Vạn giới pháp thần

Chương 330: Tất cả đều hành động và Ambrose dở trò


Và cái thời cơ đó đã đến, ba tuần sau kì nghỉ lễ Phục sinh, và cũng là thời gian kết thúc kì thi cuối năm. Ambrose và Fayola đang chuẩn bị xuống sân lâu đài làm một vố lớn thì hai người thấy Hermione và hai thằng nhóc Potter, Weasley đứng tụ tập với nhau.

Trông bọn chúng có vẻ vội vàng, bất an, lo lắng gì đó lắm. Nghĩ vậy, Ambrose và Fayola trao đổi ánh mắt và cùng vô tình tới gần để hóng xem chuyện gì.

Thì đúng lúc này, bà giáo sư Mcgonagall từ bên kia sảnh đường gọi sang rồi bà ôm một chồng sách bước tới.

“Các con đang làm gì ở đây vậy?”

Hermione lúc đó tỏ ra khá can đảm, cô bé nói thẳng:

“Chúng con muốn gặp thầy hiệu trưởng Dumbledore."

Giáo sư McGonagall nghe vậy nghi hoặc nhìn ba học sinh nói:

“Ngài Dumbledore… các trò gặp ông ta để làm gì?”

“Dạ, đây là chuyện bí mật…” Potter lên tiếng, nhưng sau đó nó câm lại không nói tiếp.

Bà giáo sư sau đó nhìn ba đứa như thể bọn chúng định làm thứ gì đó ám muội và trái nội quy, bà nghiêm khắc nói:

“Các trò nên tận hưởng ngày cuối tuần tươi đẹp này, chứ không phải suốt ngày âm mưu phá luật như vậy…”

“Vâng… Nhưng còn thầy…” Potter cúi đầu ngoan ngoãn nói, Ambrose cược một gói kẹo Sô cô la Ếch nhái là nó giả vờ.

Giáo sư McGonagall hỉnh mũi lên, bà lạnh lùng ngắt lời nói:

“Giáo sư Dumbledore vừa đi vắng cách đây mười phút. Cụ nhận được một con cú khuẩn của Bộ trưởng Pháp thuật và đã lập tức bay đến Luân Đôn rồi.”

“Thầy ấy đã đi rồi? Đúng lúc này?”

“Giáo sư Dumbledore là một pháp sư rất vĩ đại, Harry à, thời giờ của ngài ấy quý hiếm lắm.”

“Nhưng chuyện này rất quan trọng…” Potter không từ bỏ, nó nói tiếp

“Potter, trò nói coi, chuyện gì mà quan trọng hơn được cả Bộ trưởng Pháp thuật hả?” Bà giáo sư có vẻ hơi mất kiên nhẫn nói

Harry quẳng luôn sự dè dặt của mình đi.

“Thưa giáo sư… chuyện về Hòn đá Phù thủy…”

Nghe tới đây là Ambrose đã biết bọn nhóc này sẽ hành động rồi, với sự cầm đầu của Hermione thì mọi chuyện sẽ khá ổn, Ambrose đang chờ cô bé tóc xù tới xin lời khuyên.

Đúng vậy, sau khi ngồi yên vị ở vị trí quen thuộc ven Hồ nước Đen, Ambrose và Fayola đã thấy cô bé tới. Lần này trông Hermione thành thục hơn trước, cô bé chào hai anh chị và ngồi xuống nói ngay:

“Bọn em đã tra được, tối nay Kẻ mà ai cũng biết là ai hoặc giáo sư Quirrell sẽ lấy trộm Hòn đá phù thủy…”

Nghe vậy, Ambrose hứng thú nói:

“Tại sao em lại nghĩ là ông giáo sư Quirrell kia, không phải lão Snape giống như hai thằng nhóc kia?”

Hermione chậm rãi nói:

“Mới đầu em cũng nghĩ vậy, nhưng khi suy nghĩ kĩ lại thì thầy Quirrell mới là kẻ khả nghi nhất… dù sao ông ấy mới vào trường được một năm, trong khi thầy Snape ở đây hơn mười năm rồi, không lý do gì mà thầy hiệu trưởng lại để một tên gián điệp trong trường lâu tới vậy.”

“Nhưng lúc này là thời kì đặc thù, Voldemort có dấu hiệu trở lại, và Harry Potter tới trường? Em hẳn biết lão Snape trước khi là Tử thần thực tử?” Ambrose hỏi ngay điểm khó.

“Vâng… nhưng em cảm thấy các giáo sư đối xử với thầy Quirrell không được thân cận cho lắm.. bọn họ như… thế nào..”

“Coi ông ta là người ngoài phải không?”

“Đúng vậy.” Cô thốt lên.

