Vạn cổ chí tôn

Chương 2712: Lòng người dễ thay đổi (2)


Lý Dật lười biếng tiến lên, ánh mắt hơi nháy một cái, nói:

– Đinh Sơn đại nhân trở thành người đứng đầu thương minh mới, ta còn phải đại biểu thành Hồng Nguyệt vội vàng đi chúc mừng hắn đấy, cáo từ.

Hắn chắp chắp tay, cười khẩy nói:

– Ngày khác lưu lạc đi ngang qua thành Hồng Nguyệt, nhớ rõ tiến vào uống chén trà, ha ha ha ha…

Vạn Nhất Thiên tức giận thân thể run rẩy, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, nhân sinh vô thường, nói chung như thế.

Lý Dật đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, chỉ trừng vài cái, muốn ném vài câu ngoan thoại nhưng nói không nên lời, chỉ có thể hừ một tiếng, liền phẩy tay áo bỏ đi.

Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy trong nội tâm buồn cười, hắn cảm thấy hứng thú với thực lực của Lý Dật.

Ban đầu ở bên ngoài thành Hồng Nguyệt, hắn thôn phệ bộ phận võ ý đạo quả của Đằng Quang, lại hấp thu lực lượng của Thương, dường như đạt được chỗ tốt thật lớn, hiện tại có cảm giác nhìn không thấu.

– Tiểu tử này cơ duyên cũng không nhỏ, hơn nữa có huyết mạch mẫu khí của vạn yêu, thu thập lực lượng Yêu tộc thập phần thấu triệt, ta rất hiếu kỳ đời này hắn có thể đi tới một bước kia hay không.

Vạn Nhất Thiên nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:

– Phi Dương nhận ra người này? Ai nha, ta đúng là quên, ngươi và hắn đều từ nam vực Thiên Thủy quốc đi ra mà.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

– Đúng thế, thân thể này do ta chuyển thế, ta có tu vị như vậy cũng không kỳ quái. Ngược lại tiểu tử này tuyệt đối thân thể phàm thai, hắn có thể lăn lộn thành phó thành chủ thành Hồng Nguyệt thì tạo hóa không nhỏ.

Vạn Nhất Thiên mặt âm trầm nói:

– Hừ, loạn thế nhiều yêu nghiệt! Loại tôm tép nhỏ này nhảy nhép không bao lâu đâu.

– Có lẽ.

Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:

– Lòng người dễ thay đổi, Nhất Thiên huynh không cần cảm khái, chúng ta đi nghỉ ngơi đi, từ từ làm việc.

– Cũng chỉ có thể như vậy.

Vạn Nhất Thiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, quay đầu nhìn qua xa xa náo nhiệt, đều vây quanh chúc mừng Đinh Sơn, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một người trong đó, quát lớn:

– Thương Ngô Khung, trả trụ quang bàn cho lão phu.

Tất cả mọi người lập tức an tĩnh lại, đưa mắt nhìn qua.

Sắc mặt Thương Ngô Khung biến hóa, trầm ngâm, nói:

– Trụ quang bàn sát khí quá nặng, mà Nhất Thiên đại nhân giờ phút này lại phập phồng không yên, không nên vận dụng huyền khí bực này. Ta mang nó về Thánh Vực, chờ Nhất Thiên đại nhân tâm bình khí hòa tới Thánh Vực tìm ta thu hồi.

Lý do này ai cũng nghe ra được hắn đang chiếm đoạt nhưng thân là chấp chính tư lại không thể minh đoạt làm trò cười cho người ta.

– Ngươi… Cường đạo ah!

Vạn Nhất Thiên tức giận chửi ầm lên, hiện tại ở trước mặt quần hùng thiên hạ còn không trả, ngày sau chính mình đi Thánh Vực tìm hắn, đó là có đi không về.

Trụ quang bàn chính là huyền khó lường, một nửa khác tên là “Vũ Quang Bàn “, cả hai hợp nhất mặc dù là thời đại thượng cổ cũng có uy danh hiển hách. Trọng bảo bực này, khó tránh Thương Ngô Khung động tâm, không quan tâm thể diện đoạt đi.

Sắc mặt Thương Ngô Khung trầm xuống, lạnh giọng nói:

– Vạn Nhất Thiên, câm miệng! Huyền khí mất đi dùng thực lực đoạt về, thiệt thòi ngươi cũng là hào kiệt một phương, ngươi không cần mặt mũi sao?

Vạn Nhất Thiên lập tức im lặng, bị người ta đoạt huyền khí, xác thực không có lý do đòi lại.

Tất cả mọi người là xì xào bàn tán, không ít trào phúng, người đổ mọi người đẩy

Thương Ngô Khung hòa hoãn, nói:

– NhấtThiên huynh ah, ta sẽ không muốn huyền khí của ngươi, chờ thương thế của ngươi khôi phục như cũ, tâm bình khí hòa cứ đến Thánh Vực tìm ta đòi lại.

