Vạn giới pháp thần

Chương 416: Ứng đối và sự trợ giúp bất ngờ - Một Boss khác nên sàn


Ambrose và Cacus đang giằng co trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn, liền tách nhau ra, lùi lại phía sau, bọn họ ánh mắt kinh dị nhìn về phía hai người kia.

Không tới một giây tiếp theo, hai cỗ uy thế ngập trời xuất hiện, chỉ cần vậy thôi cũng đủ để mặt đất run rẩy.

Từ trên người của tên sư phụ John Dee và tên diễn viên John Florio đều tỏa ra một thứ ánh sáng lạ kì, một xanh thâm một trắng xám…

Rồi từ hai cỗ ánh sáng đó dần dần biến thành hai hình người không rõ mặt mũi, nhưng sức mạnh, ma lực từ trong người phóng xuất ra không thể khinh thường.

Helios và Fayola lập tức nhảy lùi lại đứng trước Ambrose, một bên khác, Max và ông hiệu trưởng Dumbledore cũng lùi lại. Cả hai người trông không được ổn cho lắm, toàn thân đầy đất, quần áo rách toác… hiển nhiên bọn họ đã có một trận đấu ác liệt với đối thủ của mình.

Ambrose đưa ánh mắt nhìn Fayola và Helios Đại hiền giả, như hỏi ý kiến của bọn họ.

Fayola ánh mắt nghiêm trọng, không rời mắt khỏi hai bóng hình kia, trên tay lúc nào đã cầm thanh ma pháp trượng Aquaetigni, cô bé mở miệng nói:

“Là cấp 6… hoặc vô hạn tiếp cận cấp 6.”

Không cần nhiều lời, hai chiến lực cấp 6 xuất hiện khiến thế cuộc đảo chiều hoàn toàn, nhìn xem bóng hình kia hiển nhiên là bọn họ không trọn vẹn, có lẽ đây chỉ là một phần hoặc một phân thân tới mà thôi.

“Quá nguy hiểm… Chúng ta…”

Ambrose chưa nói xong thì một tiếng cười dài từ bóng hình màu xám trắng phát ra.

“Ha ha ha… Thật không ngờ, có ngày ta lại xuất hiện ở đây như vậy… cái cảm giác này, lớp phong ấn đang yếu dần… thời gian sắp tới rồi… ha ha…”

Bóng hình này cười vô cùng khoái chí, chờ hắn cười xong, John Dee khuôn mặt tố khổ quỳ xuống nói:

“Chủ nhân, xin người ra mặt giúp kẻ nô lệ này… bọn chúng đáng chết… nhà Karling.”

“Hửm… Nhà Karling.”

Bóng hình đang phấn khởi lập tức trầm ngâm trở lại, tuy không thấy mắt mũi, nhưng Ambrose có thể khẳng định cái bính hình này đang đảo qua người ba bọn họ.

Rồi hắn khinh thường nói:

“Đồ vô dụng, mi đúng không bằng một phần mười của hắn…”

“Dạ dạ… tôi biết mình vô dụng… nhưng mà ngài xem ở phần…”

“Không cần nói. Đừng tưởng ta không biết là do học trò của mi tìm ra cách triệu hồi chúng ta tới Hogwarts, ngươi không cần nhiều lời… Riddle, mi làm rất tốt.”

Tom Marvolo Riddle đang rất thê thảm sau trận chiến với Dumbledore, nghe mình được khen, cảm thấy mình bỗng nhiên được một cái bánh trên trời rơi xuống, trong lòng vui sướng nói:

“Cảm ơn ngài đã khen.”

Bóng hình tuy nói vậy, nhưng không thèm nhìn Tom Marvolo Riddle một cái, hắn quay đầu về phía Casus nói:

“Hừ… khá khen không ngờ ngươi lại nắm giữ bí mật lớn như vây.”

