Vạn cổ chí tôn

Chương 733: Thủy hỏa vị tể (1)


Đường Kiếp biến sắc, không tin hừ lạnh nói:

- Sính miệng lưỡi có làm được gì? Có thể cứu mạng ngươi sao? Có bản lĩnh ngươi hạ cờ cho bổn công tử xem!

Hắn vẻ mặt mỉa mai.

Nước cờ này là do tập hợp đông đảo đại sư cờ đạo mới nghiên cứu ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể phá được Thiên Địa kỳ cục, không thể nghi ngờ là một tiếc nuối cực lớn, nhưng Đường Kiếp đối với ván cờ này hiểu rất rõ, hoàn toàn vượt qua mọi người ở đây.

- Bảy, chín, mười...

Lý Vân Tiêu nhíu mày lại, trong đầu không ngừng suy diễn các loại biến hóa, chỉ cảm thấy vô cùng vô tận, căn bản không cách nào tính hết, suy nghĩ một lúc cảm thấy đau đầu muốn nứt, sinh ra một loại cảm giác vô lực

Hắn thở dài:

- Mặc kệ, đi một bước tính một bước, xem ai chết trước!

Hắn cơ cao tay lên, điểm một ngón tay tới trước, quát:

- Chín chi ba -- song!

Không gian ván cờ ngưng tụ ra một quân cờ trắng, tản mát ra tình thần chi lực rơi xuống tiết điểm trong không gian, xét qua một cái đuôi thật dài trên bầu trời, thập phần rực rỡ tươi đẹp.

Ầm ầm!

Trong không gian đột nhiên xuất hiện tiếng vang rất nhỏ, phảng phất như nước cờ này đã dẫn động quy tắc nào đó, ván cờ lần nữa phát sinh biến hóa cực lớn, tất cả đại trận nhãn vốn cô lập dưới một nước này tựa hồ kết nối cùng một chỗ, diễn sinh ra tuần hoàn luân phiên, vô thủy vô chung!

- Cái này... thật loạn ah, chuyện gì xảy ra?

Lê quá sợ hãi, nhìn trận cờ trước mắt biến hóa, có loại cảm giác không tính toán nổi, hoa đầu chóng mặt.

- Tại sao có thể có biến hóa lớn vậy được? Vừa rồi rõ ràng đã sắp bức tử đối phương rồi, chỉ một nước lại khiến trật tự điên đảo... Càn Khôn xoay chuyển... Cái này...

Phong Ấp càng trợn mắt há hốc mồm, chính hắn cũng là trận pháp đại sư, loại biến hóa này càng chưa bao giờ thấy qua, nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng giờ từng cái hiện ra trước mắt, hoàn toàn đánh đổ thưởng thức về trận pháp của hắn.

Đường Kiếp cũng há miệng, có chút không tin rồi, nhưng lúc sát cơ xỏ xuyên qua Thiên Địa bay khắp bốn phía thì toàn thân hắn rùng mình một cái, vội vàng gãi đầu vò tai, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.

Lúc này đến phiên bên cờ trắng nhẹ nhàng thở ra, Lý Vân Tiêu phong khinh vân đạm cười nói:

- Sao hả? Liều trí tuệ lại không đủ dùng sao? Xem ngươi thật giống như rất gấp gáp a, có cần bản thiếu gia nhắc nhở một chút không?

Đường Kiếp đỏ mặt, nổi giận mắng:

- Đừng vội hả hê, ngươi lại hảo tâm nói cho chúng ta biết nên đi thế nào sao?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Cái này cũng chưa hẳn.

Ánh mắt hắn tràn đầy thần sắc tò mò, nói:

- Ta hiện giờ đối với Thiên Địa kỳ cục này cũng cực kỳ có hứng thú, nước cờ vừa rồi của ngươi phi thường tuyệt diệu, ta rất muốn xem một chút nước tiếp theo ngươi sẽ đi thế nào. Hiện tại ván cờ biến hóa gọi là "Địa hỏa minh di", không biết ngươi đã nghe qua chưa?

Tất cả mọi người đều sững sờ, vào thời khắc sinh tử, hắn vậy mà bắt đầu nghiên cứu vấn đề sao!

Bên phía cờ đen nguyên đám ngạc nhiên không thôi, Xa Húc Nghiêu cảm nhận được sát cơ trùng thiên, cả giận nói:

- Hừ! Ngươi là muốn cố ý hỗn loạn tư duy chúng ta, ngươi xem mọi người là hài tử ba tuổi sao?

Phong Ấp thì nhíu chặt mày, lâm vào suy tư.

Lê ánh mắt lộ ra vẻ chợt hiểu, nhìn thoáng qua Lý Vân Tiêu, trong con ngươi hiện lên hào quang khác thường, nói:

- Ván này đích thật là ; "Địa hỏa minh di", kết quả quang minh hắc ám, chỉ trong toàn bộ Thiên Địa kỳ cục chẳng qua chỉ là một góc thôi, ta đánh bảy chi ba, chư vị thấy thế nào?

