Vạn giới pháp thần

Chương 188: Lời thì thầm


Lucy tiến lên hỏi anh chị của mình:

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Peter ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Caspian đang đi bên cạnh nói:

“Hỏi cậu ta đấy?”

Có vẻ thua trận là do Caspian gây ra, nhưng anh ta không đồng ý, tên này đốp lại lời của Peter luôn:

“Ngài đã có thể cho mọi người rút lui, đã có đủ thời gian… chúng ta sẽ không bị mất nhiều người như vậy.”

“Nhưng là ai mà mọi người bị phát hiện, chính cậu đã nhận việc bắt Miraz, chính cậu làm hỏng việc.. Chính cậu khiến mọi người thua trận.” Peter đanh thép nói.

“Nhưng nếu ngài để mọi người ở lại, và nghe theo ý kiến của tôi thì mọi chuyện đã khác…” Caspian giọng kiềm chế nói.

“Không, sai lầm của cậu là cậu nghĩ mình có thể lãnh đạo được mọi người, cậu mới mười năm tuổi thôi đó Caspian, và chúng tôi đã cai quản đất nước này gần hai mươi năm, qua bao nhiêu cuộc chiến tranh cậu biết không?” Peter tức giận nói.

Nói rồi Peter đi ra chỗ khác như không muốn nhìn mặt Caspian, nhưng tên kia đâu để yên, hắn hét lên:

“NÀY… tôi không phải là người bỏ lại Narnia như mấy người…”

Lúc này, Susan đứng ra khuyên:

“Mọi chuyện đi xa quá rồi, bây giờ không phải lúc đổi lỗi cho nhau, kẻ địch ở ngay bên ngoài kia…”

“Susan, làm ơn thôi đi.” Peter nhìn em gái mình nói rồi quay sang Caspian nói với tên đó bằng giọng chỉ trích:

“Chính bọn người Telmarine như cậu đã xâm lược Narnia, và cậu không có quyền gì ở đây cả. Cậu, Caspian, bố của cậu, Miraz,... các người không có quyền gì ở Narnia cả. Narnia đã từng tốt đẹp hơn khi không có các người.”

Peter nói hoàn toàn đúng, và không ai ở đây có thể phản bác được, kẻ cả Caspian. Tên này tức quá, hắn rút kiếm ra định sống mái một trận với Peter…

Peter cũng rút kiếm ra, khi hai bên định lao vào nhau thì Lucy hét lên:

“Dừng lại… Giờ không phải lúc đánh nhau. Chúng ta còn có người bị thương…”

Mọi người dời mắt khỏi hai người, họ thấy đoàn người bị thương vốn đi chậm hơn đã tới trước Gò Đôi, trong đó có ông người lùn Trumpkin. Lucy hét xong, cô bé nhanh chân chạy tới.

Lucy lấy ra lọ thuốc kim cương - chỉ một giọt là phục hồi mọi vết thương -, cô bé bắt đầu chữa trị cho mọi người.

Bên cạnh nhìn vậy, Peter và Caspian không còn tâm trí để đánh nhau, Caspian ném kiếm sang một bên, rồi hậm hực đi vào bên trong.

Trong lúc mọi người đang bận rộn cứu chữa những người bị thương, thì một bóng người nhỏ bé lần vào trong đi theo hoàng tử Caspian. Đó là tên người lùn Nikabrik.

Sau đó, Lucy mới biết được diễn biến của trận chiến tối hôm qua… Mới đầu mọi chuyện rất suôn sẻ.

Edmund cưỡi một con Điểu sư xâm nhập lâu đại từ trên cao, cậu mang theo Reepicheep và các cấp dưới của ông ta - những con chuột khác.

Nhiệm vụ của họ là mở cửa lâu đài để đội quân Narnia tiến vào. Peter và quân đội của Glenstorm sẽ im lặng hạ từng binh sĩ, được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.



Trong lúc này, Caspian với tư cách là người thông thuộc lâu đài Telmar nhất sẽ là người chịu trách nhiệm bắt cóc Miraz.

Nhưng, tên đó đã không thành công, hắn quá mềm lòng và chỉ trong một giây bất cẩn, Miraz đã có cơ hội trốn chạy và tên đó đã phản công. Tất cả quân lính đều thức dậy… một cuộc chém giết khốc liệt đã xảy ra.

Lợi dụng lợi thế về địa hình, rất nhanh, các binh sĩ Telmarine vây nhốt Peter bọn người vào một cái sân… tới lúc này, bọn chúng chỉ cần ở bên trên tường thành bắn tên xuống.

Lợi thế bất ngờ biến mất, quân đội Miraz đã kịp trở tay. Buộc Peter phải ra lệnh rút lui. Nhưng không phải ai cũng thoát được… một nửa quân đội Narnia bị vây trong lâu đài tới chết.

Nếu nhìn từ bề ngoài thì tất cả mọi lỗi lầm đều do Caspian mà ra, đúng là như vậy, cậu ta thật sự nghĩ mình có thể xử lý ông chú của mình.

Nhưng nếu có người hiểu được trong lòng Caspian nghĩ gì thì sẽ không đồng ý để cậu ta nhận nhiệm vụ này.

Nói thật, cho tới tận khi Caspian bị truy sát, cậu mới biết cha mình lại là do người chú đáng kính của cậu giết chết.