Casus bị chỉ thẳng mặt, không còn điệu bộ ngang ngược như trước, khuôn mặt toát ra vẻ sợ hãi run giọng nói:

“Phải… Tôi không biết là ngài nếu không…”

“Làm sao… Hành động che giấu của mi không khác nào phản bội giống loài…” Bóng hình nghiêm giọng nói.

Nghe thế trong đầu Ambrose lấp lóe, Elder không phải một tổ chức, có thể nói bọn họ là một giống loài, chủng tộc… kiểu như phù thủy và muggle. Một thông tin đắt giá…

Casus sợ tới khuôn mặt vốn đỏ chót vì lão giỏi phép thuật lửa lập tức trắng bệch, tên này khụy xuống cầu xin:

“Xin ngài… nể tình cha của tôi, Vulcan mà tha cho tôi…”

Bóng hình cười lạnh, hừ một tiếng rồi một đợt cuồng phong ném Casus sang một bên:

“Cút đi, bẩn mắt ta…”

Rồi tên này quay sang cái bóng hình màu xanh lam đậm bên cạnh nói:

“Là ta hay là ngươi ra tay…”

“Đừng có ăn nói như kiểu chúng ta là một phe như vậy.”

Đáp lại là một giọng lạnh kinh khủng, chỉ cần nghe thấy giọng nói này thôi là trên người Ambrose mấy người lập tức có dấu hiệu bị đóng băng.

Tên kia bị một câu nói như vả vào mặt, không nói được lời nào, thay vào đó là phun ra một từ vừa nén giận vừa kiêng kị: “Ngươi.”

“Hừ… Ta sẽ không xem vào chuyện của các ngươi với nhà Karling và cái lão già kia… Nhưng mà con phượng hoàng…”

Nói tới đây, Bennu đang đậu trên người Fayola đột ngột gào lên một tiếng, nó hai mắt căm tức nhìn bóng hình màu xanh lam. Nhưng rồi sợ quá, rúc vào sau gáy Fayola thò đầu ra tiếp tục quắc mắt nhìn.

Bóng hình màu lam thấy vậy không khỏi suýt xoa nói:

“Không ngờ ngươi lại biến thành như vậy… nhưng cũng tốt…”

Rồi hắn im lặng trong chốc lát, giống như đang hồi tưởng lại kí ức nào đó...

“Vậy thì ngươi muốn ra tay thì nhanh lên… nếu không thứ kia thức giấc, với tình trạng hiện nay chúng ta chỉ có thể rút lui.” Bóng hình màu xám có vẻ không chờ được, lạnh nhạt nói.

“Chỉ là hai tên cấp 5 và mấy đứa cấp 4 thôi… lật tay có thể diệt.” Bóng hình màu lam giọng nói chắc nịch, và đầy khinh thường.

Từ đầu tới giờ, hai ngươi này không để ý, không thèm đặt Ambrose ba người vào trong mắt một chút nào. Bọn họ nói cứ như ăn chắc ba người rồi vậy.

Nhưng đúng là vậy, Ambrose ba người lúc này cảm thấy vô cùng bất lực, trước sự nghiền ép về cảnh giới như vậy… rồi cả ba người trong lòng nổi lên một sự tức giận, tức giận bản thân quá yếu.

Nhưng bọn họ phải tỉnh táo lại, Fayola nắm chặt cây pháp trượng của mình, sẵn sàng truyền tống ba người tới Narnia lúc cần thiết… mọi chuyện còn lại cô không quản nhiều được như vậy.

Ambrose tỉnh táo hơn chút, cậu phân tích lời nói của hai bóng hình này… bọn họ có vẻ không ở tình trang tốt nhất, và còn rất e ngại một thứ gì đó đang ngủ sau ở trong Hogwarts.

Nếu như bọn cậu ba người náo lớn lên một chút… có thể khiển cái thứ kia thức tỉnh cũng nên… nhờ đó mà buộc hai tên này phải rút lui.

