Vạn cổ chí tôn

Chương 313: Thải Hồng sương mù


Đoàn Việt một hồi ách ngữ, lúc trước dùng những thuốc chữa thương kia xác thực là cấp ba, nhưng hiệu quả so với đan dược cấp bốn trên người hắn thu gom còn tốt hơn. Hắn ngượng ngùng nói:

– Vậy cũng không thể quý như thế chứ? Ta ra biển một lần nhiều lắm săn giết mười mấy con thủy yêu, nhưng phải hơn tháng thời gian. Hơn nữa thủy yêu cấp bốn cũng không nhiều.

– Hừ, ta luyện chế một viên đan dược còn cần mấy ngày đây. Đổi thì đổi, không đổi liền câm miệng, không có thời gian cãi cọ với ngươi!

Lý Vân Tiêu mắng một câu, liền nhắm mắt điều tức, không để ý đến hắn nữa.

Đoàn Việt ăn cái bế môn canh, phiền muộn suy nghĩ một trận, mới từ trên người móc ra một cái túi đựng đồ, đau lòng liếc mắt nhìn, sau đó mới ném qua nói:

– Tổng cộng bảy mươi sáu viên yêu đan cấp bốn, đổi một trăm viên Tụ Khí hoàn của ngươi. Sẽ không ngay cả chút ít chênh lệch giá như thế cũng theo ta tính toán chứ.

Lý Vân Tiêu đếm một lần, cũng ném ra một cái túi đựng đồ.

Đoàn Việt tiếp nhận nhìn, suýt chút nữa tức giận đến té xỉu, vừa vặn bảy mươi sáu viên Tụ Khí hoàn, một viên không nhiều một viên không ít. Hắn tức giận đến xoay người, quay lưng về phía Lý Vân Tiêu ngồi xuống, đem Tụ Khí hoàn ném vào trong miệng. Thế nhưng trên người vẫn nỗ lực tạo ra hồn lực đem hai người bao phủ trong đó.

Hai người cứ như vậy khôi phục thực lực, cũng không biết Hổ Vương chiến xa ở trong Thải Hồng sương mù bay bao lâu, bụi mù hồng nhạt dần dần trở nên ít ỏi, sương mù cũng chậm chậm tan ra.

Sau một thời gian ngắn, bầu trời dần dần sáng lên, hai người hơi mở mắt ra, chỉ thấy bầu trời sáng sủa, Hải vực một màu, dị thường yên tĩnh.

Đoàn Việt đứng lên, nghiêm nghị nhìn vùng biển này, sau một lúc mới trầm giọng nói:

– Nơi này đã không phải hải vực của Thanh Hải trấn

Lý Vân Tiêu cũng nâng mí mắt, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thải Hồng sương mù bắt đầu tiêu tan, khóe miệng hiện ra một nụ cười.

– Không phải vừa vặn sao? Loại Thải Hồng sương mù cố định này, đường hầm không gian cũng cố định, nếu chúng ta có thể đi ra, chứng minh nơi này chính là địa phương nắm giữ Côn Ngô thần thụ.Đoàn Việt kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, thấy trên mặt hắn hồng hào, kinh ngạc nói:

– Ngươi đã khôi phục?

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

– Không kém bao nhiêu đâu, sớm biết tình nguyện không khôi phục.

– Tại sao?

Đoàn Việt giật mình không thôi, hồn lực của Thuật Luyện Sư sau khi tiêu hao cần rất lâu mới có thể khôi phục, đây là nhận thức chung, hắn cũng biết đến, nhưng lúc này mới bao lâu? Hắn nhất thời đem công lao quy kết đến Lý Vân Tiêu dùng những đan dược kia, lúc này mới thoải mái.

– Sao tình nguyện không khôi phục?

Trong con ngươi Lý Vân Tiêu tinh mang lấp loé nói:

– Bởi vì thần thức của ta vừa mở, liền phát hiện chúng ta đã bị vây quanh. Vô tri tức là phúc a, ngươi xem ngươi cái gì cũng không biết, dáng vẻ rất hài lòng a.

Chi!

Đoàn Việt sợ hết hồn, ngơ ngác nhìn bốn phía, một vùng biển dị thường yên tĩnh, ngay cả một tia gió biển cũng không có, mơ hồ có chút cảm giác bị đè nén, nhưng không có phát hiện bất kỳ tung tích địch nhân. Bất quá bây giờ hắn đối với năng lực của Lý Vân Tiêu đã vạn phần khâm phục, đem cảnh giác nâng tới cao nhất, dị thường cẩn thận.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

– Thả lỏng chút, chống lại cũng không có tác dụng. Tất cả bọn họ đều ở đáy biển, nơi này hẳn là cách đất liền rất xa, chúng ta tiến vào lĩnh vực của một bộ lạc Hải tộc nào đó.

