Vạn cổ chí tôn

Chương 903: Thương thảo (2)


Lý Vân Tiêu cười nói:

- Bảo tàng thật sự còn tồn tại hay không còn chưa biết, cho dù còn thì ta cũng không đoạt lại các ngươi. Muốn ta xác minh đường cho các ngươi là chuyện nguy hiểm, không có năm mươi tỷ nguyên thạch ta sẽ không làm.

Tuân Tri Minh giận dữ, lạnh lùng nói:

- Năm tỷ, nếu không sẽ bắt Cẩn Huyên hội trưởng dẫn đường.

Cẩn Huyên tức giận toàn thân phát run, nhưng cũng không biết phải làm sao. Nghĩ đến chính mình trên đường đi đã thành vướng víu cho Lý Vân Tiêu, nội tâm khó chịu không thôi, nhưng lại cảm động rất lớn. Nàng cũng như Đinh Linh Nhi, đều là nữ trung hào kiệt, là nữ cường nhân trong thương minh, nhưng cho dù cường đại cũng chỉ là nữ lưu, thời điểm không có người vẫn biểu hiện ra mặt yếu ớt, khát vọng có người bảo vệ mình.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu lạnh xuống, nhiệt độ cũng giảm xuống theo tâm tình của hắn, các cao thủ cảm nhận hàn ý rõ ràng, trong nội tâm khiếp sợ không thôi.

Lý Vân Tiêu vươn tay ra, chỉ vào Tuân Tri Minh lạnh giọng nói:

- Ta có vài món chuyện thống hận nhất, một trong số đó chính là bắt bằng hữu rồi áp chế ta, trước kia đã từng có người làm chuyện này rồi, về sau đều bị ta chém giết cả nhà.

Hi!

Tất cả mọi người cảm nhận hàn ý thật lớn sinh ra trong lòng, tuy trong Thiên Võ Giới giết người diệt môn nhìn thấy không ít, mỗi ngày đều có phát sinh. Nhưng mà loại chuyện này lại sinh ra trong miệng một thiếu niên, lại cho người ta có sợ hãi khó nói nên lời, hơn nữa từ ánh mắt xem thường chúng sinh kia, đã truyền đạt tín hiệu rõ ràng, hắn nói là sự thật.

Tuân Tri Minh gian nan nuốt nước miếng, nhổ ra một ngụm hàn khí, ngượng ngùng nói:

- Vân thiếu quá nghiêm trọng, Tuân mỗ chỉ nói đùa mà thôi. Nhưng này năm mươi tỷ nguyên thạch quá khó xử, không bằng tám tỷ a, ngươi xem thế nào?

Hắn trong lúc bất tri bất giác hắn hạ thấp thái độ, hơn nữa cò kè mặc cả cũng không dám nói chết như vậy.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

- Loại chuyện nói sai mà bị diệt môn quá nhiều, chư vị đều nhớ rõ cho ta, không có lần sau đâu.

Toàn thân mọi người rét run, đặc biệt là Tễ Lâm và các cường giả Võ Tôn, trừ hàn khí tập kích thân thể, càng vô cùng dị thường là. Sau khi bọn họ đạt tới Bát Hoang Cảnh Võ Tôn, có thể cảm ngộ thiên địa quy tắc, thậm chí lợi dụng quy tắc chi lực hình thành lĩnh vực của mình, trong lĩnh vực là duy ngã độc tôn, cũng chính là Võ Tôn.

Nhưng bao hàm võ ý cường đại như thế, không ngờ bị vài câu của đối phương làm toàn thân rét run.

Cái này...

Tất cả Võ Tôn ở đây đều đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, loại tình huống này trong lời của Lý Vân Tiêu mang theo áp bách làm bọn họ sợ hãi, mọi người lúc này ẩn ẩn sinh ra cảm giác, vào lúc này đối thủ lớn nhất không phải là Đàm Địa Quân, mà chính là Lý Vân Tiêu xảo trá trước mặt bọn họ.

Trong lòng Tuân Tri Minh buông lỏng, biết rõ lời vừa rồi đối phương đã bỏ qua, thập phần biệt khuất nói ra:

- Yên tâm đi, chúng ta đều là nam nhân đỉnh thiên lập địa. Sao có thể giống như Đàm Địa Quân, vô sỉ bắt lấy nữ nhân áp chế Vân thiếu, loại chuyện trơ trẽn này, nghĩ tới đã hổ thẹn.

Sau khi hắn nói xong, cảm nhận được ánh mắt khác thường của người chung quanh, mặt của hắn cũng hơi đỏ lên.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ân, Tuân tông chủ làm người thì thành Nam Hỏa không ai không biết, không người không hiểu, bản thiếu gia cũng tin được. Nhưng mà chuyện bốc lên nguy hiểm sinh tử, tại hạ rất tiếc mệnh, tuy tám tỷ nguyên thạch không ít, nhưng mà phải có mạng mới xài được nha. Như vậy đi, xem khí trời hôm nay thật tốt, mười tỷ a, thực không thể ít hơn nữa, hơn nữa là tiền mặt.