Nhưng mà… nếu chỉ có một đối thủ cấp 6 thì Ambrose ba người vây công có thể giữ chân được, nhưng còn một tên khác thì sao… còn có tên sư phụ và tên diễn viên nữa…

Ambrose thầm trao đổi kế hoạch này với Fayola và Helios Đại hiền giả… Cả hai người nhau mày suy nghĩ. Rồi Fayola nói:

“Không… theo mình thấy thì bằng một cách nào đó, John Florio và John Dee triệu hồi được chủ nhân của mình… nhưng tác dụng phụ là bây giờ bọn chúng hoàn toàn không thể sử dụng ma lực được.”

Ambrose nghe vậy ánh mắt chớp nháy nhìn lên hai tên nô lệ cho Elder kia… bọn họ quả thực không có một sóng ma lực nào tốn tại trên người…

Vậy là xong một nan đề, tiếp theo là tới ai sẽ là người kiềm chân tên cấp 6 còn lại, Ambrose nhìn một vòng người của mình, xong rồi cậu nhìn tới giáo sư Dumbledore…

“Phải rồi… còn ông hiệu trưởng.”

“Ambrose cậu nghĩ gì vậy, giáo sư Dumbledore còn yếu hơn cả cậu nữa…”

“Không. Là người phía sau ông ta, có lẽ người đó có thể.”

“Vấn đề này… chúng ta không chắc ông ta hoặc bà ta đủ mạnh… lỡ họ chỉ là cấp 5.”

“Phải thử mới biết…”

Trong lòng Ambrose thấp thỏm, nếu cậu ba người chạy một mình thì ai biết hai tên cấp 6 kia nổi điên nên làm ra hành động nào. Có khi mỗi người cho một phép thuật đánh nổ toàn bộ Hogwarts rồi rời đi.

Lúc đó, Takagi, Hermione… tất cả đều phải chết không nghi ngờ. Cả gia đình nhà bà bác của cậu nữa… bọn họ đều bị Ambrose liên lụy.

Tất cả kế hoạch và việc bàn bạc giữa ba người diễn ra trong thời gian rất ngắn, ngay khi hia cái bóng mờ nói chuyện xong, Ambrose nhìn về ông giáo sư nói:

“Giáo sư Dumbledore, nếu ngài còn có trợ giúp thì xin mời họ ra…”

“Hử... lại có người tiếp viện…”

“Đây chỉ là kế kéo dài thời gian của bọn chúng thôi…” Hai bóng người không coi ra Ambrose mấy người ra gì nói.

Nhưng chính vào lúc này, cả hai đột nhiên toát ra một luồng uy áp kéo thẳng tới một góc phía xa trong mê cung. Bọn họ phát hiện ra gì đó...

Tất cả đều đưa mắt nhìn theo… và ở đó, không biết từ lúc nào có một con quạ đang đứng… Ambrose nhận ngay ra đó là con quạ là mặt trong văn phòng hiệu trưởng.

Ông hiệu trưởng vừa nãy còn xám xịt, nhưng thấy con quạ lập tức nở một nụ cười nhẹ lòng, giọng cung kính nói:

“Xin mời ngài ra mặt… Hogwarts đang gặp nguy hiểm.”

Con quạ không đáp gì, mà tung cánh bay tới bên cạnh Ambrose đám người, trong tích tắc, nó biến thành một bà lão già lọm khọm, trông yếu ớt vô cùng như một ngọn gió cũng có thể đẩy ngã bà.

Nhưng từ trên cơ thể bá ta toát ra nguồn ma lực không mảnh may yếu ớt hơn hai bóng hình kia là bao nhiêu, giọng già nua đầy kiên quyết lên tiếng:

“Hai ngài không nên xuất hiện ở đây… xin mời hai ngài rời đi, Hogwarts không chào đón hai vị.”

Giọng nói này vừa vang lên là Ambrose biết thân phận của bà lão này là ai rồi… nó rất quen, không khác mấy với giọng nói của thân ảnh trong chiếc vương miệng.

Nhớ lại bức tượng thiếu nữa xinh đẹp, rồi nhìn lại bà lão kia, Ambrose miệng không thể ngậm lại được:

“Bà là Rowena Ravenclaw."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status