Hắn mới vừa nói xong, trên mặt biển từng cái từng cái bọt nước nổ tung, thật giống như đạn pháo liền oanh, ở trên mặt nước nổ ra từng cái từng cái cái hố, hơn trăm tên Hải tộc dồn dập phá tan mặt biển bay lên trời, thoáng qua liền lít nha lít nhít vây quanh không biết bao nhiêu người, đem toàn bộ Hổ Vương chiến xa bao vây chặt chẽ!

Đoàn Việt xem trợn mắt ngoác mồm, những Hải tộc này tất cả đều đứng lơ lửng trên không, dưới chân mỗi người bọn họ đều giẫm một bong bóng to lớn, tựa hồ có thể tùy tâm khống chế. Lúc này mới để Đoàn Việt thở phào nhẹ nhõm, ban đầu hắn xem mấy trăm người này đứng lơ lửng trên không, còn tưởng rằng mấy trăm Vũ Tông cường giả, suýt chút nữa doạ phá trái tim.

– Nhân loại đáng chết, còn dám đến đây!

Ở trong mấy trăm tên Hải tộc, một nam tử thân hình khá nhỏ đứng ở chính giữa lạnh lùng nói. Hình thể bên ngoài của bọn họ cùng nhân loại khác biệt không lớn, nhưng trên cánh tay nhiều hơn một chút vảy, sau đầu càng là có thêm một khối vây cá nhổng lên thật cao.

– Các ngươi bó tay chịu trói, hay là muốn chúng ta động thủ?

Trên người tên Hải tộc này tản mát ra khí tức đạt đến trình độ ngũ tinh Vũ Tông, tuy rằng Đoàn Việt không e ngại, nhưng nhân số của đối phương thực sự quá nhiều, cũng không có ít Hải tộc cấp Vũ Tông chia đứng ở trong đó, không dưới mười vị.

Lý Vân Tiêu hít một hơi, lớn tiếng nói:

– Chư vị đại nhân thứ lỗi, chúng ta chỉ là thời điểm thoát thân trong lúc vô tình tiến vào hải vực, cũng không phải tự tiện xông vào, mong rằng chư vị đại nhân minh giám.

– Hừ, còn muốn nguỵ biện. Huống hồ không quan tâm các ngươi là làm sao đến, chỉ cần là tự ý tiến vào lĩnh vực của Hỏa Ngư tộc ta, phải bó tay chịu trói, để Tộc trưởng Hỏa Ngư tộc ta xử lý!

Trong đôi mắt nam tử kia hàn khí lấp lóe, một cái đinh ba nhấc lên cao cao, tựa hồ dự định một lời không hợp, liền muốn động thủ.

Lý Vân Tiêu nhìn hơn 100 tên Hỏa Ngư tộc đằng đằng sát khí, cũng là mồ hôi lạnh tràn trề, những hải tộc này trong lúc đó đấu tranh hết sức lợi hại, sát khí rất nặng, căn bản không giảng đạo lý. Đặc biệt thời điểm đối xử nhân loại, càng là không hỏi đúng sai phải trái liền hạ sát thủ, này rất bình thường. Bằng không lúc trước hắn cũng sẽ không bị Tứ Hải Vương Tộc cùng Ba Gia truy sát, một đường giết hết tám ngàn dặm hải vực, máu nhuộm Đại Hải.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Lý Vân Tiêu ngượng ngùng cười làm lành nói:

– Chư vị đại ca, chúng ta tuyệt không ác ý, tự nguyện chịu trói, nhưng làm sao cũng phải lưu cho chúng ta một cái mạng nhỏ a.

Hắn cùng Đoàn Việt nhất thời từ bỏ ý nghĩ chống lại, tùy ý người Hỏa Ngư tộc tiến lên đem hai người bọn họ trói lại. Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng giãy dụa một hồi, phát hiện dây thừng này không biết là lấy gân thủy quái nào chế thành, co dãn rất lớn, căn bản chấn không đứt.

– Hừ, coi như các ngươi nghe lời. Đợi lát nữa có thể lưu các ngươi toàn thây!

Nam tử kia cười lạnh nói:

– Đi, dẫn bọn họ đi gặp Tộc trưởng!

Hai người nhất thời bị mang vào đáy biển, Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:

– Toàn thây? Này này, không phải chứ? Chúng ta bó tay chịu trói còn muốn giết? Các ngươi không hề có một chút tín dụng a?

Một tên Hỏa Ngư tộc lấy ra hai viên hạt châu trực tiếp nhét vào trong miệng bọn họ, vừa vào Đại Hải, nhất thời một loại cảm giác khác thường truyền đến, dĩ nhiên như trên mặt đất, có thể hô hấp nói chuyện bất cứ lúc nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status