Vạn giới pháp thần

Chương 226: Lên đảo


Ambrose khuôn mặt trầm hẳn xuống, cậu cau mày nói:

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Là bọn quái vật… bọn chúng tấn công… Nhưng lần này không giống bình thường, bọn chúng đông hơn mấy chục lần tới gấp trăm lần trước đó. Lần này, bọn chúng không chỉ tấn công chúng ta… thần nhận được tin Calormen đã bị diệt rồi...mấy quốc gia phía nam khác thì co rút lại thành một chỗ để ngăn địch… nhưng cũng không khả quan cho lắm.”

Tuy cậu có đoán được lũ quái vật sẽ lại tấn công và tấn công ồ ạt với số lượng lớn, nhưng với con số gấp nhiều lần như vậy, thật khiến cậu kinh ngạc… Ambrose nói ngay:

“Quân đội của ta ra sao rồi?”

“May là bệ hạ ra lệnh tăng cường quân đội phòng thủ... nếu không toàn bộ quân đội trên biên giới biển của ta đã bị tiêu diệt sạch sẽ….” Helios hơi chần chừ nói.

“Cuối cùng là thế nào?” Ambrose dục.

“Dạ, một nửa quân đội biên giới bị thương vong… chúng ta đã lui xuống phòng tuyến số hai nhưng tình hình không khả quan cho lắm.” Helios Đại hiền giả khó khăn nói.

Hải vực xung quanh Thất đại đảo được sắp xếp thành bốn lớp phòng tuyến…

Lớp thứ tư, là lớp ngoài cùng xa nhất… là nơi chiến đấu với bọn quái vật chính từ gầm một nghìn năm nay, bọn chúng chưa bao giờ vượt qua lớp này cả.

Lớp thứ ba bao gồm hơn một nghìn hòn đảo nhân tạo tạo thành, bên trên là nơi thường đóng của hậu cần tiếp viện cho lớp thứ tư…

Từ lớp phòng thủ thứ ba trở vào trong mới có người ở… bọn họ là những công nhân khai khoáng, các nhà nghiên cứu biển, các đảo ngư dân, vân vân…

Tiếp sâu vào trong là lớp thứ 2 - Đây có thể nói là vách tường sắt cứng rắn nhất của Thất đại đảo quốc… không những được bảo vệ bằng khoa học kĩ thuật tiên tiến, mà còn được các vị hiền giả, Nguyên hiền giả và Đại hiền giả hao phí thời gian hàng trăm năm thiết kế, niệm chú, phong tỏa bảo vệ.

Lớp phòng tuyến cuối cùng, đó cũng chính là lớp phòng thủ bên ngoài Thất đại đảo, nới có lượng dân số đông nhất, tàu bè nhiều nhất… Lớp phòng thủ này lại được cấu tạo chủ yếu là phòng thủ phép thuật, với nguồn ma lực trực tiếp lấy từ Cây táo vàng.

Nếu nói lớp thứ hai là cứng rắn nhất thì lớp phòng tuyến không thể xâm phạm từ bên ngoài, nếu óc thể phá hủy nó thì chỉ có thể phá từ bên trong…

Nghĩ lại tất cả những thứ này, cho nên Ambrose yên lòng trở lại cậu nói:

“Tất cả chín vị Đại hiền giả đều lên chiến trường.”

“Vâng ạ, còn có một chuyện khác, là bọn khổng lồ, sau ba năm bọ chúng lại tấn công, mà lại chọn đúng vào lúc này…”

“Bọn khổng lồ… không đáng lo… chỉ cần một vị hiền giả là đủ giết năm tên như vậy.”

“Vâng, bệ hạ nói phải, nhưng lần này bọn chúng xuất phát với hơn năm nhìn tên tất cả… nghe nói là mụ phù thủy phương bắc dồn tất cả quân lực để tấn công ta.”



Năm nghìn tên… Ambrose không khỏi súy xoa trước con số kinh người này, nó tương đương với một trăm nghìn quân đội của Narnia...

Tuy Ambrose rất tự tin vào độ tinh nhuệ của quân đội Thất đại đảo quốc nhưng bọn họ cũng cần tới năm người đánh giáp cà mới chiến thắng một người khổng lồ… nếu đánh từ xa và lợi dụng sự ưu việt về vũ khí thì họ sẽ có lợi hơn. Trong đầu đang nhẩm tính thì Helios lại nói tiếp:

“Phì thủy phương bắc, mụ ta đột nhiên mạnh hơn ba năm trước nhiều, cần đến tận hai vị Đại hiền giả mới có thể hơi chiếm phần hơn với bà ta.”

Điều này cũng dễ hiểu, không phải cấp năm nào cung ngang nhau, bên trong cũng phân chia mạnh yếu.

“Vậy là chúng ta phải tiếp tục lên đường mà không có viện trợ?”

“Thần e là như vậy, bên kia tình hình đang rất gấp, hơn nữa thì số lượng bọn quái vật không ngừng gia tăng, và không có dấu hiệu dừng lại.”

Mấy chuyện này xảy ra đứng là trùng hợp, chứ không nói là có kẻ đã sắp xếp từ trước, không biết chuyện gì còn đang chờ cậu ở phía trước nữa.

Chính lúc này, một người khác vào trong phòng, là Lucy, cô bé hớn hở nói:

“Ambrose, chúng ta chuẩn bị xuống tàu, ta đã tới hòn đảo rồi cậu có đi không?”

Thấy khuôn mặt của Ambrose hai người không ổn chó lắm, Lucy quan tâm nói:

“Đã xảy ra chuyện gì hả?”

