Vạn cổ chí tôn

Chương 2918: Cuộc chiến phong ấn (7)


Người Thánh Vực sợ tới mức vội vàng thi triển phòng ngự, còn có Bách Chiến Thắng cùng một đám trưởng lão phủ Thiên Nhạc đã sớm lui ra xa ngàn trượng, giờ phút này càng quay đầu muốn đi, nhưng mà vẫn có không ít người bị dư âm ảnh hưởng đánh bay.

Sơn mạch phía dưới phủ Thiên Nhạc bị chiêu này đánh nát bấy, phạm vi hơn mười dặm bị cải biến, hóa thành phế tích khô cằn.

Cả thiên địa bị đánh nát không chịu nổi, nhìn qua bầu trời, tà dương như máu.

Tất cả mọi người kinh hãi nhìn qua một kích kinh khủng này, nhịn không được toàn thân run rẩy, dường như đã bị lực lượng của Tài Quyết Chi Nhận ảnh hưởng, chỉ cảm thấy cả không gian run rẩy quái dị giống như địa ngục.

Vi Thanh cùng Yêu Hoàng vẫn đứng đó, hai người chưa từng lui nửa bước, hoàn toàn cảnh giác nhìn đối phương

Cho dù chưa lui ra phía sau, dường như cũng bị trùng kích thật lớn, cũng không phán định được hai bên sống chết thắng thua thế nào.

Cứ lạnh lùng nhìn nhau như thế.

Lý Vân Tiêu đưa mắt nhìn qua, nội tâm của hắn ngưng trọng, dưới một kích này, đúng là Yêu Hoàng bị thua, yêu khí của Hoang vào lúc này hỗn loạn, thương thế còn nặng hơn Vi Thanh.

- A!

Đột nhiên hắn cả kinh kêu một tiếng, phục hồi tinh thần trước một kích cường đại này, con mắt sững sờ, ngẩn người nhìn qua phía dưới, vốn phủ Thiên Nhạc sơn mạch bị san thành bình địa, hắn triệt để ngây ngốc..

Phòng nhỏ có truyền tống trận phía dưới càng bị hủy không thấy, thông đạo hoàn toàn đóng cửa.

- Cái này...

Hắn lúc này chóng mặt.

Nếu thông đạo hai không gian độc lập đứt rời, như vậy sẽ triệt để tách ra, muốn đi vào không gian khác rất khó, trừ khi có tọa độ chuẩn xác.

Nhưng hắn nghĩ lại, từ Thiên Vũ Đại Lục tiến vào bất quy cảnh rất khó, nhưng từ bất quy cảnh trở về thì dễ dàng, dù sao tọa độ đại lục cho dù là Khúc Hồng Nhan hay là Lạc Vân Thường cũng có không ít.

Nhưng mà hiện tại không biết hai người đã thoát ly khốn cảnh hay chưa?

Thấy thông đạo bị hủy, ảo não cũng không làm nên chuyện gì, Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vòa Hắc Vũ Hộ sau đó bay vào trong chiến trường.

Giờ phút này trên người Hoang đầy máu tươi, hơn nữa miệng vết thương lập tức mở rộng hư thối, dường như bị lực lượng Tài Quyết Chi Nhận ăn mòn khó khép lại.

Vi Thanh cũng không tốt tới đâu, trên thân thể đầy vết thương, nhưng trong vết thương có kim quang lóe lên, trạng thái còn tốt hơn Hoang không ít.

- Hừ! Vạn yêu chi hoàng chỉ có chút thực lực này thôi sao?

Vi Thanh mỉa mai cười một tiếng, vung vẩy Tài Quyết Chi Nhận trong tay, nói:

- Còn không phải bị ta chém hay sao?

Nguyên lực bành trướng tiếp tục rót vào trong đao, Tài Quyết Chi Nhận diễn hóa địa ngục trần gian lần nữa, biển máu và lệ quỷ không ngừng sinh ra.

Trên mặt Hắc Vũ Hộ xuất hiện thần thái ngưng trọng, Vi Thanh vào lúc này trong mắt đầy tà ác, tâm tính đã bị Tài Quyết Chi Nhận ảnh hưởng, nếu như lại xuất đao sẽ là tình cảnh giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Hắn quát:

- Vi Thanh, thu đao lại!

Vi Thanh nhe răng cười nói:

- Thu dao lại? Khó được dánh thoải mái như thế, chờ ta chém đầu chó của Yêu Hoàng rồi nói sau!

- Tài Quyết Thiên Hạ!

Lại chém ra một đao, càn khôn biến sắc!

Hoang kinh hãi, với thương thế của hắn bây giờ thừa nhận một đao này rất khó, hắn thân là Yêu Hoàng nên không thể trốn, hắn giận dữ hét to lên, hóa ra hình thái bản thể, lại ngưng tụ ra một quyền đối địch!

Ầm ầm!

