Vạn cổ chí tôn

Chương 3457: Cuộc chiến thành Hồng Nguyệt 28


Tường ấm lấy Kình Thiên Cự Ma làm trung tâm lan đi bốn phía, rất nhanh lan tràn mấy chục dặm hợp thành mê cung lửa to lớn.

Khiến người Ma tộc hết hồn là các ngọn lửa đốt thực vật Ma tộc dưới đất thành tro, nghiêm trọng phá hủy hoàn cảnh mô phỏng của bọn họ, khiến thực lực tổng thể giảm mạnh.

Đằng trước ma kính, Viêm kinh kêu:

- Quả nhiên là Thiên Phượng!

Cung mặt âm trầm, lạnh giọng nói:

- Ta càng lúc càng có linh cảm không may. Tử hoàn toàn không đáng tin, ta đề kiến nghị đổi người!

Viêm nói:

- Đáng tiếc chúng ta bị đường hầm tói buộc, nếu có một người ra ngoài đã nghiền chúng thành cặn.

Trong giọng nói của Viêm tràn đầy không cam tâm.

Cơ nói:

- Tuyệt đối đừng khinh thường người Thiên Vũ giới, nhiều năm qua hai giới chinh chiến vô số lần nhưng vẫn không thể tiêu diệt Thiên Vũ giới. Dù là mười vạn năm trước, thiên tài khoáng thế như Ma Chủ Đế đại nhân cũng không thể hoàn toàn chinh phục Thiên Vũ giới.

Cung lạnh lùng nói:

- Cơ, ngươi bắt đầu tìm cớ cho thất bại tiếp theo sao? Tử là thuộc hạ của ngươi nhưng nếu trận chiến này thua thì ta tuyệt đối không tha cho hắn!

Cơ nói:

- Ngươi suy nghĩ nhiều, tuy rằng Thiên Phượng xuất hiện, lát nữa chân long đi ra,ta cũng không cho rằng bọn họ có thể xoay chuyển thế thua. Huống chi ta tin thực lực của Tử.

Hầu trầm giọng nói:

- Hiện tại toàn diện tiến công không phải thời cơ tốt, nếu chờ thêm nửa năm, khe hở tự động ổn định thì tốt biết mấy. Chúng ta có thể trực tiếp hàng lâm Thiên Vũ giới, Lam sẽ không bỗng nhiên chết như vậy.

Nhắc tới cái chết của Lam khiến nhiều người biểu tình cực kỳ khó xem.

Cơ nói:

- Sự việc phát triển không theo chúng ta khống chế, dù là những tồn tại phệ giới ma cũng vượt xa dự tính của ta. Chỉ có thể đi một bước xem một bước, làm hết sức mình.

Trên thành Hồng Nguyệt. Lý Vân Tiêu thấy Phi Nghê phát ra thiên hỏa chi kết giới vô biên thì mừng rỡ.

Con Kình Thiên Cự Ma thành trung tâm kết giới, bị lửa cường đại đè ép tay chân luống cuống không thể thoát khốn ra ngoài, đành nhận sự thật là bị nướng, cơ thể bị đốt vỡ nát.

Tử cau mày đánh ra một ấn quyết.

Hai con Kình Thiên Cự Ma còn lại trước kia hiện ra dấu ấn lao hướng Phi Nghê.

Thiên hỏa chi kết giới tuy rằng lợi hại nhưng chỉ có thể ngăn đa số Ma tộc bình thường, không có tác dụng gì lớn với Kình Thiên Cự Ma.

Hơn nữa bày ra tường ấm, lại trấn áp một con Cự Ma khiến Phi Nghê đạp trên đầu Cự Ma không thể nhúc nhích, thành cái bia tốt nhất.

Ngoài ra hai co nCự Ma khác bị Lam Nham Chủ, Hạo Phong bám giữ, giết túi bụi.

Tường ấm dựng lên Hạo Phong liền dẫn Kình Thiên Cự Ma đi vào tường ấm, không ngừng đốt thân thể của nó, xem như hỗ trợ.

Thiên hỏa kết giới xuất hiện làm người Ma tộc kinh hoảng nửa ngày, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, xuyên qua tường ấm công kích. Phạm vi kết giới quá lớn nên uy lực không mạnh lắm, nhiều Ma tộc có onén cháy bỏng xuyên thấu qua.

Hai con Kình Thiên Cự Ma thoáng chốc chạy tới trước mặt Phi Nghê, Lý Vân Tiêu thấy thế giật bắn người vội lao tới trước mặt nàng, giơ kiếm tụ khí.

Chợt tiếng xé gió keng vang lên, trên bầu trời lóe tia sáng lạnh, một huyền khí hình tròn to lớn chém xuống cắm vào trước cổ Kình Thiên Cự Ma.

- Minh Luân!

Lý Vân Tiêu mừng rỡ, hiểu ngay ai đến. Lý Vân Tiêu cầm kiếm đâm vào con Kình Thiên Cự Ma khác.

Kiếm quang nở ra chín đóa sen trắng đánh vào người Kình Thiên Cự Ma nổ như pháo trúc nhưng chỉ chém ra một vệt hằn cạn.

