Vạn cổ chí tôn

Chương 2987: Từ từ suy thoái (1)


- Khanh khách.

Cố Thanh Thanh cười cười, không có rụt rè, lập tức bay đi.

Lý Vân Tiêu đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn đưa tay áp độn quang của nàng, nói:

- Ta quên một chuyện, Ngũ Hà Sơn có thể cho ta?

Cố Thanh Thanh lộ ra vẻ kinh ngạc, vươn tay ra, Ngũ Hà Sơn nằm trong tay nàng, tản mát hào quang đỏ thẫm, nói:

- Ngươi muốn cái này?

Trong mắt Lý Vân Tiêu bắn ra thần thái cực nóng, gật đầu.

- Hì hì, cũng không phải không thể cho ngươi, nhưng mà không có chỗ tốt, bổn cô nương không thích làm.

Cố Thanh Thanh nghiêng đầu cười nói.

- Hừ, nói nhảm quá đi, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng.

Lý Vân Tiêu bất mãn hừ một tiếng, tiện tay cầm lấy, Cố Thanh Thanh cũng không né tránh, Ngũ Hà Sơn bị hắn thu đi.

Cho dù là chuyện gì thì hắn cũng đáp ứng, hơn nữa Lạc Vân Thường vẫn bị nàng ta khống chế, đối phương ép mình làm trăm chuyện cũng được.

- Ha ha ha.

Cố Thanh Thanh không có hình tượng cười ha hả, rời khỏi chiến hạm, xuất hiện bên cạnh Mạch.

- Chúc mừng tiểu bạc phơ bước vào Hư Cực Thần Cảnh.

Mạch hừ một tiếng, nói:

- Hãy bớt sàm ngôn đi, đi thôi!

Một đám Yêu tộc tựu tại trước mắt bao người, bay thẳng đến xa xa bay đi.

Mạch vẫn lạnh lùng nhìn qua phía Hoang, hắn bay đi mấy ngàn trượng rồi mới thở ra một hơi.

Tuy đột phá đến Hư Cực Thần Cảnh, nhưng đột phá mấy hô hấp càng làm độc tố khó khống chế, trắng trợn phá hoại thân thể, ngược lại sau khi trở về đăng phong tạo cực mới áp chế được.

Nếu vừa rồi Hoang ra tay, như vậy hắn không xong, may mắn Hoang băn khoăn quá nhiều.

Nhìn Mạch mang theo mấy trăm Yêu tộc thối lui, hoang sắc mặt dị thường khó coi, hôm nay một trận chiến chết tổn thương quá lớn, cơ hồ tinh nhuệ toàn bộ tận, tương lai thế cục trở nên phong vân khó lường, thậm chí là bấp bênh.

Ngả cũng thống khổ nhìn qua, nói:

- Bệ hạ, chúng ta cũng đi thôi.

Hoang biết rõ ở lâu vô ích, trầm giọng quát:

- Đều đi!

- Hiện tại muốn đi? Nằm mơ đi!

Vi Vô Nhai quát, lạnh giọng nói:

- Vây quanh!

Giờ phút này quỷ tu la chỉ còn chín người, muốn vây quanh đại quân Yêu tộc, nhưng chỉ có chín người thì quá buồn cười.

Vi Vô Nhai xoay người nói:

- Công Dương đại nhân.

Hiện tại thế lực lớn nhất nằm trong tay Công Dương Chính Kỳ, kim giáp võ sĩ cùng địa minh, đặc biệt là chiến lực cao cấp, Ngạo Trường Không cùng Tuyệt Thiên Hàn và bản thân hắn, chiếm cứ hơn phân nửa chiến lực.

Công Dương Chính Kỳ trầm tư một hồi, nhìn qua chúng nhân nói:

- Mọi người nghĩ như thế nào?

Vi Vô Nhai tức giận nhìn qua Công Dương Chính Kỳ, đối phương dường như không đặt hắn vào trong mắt.

Hắn tức giận nói:

- Giờ phút này Yêu tộc tan tác, các ngươi còn có nhị tâm sao?

Công Dương Chính Kỳ nói:

- Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, đám người chúng ta đối mặt hơn ngàn Yêu tộc, còn có Yêu Hoàng Hoang, Vô Nhai đại nhân cũng không phải đối thủ của hắn, thiên hạ hôm nay ai có thể địch? Vô Nhai chắc chắn thắng đối phương sao?

Vi Vô Nhai cười lạnh nói:

- Nói nhảm! Ngạo Trường Không và Khúc Hồng Nhan đã ở đây, còn có Lệ Hoa Trì, Công Dương đại nhân ngươi nữa, hơn phân nửa đỉnh phong bổn tộc đang ở đây, nếu nói là như vậy còn không thể lưu Hoang, ngươi đang nói chuyện cười sao?

Công Dương Chính Kỳ nói:



- Ta tự nhiên là muốn, nhưng mà mấy vị đại nhân khác muốn sao?

Khục khục.

Ngạo Trường Không đưa tay bên miệng ho khan, vươn tay ra nhìn máu tươi trong tay, nói:

- Trong chém giết vừa rồi ta bị thương nặng, hiện tại không thể tái chiến.

