng nói. Người thành đại sự không nhìn tiểu tiết, điểm ấy hi sinh Long gia ta còn làm được. Huống chi thất bại cũng không phải là hoàn toàn không có tác dụng, có thể hóa thành Quỷ Tu la cũng là chuyện tốt.

Vi Thanh nói:

– Ngươi có thể nghĩ như vậy là hay nhất, bất quá nếu người còn lại trong Long gia cũng có ý nghĩ như ngươi thì tốt rồi.

Lão giả lạnh lùng nói:

– Hừ, đại nhân yên tâm. Nếu có người hồ đồ ngu xuẩn, lão phu liền để cho bọn họ khai khiếu! Huống chi đây là từ trong tay Long Thiên Miểu bắt đầu thí nghiệm, ta cũng không có lý do gì ngưng tư tưởng của hẳn a? Việc này vô luận đối với Long gia hay với thiên hạ, thậm chí toàn bộ Thiên Vũ giới, đều có ý nghĩa phi phàm.

Vi Thanh nói:

– Đúng là như thế, tinh luyện Chân linh huyết mạch, có lẽ là đường thành Thần hữu hiệu nhất trong thiên hạ.

Lão giả nói:

– Đại nhân làm như vậy cũng là vì toàn bộ thiên hạ suy nghĩ, Dịch Hồng Minh ta tất dẫn đầu toàn bộ Long gia đi theo! Chỉ là có một chuyện... lệnh bài Long gia chưởng môn... trong Long gia vẫn có không ít người bảo thủ, chỉ nhận lệnh bài không nhận người.

Vi Thanh nhíu mày nói:

– Việc này ta minh bạch, nếu ngươi ra tay giết Phi Nghê đoạt lệnh bài mà nói, tất sẽ bị nội bộ Long gia phản kháng, mặc dù mạnh mẽ trấn áp xuống cũng sẽ ảnh hưởng thế cục ổn định của Long gia, lệnh bài kia liền giao cho ta đi.

– Đa tạ Đại nhân!

Dịch Hồng Minh nhất thời đại hỉ, lệnh bài chưởng môn cùng việc trước khi Long Thiên Miểu chết truyền ngôi là cái gai trong đầu hắn, nếu không có thể xử trí thỏa đáng mà nói, mặc dù hắn mạnh mẽ thượng vị cũng sẽ áp lực tầng tầng, rất khó chân chính hiệu lệnh toàn tông.

– Ngoại trừ lệnh bài ra, cô nàng Phi Nghê kia cũng không thể không chết, bằng không thủy chung là họa!

Trong mắt Dịch Hồng Minh lóe lên sát khí nồng nặc, con ngươi cũng dần dần có chút ửng đỏ lên.

Vi Thanh nói:

– Ngươi yên tâm đi, ta sẽ lưu ý xử lý thỏa đáng.

Phía trước hai người đột nhiên có một đạo quang mang chớp động, một nam tử hiện ra, quỳ một gối nói:

– Vi Thanh đại nhân, Dịch đại nhân, tất cả trưởng lão cùng hộ pháp, còn có bảy thiếu chủ đều đến đông đủ.

Cả người Dịch Hồng Minh run lên, một cổ hưng phấn khó diễn tả được xông lên đầu, cười to nói:

– Ha ha, đều đã tới? Lão phu chuẩn bị đã lâu. Ngày hôm nay, là ngày Long gia đi tới đỉnh phong!

Trong mắt Vi Thanh cũng lóe lên hàn quang nói:

– Tất cả y theo kế hoạch tiến hành. Đi thôi, Dịch Đại Chưởng Môn!



Ngay khi Vi Thanh cùng Dịch Hồng Minh đồng mưu việc Long gia, trong Lam Tuyết Thánh thành, Thương Ngô Khung cùng Chu Sở cũng bước chân vào Linh Hoa Diệu Cảnh.

Bốn phía đầy kỳ hoa dị thảo, ngoại trừ linh khí kinh người ra, còn tràn đầy một loại cảm giác cổ quái, tựa hồ đi vào trong trận pháp nào đó.

Chu Sở nhìn bốn phía, ngạc nhiên nói:

– Ở đây là Linh Hoa Diệu Cảnh sao, tuy rằng ta sớm có nghe thấy, nhưng không biết làm sao tiến đến.

Thương Ngô Khung nói:

– May mà ngươi không biết làm sao tiến đến, bằng không mạo muội xông vào mà nói, Lão Quái hơn phân nửa sẽ làm thịt ngươi.

Chu Sở cả kinh, vội hỏi:

– Sư tôn, Nhâm Hề Mân đại nhân đến cùng là thần thánh phương nào, là người Thánh Vực ta sao?

Thương Ngô Khung cười hắc hắc nói:

– Nói tóm lại hắn coi như là người Thánh Vực, nhưng có rất ít người chỉ huy được hắn. Mặc dù Linh Hoa Diệu Cảnh ở trong Lam Tuyết Thánh thành, nhưng lại là một không gian độc lập, hắn có thể nói là người đứng đầu Linh Hoa Diệu Cảnh, hắn cũng rất thích cái thân phận này a.

Nội tâm Chu Sở có chút kinh hãi nói:

– Lẽ nào mệnh lệnh của sư tôn cùng mấy người chấp chính khác hắn cũng không nghe?

Thương Ngô Khung nói:

– Nếu phù hợp hắn sẽ nghe, bằng không sẽ không nghe.

Chu Sở:

–...

Thương Ngô Khung mỉm cười, mở miệng lớn tiếng nói:

– Nhâm Hề Mân, ta tới thăm ngươi.

Thanh âm to hữu lực, ở trong Diệu Cảnh chấn động, như là xuân phong phất qua, tất cả kỳ hoa dị thảo thoáng cái “Xoát Xoát” chập chờn, hương thơm thấm vào ruột gan.

Không chỉ như vậy, tựa hồ hoa cỏ này sản sinh biến hóa, không ngừng ở bốn phía lệch vị trí, từng cổ trận lực từ bốn phương tám hướng thẩm thấu đến, giống như sóng biển tầng tầng lớp lớp áp tới hai người.

Chu Sở kinh hãi không thôi, lấy tu vi của hắn vậy mà khó có thể chống đối cổ khí tức này, nhưng ở sau lưng Thương Ngô Khung nên không có hoảng loạn.

Quả nhiên, Thương Ngô Khung nhẹ nhàng cười, vươn tay ra áp về phía trước.

Một đạo Kết Giới đường kính mấy trượng trong nháy mắt mở ra, tất cả uy áp biến mất.

– Hừ, vào đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status