Luân phiên kịch chiến khiến Lý Vân Tiêu hao gần hết chân nguyên, toàn dựa vào ý chí cố gượng lại.

Con Kình Thiên Cự Ma khác bị Minh Luân chém trúng thì rống to bắt lấy Minh Luân liều mạng rút ra.

Nhưng trên luân lấp lánh ánh sáng xanh, vô số phù văn bay lên ngưng tụ thành Minh Luân trận quanh người Kình Thiên Cự Ma.

Một bóng áo đỏ vụt qua xuất hiện bên trên đại trận, một tay bắt ấn, ánh mắt lạnh băng, là Mạch.

Trận quang xoay tròn, không ngừng cắt thân thể Cự Ma, nhiều hòn đá vỡ nát.

Lý Vân Tiêu nhìn, vừa mừng vừa sợ. Có thể cụ thể háo luân ra trận pháp có thể thấy Mạch đã hoàn toàn điều khiển được huyền khí này.

Hơn nữa Minh Luân đúng là binh khí tuyệt vời để đối phó Kình Thiên Cự Ma.

Lý Vân Tiêu đang suy nghĩ thì con Kình Thiên Cự Ma cuối cùng rảnh rỗi rống to xông hướng hắn và Phi Nghê.

Chợt một luồng gió lạnh sắc bén thổi cột lửa quanh Phi Nghê bay phần phật.

Lý Vân Tiêu, Phi Nghê cùng biến sắc mặt, vẻ mặt giật mình.

Trừ phi là thái cổ cơng phong, gió mạnh bình thường sao có thể thổi được thiên hỏa?

Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:

- Vừa ròi không phải gió...

Phi Nghê cũng cảm nhận được, nàng gật đầu nói:

- Là sát khí!

- Sát khí có thể thổi bay thiên hỏa...

Ánh mắt Lý Vân Tiêu tràn đầy nghi ngờ nhìn không trung.

Giữa hư không đen ngòm Lý Vân Tiêu như nhìn thấy gì, người run rẩy.

Một khuôn mặt dữ tợn đáng sợ vụt qua chân trời, như có tồn tại đáng sợ tản bộ trong không trung, từ phương xa xăm đến.

Tử biến sắc mặt, giật mình nhìn hư không:

- A? Đó là...

Bốn vị Ma tôn đằng trước ma kính xuyên qua kính quang không thể nhìn ngó sự thật hư không được nhưng nhìn biểu tình của Tử thì cũng hết hồn.

Cơ khó thể bình tĩnh nói:

- Tử đã thấy gì mà khiến hắn lộ ra biểu tình đó?

Với sự hiểu biết của Cơ về Tử thì chắc chắn xuất hiện thứ cực kỳ khó tin.

Cung khẽ hừ:

- Hừ!

Tuy Cung không muốn thấy khuôn mặt đáng ghét của Tử nữa nhưng không kiềm được lắc người ảnh chiếu ra ngoài khe hở.

Ảnh chiếu Cung nhìn theo hướng ánh mắt Tử, trong hư không chậm rãi hiện ra một thân hình to lớn, toàn thân tràn đầy vảy tímđen, đầu mọcđôi sừng trắng, mặt mày nhỏ gầy mà gian xảo.

Cung lạc giọng, vẻ mặt giật mình chất chứa sợ hãi:

- Đó là...

Giờ phút này ba vị Ma tôn đứng trước ma kính cũng nhìn rõ ràng tình huống, lộ vẻ giật mình.

Hầu sợ hãi nói:

- La Ma Diễn Na!

- Cái gì?!

Cơ giật mình kêu lên:

- Sát thần trong truyền thuyết?

Viêm kinh kêu:

- Đó chẳng phải là thứ trong truyền thuyết sao? Đồn rằn ký túc ngoài chu thiên tinh thần, trong quy tắc vũ trụ, sinh ra từ lực lượng không biết, sao có thể bản thể giáng lâm được?

Trong khi mấy người rung động thì từ hư không vô biên, Sát Thần từ phương xa xăm từng bước tới gần, còn có thân hình tinh khiết.

Bóng dáng đó đi qua đâu là không trung hóa thành hắc ám vô biên.

Lý Vân Tiêu vừa mừng vừa sợ, hắn đã nhìn rõ người đến. Trong đầu Lý Vân Tiêu hiện ra lúc ở thành Tân Diên, thân hình nhẹ nhàng lướt tới rồi bay đi.

Và câu nói của người đó lúc ở thành Tân Diên.

- Bóng đen mãi mãi đuổi theo ánh sáng, nhưng từ hôm nay nơi bổn tọa đến là bóng đen vô biên!

Kuôn mặt Lăng Bạch Y hiện ra trong không trung, một bước đạp xuống.

La Ma Diễn Na chân thân theo sát, mặt dữ tợn giơ móng vuốt tím đen, vuốt sắc nhọn như dính kịch độc vô biên, đen bóng.

- A!

La Ma Diễn Na bắt một cái năm ngón đâm vào đầu Kình Thiên Cự Ma.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status