Lệ Hoa Trì nói:

- Hai người chúng ta muốn yên tĩnh, bây giờ đã sớm sức cùng lực kiệt, thật sự có lỗi, không phụng bồi.

Chỉ còn lại Khúc Hồng Nhan, vẻ mặt phong khinh vân đạm, cũng không tỏ thái độ.

Dù sao Thần Tiêu Cung đứng đầu bảy đại tông môn, thiên hạ đệ nhất phái, nàng thân là cung chủ Thần Tiêu Cung, trách nhiệm cũng lớn, không nhàn vân dã hạc như Ngạo Trường Không cùng Lệ Hoa Trì, có thể buông tay làm nhiều việc.

- Tốt, tốt! Các ngươi đều rất tốt!

Vi Vô Nhai tức giận toàn thân run rẩy, râu tóc bay lên, nhưng mà hắn không có ra tay.

Vi Thanh sắc mặt âm trầm, không nói một lời.

Lệ Hoa Trì mỉm cười, nói:

- Đại nhân cũng thật tốt.

Hoang lạnh lùng nói:

- Ha ha, xem ra trong nhân tộc các ngươi cũng không bền chắc như thép, ha ha ha, đã không dám chiến, vậy bổn hoàng không phụng bồi.

Hắn vung tay lên, bụng đầy tâm sự mang theo ngàn Yêu tộc rời đi.

Trận chiến thảm thiết này mấy vạn năm qua chưa từng xảy ra trong Yêu tộc, Yêu tộc vốn thế yếu an cư một góc, bây giờ càng yếu thế hơn

Thương và Lê đã sớm hôn mê, biến thành tù nhân, cũng bị mang đi.

- Chuyện nơi này đã chấm dứt, đi thôi.

Lệ Hoa Trì thu hồi đàn ngọc, thở ra một hơi nhẹ nhõm, giống như thế gian đã không còn chuyện gì để hắn lo lắng.

Tuyết Thần Hề nhìn về phía Công Dương Chính Kỳ, gật đầu nói:

- Địa Tôn Giả, Thiên Diệp đảo rút khỏi địa minh, ta sẽ mang vị trí cung chủ truyền cho người khác.

Công Dương Chính Kỳ vẻ mặt lưu luyến không rời, xua tan nói:

- Nếu cung chủ đã có lựa chọn, ta cũng không tiện giữ lại.

Tuyết Thần Hề cười cười, kéo tay Lệ Hoa Trì, hai người dắt tay nhau mà đi.

Lý Vân Tiêu kêu lên:

- Đúng, Hoa Trì, chuyện lần trước ở thành Viêm Vũ, đa tạ ngươi.

Lệ Hoa Trì cũng không quay đầu lại, phất phất tay, nói:

- Năm đó thiếu nợ ngươi một nhân tình, trả lại cho ngươi mà thôi, sơn thủy có gặp lại, ngày khác tái kiến.

Mọi người nhìn qua hai người bọn họ biến mất ở chân trời, hâm mộ nói không nên lời, nhưng cũng không ai đi ngăn cản.

Năm đó Cổ Phi Dương cũng như thế, nhịn không được thở dài một tiếng, nhìn trộm người bêncanhj, Khúc Hồng Nhan cảm ứng được, thần sắc ai oán.

Đột nhiên Huyền Hoa cười ha hả, nói:

- Ha ha, về sau Phong Vân bảng ít đi một đối thủ cạnh tranh. Lệ Hoa Trì vừa đi, sa vào nhi nữ tình trường, tu vị không gia tăng, chờ bị ta vượt qua.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ngươi sai, hai người này là thần tiên quyến lữ, ngươi cầm ta kiếm, hai bên tương trợ lẫn nhau, ngày khác gặp lại, sợ rằng ngươi đuổi theo không kịp.

Huyền Hoa nghe thế liền nhíu mày, nói:

- Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng tranh thủ đi tán gái?

Lý Vân Tiêu nhướng mày nói:

- Ngươi không phải có rồi sao?

Sắc mặt Huyền Hoa co rút, mặt đầy hắc tuyến, nói:

- Ngươi, ngươi nói không phải là...

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Trong lòng ngươi hiểu là được, không cần phải nói ra.

Huyền Hoa ôm đầu hét lớn:

- Ngươi giết ta đi! Nàng trừ ngực lớn một chút, chân dài và eo nhỏ ra, còn có cái gì đáng nói?

Khúc Hồng Nhan lúc này phì cười:

- Một nữ nhân có nhiều ưu điểm như thế, còn không biết đủ?

Huyền Hoa nhìn chằm chằm vào Khúc Hồng Nhan, chảy nước miếng, chậc chậc nói:

- Nếu nàng có một nửa Hồng Nhan cung chủ, ah, không, một phần mười, chỉ cần có một phần mười mỹ mạo của Hồng Nhan cung chủ, ta cũng đã biết đủ, đã sớm theo đuổi nàng rồi.

Khúc Hồng Nhan đỏ măt, nói:



- Ba hoa!

Huyền Hoa kêu lên:

- Ta nói là thực, ngươi xem tuổi của nàng, là thừa nữ (bị ế đấy mà), hiện tại có thể nói là thừa vương, có thể thấy được có bao nhiêu vấn đề rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status