Bên phía cờ trắng cũng giống như Xa Húc Nghiêu, tưởng rằng Lý Vân Tiêu định đánh lạc hướng, sau khi nghe Lê nói lập tức mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên, Trương Thiệu Thiên càng hổn hển, giận dữ hét:

- Lý Vân Tiêu! Ngươi đây là làm gì?!

Lý Vân Tiêu cười nhạt nói:

- Không có việc gì, ta muốn xem bọn hắn đi thế nào thôi. Ván cờ này ẩn chứa Thiên Địa chí lý, biến hóa vũ trụ, nếu như có thể phá giải thì đối với lĩnh ngộ Thiên Địa sẽ có chỗ tốt rất lớn.

Trương Thiệu Thiên tức giận đến cơ hồ muốn hộc máu, cơ hồ quát ầm lên:

- Ta không muốn chỗ tốt, tranh thủ thời gian giết bọn chúng đi!

Lý Vân Tiêu làm ra thủ thế im lặng, cười nói:

- Trước nhìn kỹ hẵn nói a.

Bên phía cờ trắng đều cháng váng đầu não trướng, loại tình huống này, hắn còn tâm tư chơi, ngay cả người Thánh Hỏa Điện còn muốn xông tới đánh hắn chứ đừng nói chi hai người Phệ Hồn Tộc, trong lòng đều âm thầm nảy sinh ác độc, sau khi rời khỏi đây nhất định phải lột da Lý Vân Tiêu!

Loại thái độ lạnh nhạt kia của Lý Vân Tiêu lọt vào mắt bên phía cờ đen càng khiến mọi người trầm trọng. Đối phương có can đảm trực tiếp nói biến hóa ván cờ cho mình, hiển nhiên có tin tưởng cực kỳ, nguyên một đám sắc mặt vô cùng âm trầm khó coi!

Phong Ấp nói:

- Bảy chi ba quả thật không tệ, nhưng không thể hoàn toàn hóa giải biến hóa do Địa Hỏa minh di mang đến. Nếu một nước cờ không thể lấy lại thế hòa, chờ hắn lại đánh thêm một nước thì chúng ta sẽ triệt để biến thành phía bị động rồi.

Trên trán Lê cơ hồ nhíu chặt lại, lời này của Phong Ấp nàng cũng rõ, nhưng hiện giờ đối phương hạ một nước cờ, trong đại cục có tiểu cục, nhìn kỹ lại càng là trong cục lại diễn sinh cục mới, tầng tầng biến hóa, vô cùng vô tận, muốn bảo trụ không bị gạt bỏ cũng đã rất khó khăn, huống chi là chuyển bại thành thắng!

Phong Ấp sau khi trầm ngâm một lát, mở miệng nói:

- Lúc trước Vương Tọa Võ Đế đại nhân từng lưu lại một câu phần đệm, chư vị đã từng nge qua chưa. "Tâm giống như tơ nhện bay trên bầu trời, thân như điêu giáp hóa cành khô"?

Lê vẻ mờ mịt, nàng căn bản không biết rõ Vương Tọa Võ Đế là người nào. Nhưng phần đệm này vừa lọt vào tai, liền cảm thấy vô cùng thâm ảo, diệu uẩn vô cùng, tựa hồ chạm vào mấu chốt gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại không bắt được, có chút nóng lòng.

Đường Kiếp chỉ cảm thấy trong đầu một lóe lên một đạo linh qua, đại hỉ nói:

- Đúng vậy, đúng là có này câu! Như vậy chiêu tiếp theo chính là hóa kén thành tằm, hóa giải ván cờ này! Vị trí tốt nhất hẳn là chín chi chín!

- Không tệ!

Phong Ấp ánh mắt lộ ra một tia lệ mang, sát khí dạt dào nói:

- Ta không tin tập hợp trí tuệ ba người chúng ta, còn không thẳng nổi một mao đầu tiểu tử!

- Hắn đưa tay điểm xuống, quát:

- Chín chi chín -- tiêu!

Cờ đen rơi xuống, lập tức hóa giải khốn cục do Địa Hỏa minh di mang đến, hình thức toàn bộ cục diện hoàn toàn thay đổi, tựa hồ giao phong giữa hai cờ trắng đen xuất hiện cục diện hoàn toàn mới, lần nữa diễn sinh ra biến hóa vô hạn.

Phong Ấp trên mặt lộ ra vẻ ngạo nhiên, bản thân hắn chính là trận đạo đại sư, sau khi hạ nước cờ này, lập tức hồi phục phong phạm và khí độ của đại sư, ngạo nghễ nói:

- Ngươi gọi Lý Vân Tiêu đúng không? Cái tên này ta nhớ kỹ rồi, đáng tiếc hôm nay ngươi tất phải vẫn lạc, thật sự đáng tiếc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status