“Em nói đúng.” Ambrose ánh mắt nhìn về phía cái hồ nước, nơi có một hòn đảo là ngôi mộ của giáo sư Dippet, cậu nói tiếp:

“Các giáo sư ở Hogwarts đều coi nơi này là nhà của mình, học sinh là con là cháu trong nhà nên phản ứng như vậy của họ là bình thường… đối với một tên gián điệp…”

“Vậy các giáo sư đều biết âm mưu của Kẻ mà ai cũng biết là ai?” Hermione không tin vào tai mình hỏi.

“Em nghĩ thử xem… đó là một cái bẫy đặt ra.” Ambrose tiết lộ luôn cho cô bé tóc xù, cậu nói tiếp:

“Nên em muốn làm gì thì không phải lo lắng vấn đề an toàn, đến lúc đó anh và chị Fayola ở ngay bên cạnh em…”

Fayola gật đầu nói:

“Đúng vậy… có phải tối nay?”

“Vâng, Harry đang rất lo lắng, cậu ấy thà chọn tự mình lấy trộm Hòn đá phù thủy và chấp nhận bị đuổi học còn hơn bị Kẻ mà ai cũng biết là ai giết sau khi hắn phục sinh.”

Ambrose cười nói:

“Thằng bé cũng có quyết đoán đấy chứ… Nó làm vậy là sáng suốt.”

Sau đó ba người nói về mấy thứ liên quan tới ma thuật, bùa phép… Hermione có vẻ hơi hồi hộp cho buổi tối nên cô bé cố hỏi Ambrose và Fayola nhiều nhất có thể.

==== Buổi tối, 11 giờ đêm ====

Một bóng người lanh lẹ xuất hiện và chui tọt vào trong cánh cửa dẫn tới hành lang phía tây tầng ba không một tiếng động nào.

Nhưng phía sau hắn, có hai ánh mắt đang nhìn theo, là Ambrose và Fayola hai người.

Ambrose cười thâm hiểm nói:

“May là chúng ta ra khỏi kịp, nếu không đã chạm trán với Quirell rồi.”

Bên cạnh, Fayola cười lạnh nói:

“Ambrose, bạn lúc nào cũng có mấy cái ý nghĩ lung tung như vậy, lần sau lần chuyện xấu đừng gọi mình theo.”

Cô bé có vẻ hơi bất mãn với nhân vật chính của chúng ta, thấy thế, Ambrose hắng giọng một cái nói:

“Không… lần này là mình muốn chỉnh hắn một chút thôi… không phải chuyện xấu gì cả.”

Thấy thằng bạn từ nhỏ lớn lên cùng mặt dày như vậy, Fayola không còn gì để nói. Trong lòng cô thầm cầu nguyện cho Voldemort và Quirrell đứng vững được tới căn phòng cuối.

Hai người chờ một lúc rồi tiến tới trước mà bên trong là con chó ba đầu của lão Hagrid, khoảng nửa tiếng sau, Ambrose thấy ba cái bóng lấp nó trong cái áo tàng hình đi tới.

Là ba đứa nhóc, Harry, Ron và Hermione.

Bọn này đi tới đã thấy cánh cửa hé mở ra, Potter nói:

“Đó, thấy chưa? Lão Snape đã vượt qua con được con Fluffy rồi!”

Dưới tấm áo tàng hình, Harry quay lại nói với hai người bạn:

“Nếu các bạn muốn quay về thì cứ về, tôi cũng không trách đâu. Các bạn cứ giữ lấy tấm áo tàng hình, bây giờ tôi không cần nó nữa.”

Thằng nhóc này có vẻ rất trượng nghĩa, hông muốn hai đứa bạn bị kéo vào nguy hiểm. Tất nhiên cả Hermione và Ron đều không trở lại, bọn chúng quyết đi theo.

Sau đó, Potter đẩy cảnh cửa ra.

Điều kì lạ là xuất hiện trước mặt chúng không phải một con chó gầm gừ sẵn sàng cắn xé bất kì ai khi lại gần mà là con chó đang ngủ say.

Một chiếc đàn Lyre đang tự động chơi một bản nhạc êm dịu, nó êm dịu tới mức ba đứa nhóc cũng cảm thấy buồn ngủ.

Lắc cái đầu cho tỉnh tảo, Potter nói:

“Chắc là của thầy Snape bỏ lại đó.”

Nhóc này đang nói, thì một cơn gió bốc mùi từ trong miệng ba cái đầu cho thỏi ra, nó mạnh tới lỗi khiến tóc tai và cái áo tàng hình của bọn chúng bay ra. Ron khó chịu nói:

“Eo… Nó thật bốc mùi.”

Potter thì thở phào nói:

“Chúng ta nhanh đi xuống, mình không chắc mình có thể thổi sáo hay tới nỗi khiến một con quái vật ngủ được.”

Nó đưa tay định cất cây sáo do ông bác Hagrid tặng dịp lễ Giáng sinh vào và túi áo, nhưng đã bị Hermione ngăn lại, cô bé nói:

“Không. Harry cậu chứ thổi đi, ai biết được cây đàn Lyre kia có đột ngột dừng lại không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status