“Không có gì, chỉ là ở Thất đại đảo quốc xuất hiện một số chuyện phiền phức…”

Tuy Ambrose đã dùng từ nói giảm nói tránh đi, nhưng Lucy không ngốc, trong trí nhớ của cô, Ambrose luôn làm việc cẩn thận và chắc chắn… cậu ta như biết trước đối thủ mấy nước cờ. Phải có chuyện gì nghiêm trọng lắm mới khiến Ambrose phản ứng như vậy.

Nhưng là một người con gái hiểu chuyện, Lucy sẽ không trực tiếp hỏi, đến lúc cần Ambrose sẽ nói cho cô… cô vẫn nhớ một trong mấy cuốn sách dành cho con gái của cô đã nói như vậy.

====

Một phút sau, Ambrose và Helios có mặt trên boong tàu, nới các thủy thủ đang xếp đồ để lên đảo, cậu tới bên cạnh Edmund hỏi:

“Mọi chuyện thế nào rồi…”

“Chúng ta phát hiện ra hai con suối ngầm trên đảo, mặc dù nhìn nó đầy sỏi đá thế thôi. Thuyền trưởng Drinian nói rằng trên các vách đá phía tây và phía đông kia…”

Vừa nói Edmund vừa chỉ tay về một phía vách đá xa xa.

“... cậu có thấy một loài cây dây leo kho khoắt kia không… nó là cây Olit, một loại đây đặc biệt chỉ sống ở các vùng khô cằn. Nhìn thế thôi nhưng bên trong ruột cây vẫn sống. Mọi người đoán rằng ở đó sẽ có một con suốt ngầm, có thể có cả cây ăn quả… đống vật vân vân…”

“Vậy mục tiêu của chúng ta là ở đó?”

“Đúng thế, đứa vua ba người (chỉ Lucy ba người) sẽ lên đảo tìm kiếm thức ăn… bọn họ sẽ đi tới đó… còn những người khác sẽ tìm kiếm theo hướng ngược lại.” Trả lời câu hỏi của Ambrose là ông hiệp sĩ chuột Reepicheep.

“Tôi cũng muốn đi..>” Đúng lúc này, Eustace từ một góc nhảy ra nói.

Mấy người khác nhìn cậu bé với ánh mắt kinh ngạc… tên này là lần đầu tiên chủ động nhận việc… Caspian cười ha hả nói:

“Vậy được, nhóc sẽ lên đảo cùng chúng ta, nhưng chỉ phụ trách việc quanh khu vực bờ biển cùng với Reepicheep thôi….”

“Thôi nào… tôi không muốn ở cùng con chuột đó…”

Việc mấy ngày phải ở trên một con tàu chật hẹp khiến Eustace cảm thấy phát chán rồi, cậu muốn lên đảo đổi gió một tý, một lý do khác là tách ra khỏi con chuột Reepicheep đáng ghé kia. Nó hôm nào cũng tìm cậu phiền toái.

“Tôi nghe thấy đó…” Chuột nói khiến Eustace giật nảy mình… không lẽ ông ta còn có thể nghe thấy suy nghĩ người khác… “Đúng là đồ tai to…” Cậu lầm bẩm.

“Tôi nghe thấy nốt đó…” Chuột lại nói…

Xung quanh mọi người thấy thế cười ồ lên… ông chuột Reepicheep bao giờ cũng đùa dai như vậy, chỉ khổ cho Eustace Lông vịt là người dễ bị bắt nạt nhất trên thuyền.

Cuối cùng, Eustace đành nhận mạnh, cậu ta sẽ ở cùng với Reepicheep trên bờ biển, trong khi đó Lucy ba người, không công thêm Ambrose và Helios… Năm người sẽ tiến sâu vào hòn đảo tìm kiếm nguồn nước, thức ăn… hoặc cả tung tích của vị Tướng công nào đó nữa.

==== Chuyển cảnh nhanh =====

Khoảng 15 phút sau, Ambrose bọn người có vẻ đi tới thượng nguồn dòng suối nào đó, nơi này đầy dấu hiệu cho thấy đã có một dòng nước khá mạnh chảy qua.

Đi sâu lên trên một lúc, Ambrose phát hiện nơi này thú vị hơn là họ mong đợi, một hồ nước bên chân núi, nhỏ mà sâu, bao quanh bởi những vách núi chỉ để chừa một lối đi hẹp. Đây là những dấu vết bào mòn qua thời gian…. cảm giác như đang lạc vào một thế giới dưới lòng đất vậy.

Ở đây, cả bọn quyết định ngồi xuống gần một bụi thạch nam mọc trên bờ dốc để nghỉ ngơi.

Tất cả ngồi xuống, nhưng một người (đó là Edmund) lại nhảy lên đến thoắt một cái. Có vẻ mông của yên này ngồi phải thứ gì đó khó chịu rồi, Edmund săm soi nhìn bụi thạch nam và cau có nói:

“Sao nó có thể mọc lên ở một nơi toàn sỏi đá như thế này?”

Rồi tên này muốn thò tay vào sờ thử cái giò khiến nó đau điếng, lập tức Edmund lôi ra mấy thứ cũ nát và nói:

“Không phải là đá, đó là cái chuôi kiếm. Không, trời đất ạ, đó là cả một thanh kiếm, nhưng đã bị rỉ sét cả. Nó phải nằm ở đây đến hàng thế kỷ rồi.” Thì ra cậu ta ngồi phải lên một thanh kiếm.

“Của người Narnia, cứ nhìn kĩ mà coi.” Caspian nói khi tất cả xúm lại xem thanh kiếm.

“Em cũng đang ngồi lên một vật gì đó.” Lucy kêu lên “Một vật gì rất cứng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status