Hắn nói xong liền xoay người sang chỗ khác, không hề để ý tới.

Vạn Nhất Thiên chỉ cảm thấy nhiều ánh mắt mỉa mai đang nhìn qua, hai mặt nóng rát, cúi đầu xuống, khàn giọng quát:

– Đám người các ngươi chờ đó cho ta, hôm nay mất đi, ngày khác ta sẽ cầm lại trăm ngàn lần.

Lý Vân Tiêu nói:

– Tình thế người ta mạnh hơn, Nhất Thiên huynh nên ít nói đi.

Vạn Nhất Thiên thở dài một tiếng, nói:

– Hoạn nạn gặp chân tình, cuối cùng vẫn là lão phu không nhìn lầm ngươi, Phi Dương!

Hắn liếc mắt nhìn phía dưới phế tích, cảm khái nói:

– Hiện tại địa bàn của Vạn Bảo Lâu cơ bản bị hủy trong chốc lát, ở thành bắc ta có sân nhỏ, chúng ta tới đó đi.

Tô Liên Y vội hỏi:

– Bởi vậy đi qua thành bắc còn cần thời gian, mọi người nếu không bỏ cứ tới Thiên Nhất Các tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục.

Vạn Nhất Thiên ngừng lại, nói:

– Cũng tốt, Thiên Nhất Các cùng Vạn Bảo Lâu đã chung một thuyền rồi.

Mọi người cũng lười sử dụng huyền khí phi hành, trực tiếp hóa thành mấy đạo quang mang biến mất trên không trung.

Đinh Sơn và mọi người ở xa xa sắc mặt khó coi, có chút đưa mắt nhìn qua, trong mắt cười lạnh.

Trữ Khả Vân trong đám người nhẹ giọng thở dài:

– Không thể ngờ sẽ có kết cục như vậy, Vạn Nhất Thiên cho dù cả đời kiêu hùng, không ngờ rơi vào kết cục thê lương như vậy.

Trữ Khả Vi nói:

– Tái ông mất ngựa làm sao biết họa phúc, Vạn Nhất Thiên còn có cơ hội đông sơn tái khởi. Nhưng cũng phải xem thương thế của hắn khép lại tới mức nào.

Trữ Khả Vân nói:

– Phụ thân cảm thấy Vạn Bảo Lâu có cơ hội đông sơn tái khởi hay sao?

Trữ Khả Vi nói:

– Cơ hội năm năm thôi. Nhưng mà Vạn Bảo Lâu chán nản thì lạc đà chết gầy còn lớn hơn ngựa, bọn họ giờ phút này cần nhất chính là minh hữu, mà chúng ta cần nhất chính là mưu hữu như thế.

Trữ Khả Vân cả kinh, nói:

– Ý của phụ thân là kết minh với Vạn Bảo Lâu sao?

Trữ Khả Vi gật đầu nói:

– Ân, dệt hoa trên gấm dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó. Thời điểm này kết minh thì mới có nhân tâm, sẽ có tin tưởng.

Trữ Khả Vân nói:

– Có thể được không bù mất hay không? Dù sao bên terong Vạn Bảo Lâu có cường địch Đinh Sơn, ngoài có Lăng Bạch Y, hiện tại còn đắc tội cả Thánh Vực, chúng ta hiện tại tìm tới họ có tự rước lấy phiền toái vào trong người hay không?

Trữ Khả Vi nói:

– Ngươi lo lắng không phải không có lý. Đinh Sơn cùng Thánh Vực khá tốt, dù sao bọn họ làm việc cần cân nhắc đúng mực, cân nhắc nhiều mặt, phiền toái nhất là Lăng Bạch Y, nếu như chống lại trực diện, sợ là dữ nhiều lành ít. Nhưng mà Vạn Bảo Lâu mặc dù ngu xuẩn cũng sẽ không vào thời điểm này đi tìm Lăng Bạch Y, mà Lăng Bạch Y hôm nay tổn thương, không có một năm nửa năm thì không có khả năng khôi phục.

Trữ Khả Vân lo lắng nói:

– Ta vẫn cảm thấy phụ thân nên thận trọng nhiều hơn.

Trữ Khả Vi gật đầu nói:

– Ta sẽ lo lắng nhiều, đối với chúng ta mà nói, cơ hội lật bàn không nhiều, phải chú ý cẩn thận. Tại thành Hồng Nguyệt ta đã chọn Lý Vân Tiêu, giờ phút này Lý Vân Tiêu chọn Vạn Nhất Thiên, ta tin tưởng hắn có đạo lý của mình.

Hai người không nói nữa, bên ngoài áo đen có hào quang nhàn nhạt hiện ra, sau đó biến mất trong đám người.

Đám người Lý Vân Tiêu có tốc độ cực nhanh, một lát sau đã xuất hiện trong Thiên Nhất Các.

Tô Liên Y lập tức an bài xong xuôi, an trí mọi người thỏa đáng, đồng thời hạ lệnh bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rút lui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status