Từ nhỏ tới lớn, Caspian đều do một tay Miraz nuôi nấng, tuy tên này rất không ưa Caspian, nhưng cứ nghĩ đến tuổi già của hắn phải dựa vào cậu ta thì hắn không thể không giáo dục Caspian một cách đến nơi đến trốn.

Do vậy mà một phần tình cảm khá nhiều của Caspian danh cho cha được chuyển dời tới Miraz… đến tận tối hôm đó, cậu ta vẫn có một ít vọng là Miraz không phải kẻ giết cha mình như những cư dân Narnia nói.

==== Caspian nhớ lại ====

“Có phải ông giết cha của tôi…” Caspian gầm lên với Miraz.

Cậu ép tên vua Telmarine vào sát vách tường với một lưỡi kiếm trên cổ.

Miraz khuôn mắt không đổi sắc, ánh mắt ông ta bình tĩnh đến lạ thường, ông nhìn hoàng tử nhỏ của mình nói:

“Đúng thế đó, tao đã giết anh trai mình khi hắn đang nằm trên giường… Cháu trai, cháu yên tâm, cha của cháu ra đi rất nhẹ nhàng….”

“Tại sao?” Caspian hét vào mặt Miraz.

Tên này chỉ cười nhẹ một cái, hắn nói:

“Người Telmarine không thể có gì nếu không giành lấy nó… bản chất của chúng ta là chinh phục… ta muốn ngai vàng nên đã đá đít tên anh trai mình đi… thế thôi.”

==== Caspian nhớ lại ====

Caspian lặng lẽ bước đi trong đường hầm tối đen, lạnh lẽo, thoảng mùi ẩm mốc... ánh mắt của cậu ta dừng lại trên những bức bích họa trên tường.

Những bức tranh này vẽ lại những cảnh sinh hoạt vui vẻ của các cư dân Narnia ở thời đại hoàng kim dưới sự trị vì của bốn anh chị em Peter, Susan, Edmund và Lucy.

Cậu lẩm bẩm:

“Không lẽ mình lại sai? Mình quả thực không xứng đáng… là một vị vua.”

Caspian đang rất hoang mang, vì cậu mà bọn họ chết, đó là lỗi của cậu…

Đúng lúc này, một giọng nói đầy tính mê hoặc vang lên:

“Không. Đó không phải lỗi của ngài nhà vua của tôi.”

Caspian giật mình nhìn lại, cậu thấy người lùn Nikabrik đang đứng ở đó, ánh mắt ông ta thất vọng nhìn cậu.

“Tôi đã nói với cậu rồi, nhà vua, Alan và bốn đứa nhóc của ông ta không đáng tin. Sự thật lù lù trước mắt rồi. Bọn họ không giúp được gì cả. Quân đội đã chết hơn một nửa và sẽ nhiều hơn nữa.”

“Ông muốn gì, Nikabrik?” Caspian cảnh giác nói.

“Làm ơn đi theo tôi, vua của tôi.” Nikabrik khom người nói, rồi ông bước sâu vào trong.

Tuy không hiểu rõ ý của ông người lùn, nhưng Caspian vẫn đi theo, ít nhất vì ông ta vẫn gọi cậu là vua.

Đi phía sau, Caspian cảm thấy bầu không khí im lặng hơi khó chịu, cậu hỏi Nikabrik

“Ông không tin vào Aslan sao?”

“Tôi sẽ tin bất cứ ai hay bất cứ cái gì,” Nikabrik nghiến răng nghiến lợi nói, “Có thể băm cái bọn dã man Telmarine ra hàng trăm mảnh hoặc đuổi bọn chúng ra khỏi Narnia. Bất cứ ai hoặc bất cứ cái gì – Aslan hoặc Bạch Phù Thủy – cậu có hiểu không?”

Caspian hơi bất ngờ trước sự thù hận sâu đậm của ông người lùn với dân tộc cậu, cậu ấp úng nói:

“Nhưng mụ ta là một kẻ thù còn tệ hại hơn Miraz và tất cả người của hắn cộng lại. Mọi người đều nói như vậy, trong sách vở cũng ghi lại như thế.”

“Nhưng không phải với người lùn.” Nikabrik cãi lại.

Đúng vậy, người lùn từng đứng một phe với phù thủy trắng, thậm chí một trong số bọn họ là một cận thần trung thành nhất, ông ta tên là Ginarrbrik…

(Tác: Ginarrbrik là tên người lùn đánh xe ngựa cho Phù thủy trắng.)

Ginarrbrik và Nikabrik không biết hai cái tên này có quan hệ với nhau không nữa?

Đi thêm một đoạn, Nikabrik quay đầu lại nói với Caspian:

“Cậu muốn trả thù Miraz, chúng tôi cũng vậy… Cậu muốn cướp lại ngai vàng, chúng tôi sẽ giúp. Cậu và chúng tôi là một phe, chúng tôi sẽ không hại cậu, vua của tôi.”

Nói rồi hai người bọn họ bước vào gian phòng trung tâm - nơi đặt Bàn đá, tuy nó bây giờ đã vỡ làm đôi sau sự hồi sinh của Alan.

Nikabrik cười lớn và nói:

“Chào mừng đức vua đến với chúng tôi, ngài sẽ không thất vọng đâu…”

Thình lình từ bên trong căn phòng vang lên tiếng gầm gừ của một con dã thú, nó khá giống tiếng sói hoang…

Âm thanh kinh dị khiến Caspian rút kiếm ra sẵn sàng chiến đấu, cậu nhìn xung quanh nói:

“Ai ở đó vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status