Tuân Tri Minh cười khổ nói:

- Mười tỷ trung phẩm nguyên thạch, ai mang trên người nhiều như thế chứ.

Lý Vân Tiêu nói:

- Ta đây cũng mặc kệ, thành Nam Hỏa là địa bàn của các ngươi, sau khi đào bảo tàng xong, ta trở về đòi tiền của ai? Cầm một ít thiên tài địa bảo ra làm thay thế cũng được.

Đám người Tuân Tri Minh lộ vẻ im lặng, mấy người đi qua một bên vụng trộm thương nghị với nhau.

Tễ Lâm ẩn ẩn tức giận nói:

- Tiểu tử kia quá không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng tiểu hài tử bình thường mà thôi, mười tỷ nguyên thạch, nói cầm số lượng tiền lớn như thế ta cũng động dung, cũng phải triệu tập trưởng lão trong thương hội lại bàn bạc rồi mới quyết định.

Tuân Tri Minh khẽ nói:

- Ngươi phàn nàn có làm được cái gì? Có bản lĩnh ngươi nói với hắn đi, đừng quên Phương Thiên Hạc chết như thế nào, mạng của Phương Thiên Hạc cũng không phải chỉ mười tỷ nguyên thạch. Làm khó Tễ hội trưởng cảm thấy mạng của chúng ta còn chống đỡ không nổi Phương Thiên Hạc sao? Mê cung trong động chúng ta phải đi vào, tình huống trong đó ngươi còn hiểu rõ hơn chúng ta, nếu như Đàm Địa Quân động tay chân trong này, ngươi có vài phần nắm chắc có thể lấy được bảo tàng sau đó toàn thân trở ra không?

Tễ Lâm im lặng không nói, giọng căm hận nói:

- Cũng chỉ có thể để tiểu tử kia đắc ý một hồi, khoản sổ sách này ta sẽ đòi lại, mười tỷ nguyên thạch, Lôi Phong thương hội ra một tỷ.

Tiêu Minh Huy cười lạnh nói:

- Tễ hội trưởng, ngươi đang nói đùa sao? Lôi Phong thương hội chỉ ra một tỷ, vậy chín tỷ ai ra? Sau lưng của ngươi còn có rất nhiều thương hội đồng minh, các ngươi ít nhất cũng phải gánh tám tỷ mới đúng, hai tỷ còn lại chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.

- Đúng vậy, phải nên như thế!

Tuân Tri Minh cũng thập phần đồng ý gật đầu nói:

- Cái gọi là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Thương minh thành Nam Hỏa liên thủ, tài phú đông đảo, tám tỷ chỉ là đồ chơi trẻ con mà thôi.

Tễ Lâm: "..."

Hắn thoáng cái không có cách nào khác, cảm khái nói:

- Hai vị, ta thấy các ngươi không có thành ý, đều thời điểm này còn nghĩ tính toán ta. Hiện tại thế cục đã không còn là các ngươi tranh chấp với thương minh nữa, mà là mọi người đồng tâm hiệp lực đối phó Bắc Đấu Tông mới đúng. Nếu Bắc Đấu Tông kiêu ngạo, sợ rằng đầu tiên sẽ chiếm đoạt các ngươi. Tuy Lôi Phong thương hội cũng sẽ bị suy yếu, nhưng dù sao cũng là một trong bảy tồn tại đứng đầu thương minh, chẳng lẽ Bắc Đấu Tông thực có can đảm dám khai chiến toàn diện với chúng ta sao? Mười tỷ này ta và các thương hội thảo luận với nhau, gánh chịu năm tỷ đến, nếu như hai vị không chịu, việc này như vậy thôi, Tễ mỗ vỗ mông về nhà.

Ánh mắt Tuân Tri Minh cùng Tiêu Minh Huy trầm xuống, Tễ Lâm nói đúng, đã chạm vào uy hiếp trong lòng hai người, sau khi nhìn nhau, Tuân Tri Minh trầm giọng nói:

- Tốt, vậy tất cả gánh một nửa, năm tỷ.

Tiêu Minh Huy nhìn qua đám võ giả tán tu bên ngoài, cau mày nói:

- Những người này làm sao bây giờ? Chẳng lẻ bọn chúng không tốn giọt máu, không công được chỗ tốt?

Tễ Lâm cười lạnh nói:

- Những tên này nghèo kiết xác, ngươi còn trông cậy có thể gõ nguyên thahcj của chúng hay sao?

Hắn quay người thương nghị với các thương hội.

Tiêu Minh Huy bất đắc dĩ địa lắc đầu, đám võ giả tán tu này đúng là không có nguyên thạch. Hắn lập tức thương nghị với Tuân Tri Minh, hai người bắt đầu thương nghị cãi cọ, hy vọng đối phương ra nhiều một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status