Dị tượng khủng bố lại sinh ra, nội tâm của mọi người sợ hãi rất nhiều, lệ khí mạnh mẽ như ngưng tụ thành thực chất hóa thành rất nhiều gương mặt ác quỷ bay khắp bốn phía.

- Ngô hoàng bệ hạ!

Mấy tên cường giả Yêu tộc vừa sợ vừa giận, vượt qua dư âm ảnh hưởng còn lại tiến lên đỡ Hoang.

Phốc!

Hoang phun máu tươi lần nữa, thân thể của hắn đầy thương tổn, sắc mặt trắng như giấy.

Thương thế nhìn mà giật mình, không ngừng bị lệ khí ăn mòn, rất nhiều nơi đã nát như tương.

- Ngô hoàng bệ hạ!

Tất cả Yêu tộc đều khó có thể tin, run rẩy kêu to lên, cho tới bây giờ Yêu Hoàng chính là thần minh trong lòng của bọn họ, là tồn tại vô địch trong suy nghĩ bọn họ, lại bị một gã nhân loại chém hai đao thành ra nông nỗi này.

Ngay cả Từ và Lê đang đứng ngoài quan sát cũng cả kinh, cho dù đứng ở lập trướng đối lập nhưng ánh mắt nhìn qua Vi Thanh biến thành âm trầm tới cực độ.

Vi Thanh chém ra một đao này cũng không tốt đi nơi mào, khiếu huyệt toàn thân hắn không ngừng nổ tung, huyết vụ bao phủ các nơi.

Hắn phun vài ngụm máu tươi, Tài Quyết Chi Nhận trong tay nổ "Bành" hóa thành vô số kim quang bay khắp nơi, có vài phần đứng không vững.

Mặc dù cường hãn như hắn cũng không cách nào nắm giữ Tài Quyết Chi Nhận quá lâu, hai đao này đã là cực hạn bản thân hắn.

- Ha ha ha ha!

Toàn thân Vi Thanh là máu, hắn vẫn cười như điên, nói:



- Đây là vạn yêu chi hoàng sao? Đúng là làm bổn tọa thất vọng quá đây!

Hoang đầy giận dữ và xấu hổ, cắn răng nói:

- Đi!

Hôm nay hắn trọng thương trên người, đã không có lực lượng chống lại người Thánh Vực, ở lâu vô ích.

- Hiện tại mới đi? Có cảm thấy quá muộn không?

Vi Thanh lạnh lùng mỉa mai nói.

Tất cả người Thánh Vực không ngừng chạy tới nơi này, vây quanh đám người Yêu tộc, ngay cả Từ và Lê cũng không bỏ qua.

Hoang tức giận:



- Như thế nào, các ngươi muốn một mẻ hốt gọn?

Vi Thanh nói:

- Bổn tọa không thể ngờ Yêu tộc lại nhu nhược như thế, không chịu nổi một kích, sớm biết như thế ta đã không buông thả tinh nguyệt ảo cảnh của các ngươi rồi.

Ngả lạnh lùng nói:

- Lời này của ngươi quá tự đại rồi, nếu không phải tộc ta nội chiến, phân liệt làm cho thực lực suy yếu, bằng không sao bị các ngươi khi dễ.

Vi Thanh nói:

- Kẻ thất bại thường ưa thích tìm lý do, mà người thắng luôn giẫm lên thi cốt kẻ thất bại tiến lên phía trước, hôm nay các ngươi chính là thi cốt dưới chân bổn tọa.

- Giết toàn bộ!

Trên mặt của hắn đầy hàn khí và sát khí.

Tất cả người Yêu tộc đều tức giận, sát khí bộc phát, toàn lực đề phòng.

Đột nhiên Hắc Vũ Hộ quát:

- Chậm đã!

Người Thánh Vực đều dừng lại, không biết nghe ai mới tốt.

Hắc Vũ Hộ thấy bộ dáng Vi Thanh không vui, giải thích nói:

- Mục đích chúng ta tới đây chính là đề phòng phong ấn Ngũ Hà Sơn bị phá vỡ, cũng không phải là đại chiến sinh tử với Yêu tộc, hiện tại Yêu Hoàng đã bị ngươi kích thương, cứ thả chúng rời đi đi, miễn gây nên xung đột sâu xa của hai tộc.

- Hừ, xung đột sâu xa?

Vi Thanh cười lạnh nói:

- Chỉ cần những người này nằm xuống ở đây, chúng ta lại tổ kiến đại quân đánh vào tinh nguyệt ảo cảnh, mặc dù không thể trừ tận bọn chúng, ít nhất mấy ngàn năm Yêu tộc sẽ không ra hồn.

Từ đại tức giận:

- Vi Thanh, ngươi thật là ác độc! Cho dù mấy ngàn năm qua tộc ta không thể chống lại các ngươi, ngươi có thể đảm bảo thế cục mấy ngàn năm sau sao? Kẻ thù truyền kiếp đời đời tương truyền, luôn luôn có một ngày Yêu tộc sẽ dồn các ngươi vào tuyệt cảnh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status