Vạn giới pháp thần

Chương 473: Alan khác lạ - Hết máp


Jill liền hét lên:

“Ông là con sư tử lúc đó… Alan?”

Sư tử nghe tiếng gọi quay đầu lại, ông ta ánh mắt từ ái nhẹ gật đầu trả lời:

“Đúng là ta, con gái của Eve, rất vui khi gặp lại con.”

Jill trong lòng lại không vui cho lắm, cô bé biết thừa tất cả những rắc rối cô gặp phải đều do một tay ông sư tử trước mặt sắp xếp, nhưng nghĩ kĩ hơn cô biết không có ông ta cô không gặp được nhà vua trong lòng mình.

Jill e ngại ‘thục nữ’ lễ phép trả lời:

“Vâng, cảm ơn ơn ngài…”

Rồi cô bé nhìn quanh hỏi:

“Vị hoàng tử đi đâu rồi?”

Alan từ tốn trả lời:

“Cậu ta đã trở về nhà của mình gặp người thân (lần cuối)rồi…”

Nói tới đây giọng sư tử mang vẻ ảo não, Jill trong lòng chớp nghĩ, cô có lẽ đoán ra nguyên nhân tại sao rồi, cô lúc tới Narnia từ xa đã thấy vị vua Caspian tại bến cảng, ông ta trông vô cùng già… ông ta là người già nhất mà cô từng nhìn thấy.

Ngồi bên cạnh, Ambrose khẽ động người, cậu giọng mang một chút than thở bảo:

“Ông Alan, Caspian đến thời điểm đó rồi sao?”

Sư tử nghiêng đầu về phía Ambrose gật đầu nói:

“Phải, tới lúc cậu ta rời đi.”

“Rời đi đâu?” Jill không hiểu hỏi. Không phải ông ta chết già thôi chứ, còn đi đâu cho được? Jill tự hỏi trong đầu.

Alan không trả lời, mà Ambrose lại nói thay ông ta:

“Caspian sẽ tới Đất nước của Alan.”

Jill gật gù tỏ ra đã hiểu, mặc dù cô không hiểu lắm.

Ambrose không để ý tới cô bé tóc đỏ nữa, mà nói với sư tử:

“Tôi có lẽ nên nhìn Caspian lần cuối.”

Ambrose vốn dự định buổi sáng hôm nay trở lại Thất đại đảo quốc rồi, nhưng cậu không ngờ Alan lại xuất hiện ở đây, ông sư tử có vẻ là tới đưa hoàng tử kia trở về gặp cha mình, và tiện thể quyết toán nhiệm vụ mình giao cho Jill và Lông vịt ba người.

Lúc này khi đoán được Caspian sắp đi, Ambrose nghĩ mình nên nhìn tên này lần cuối, còn về đất nước của Alan, từ lần trước cậu đã hơi ngờ ngợ nó chỉ thế giới bên kia - thế giới của người chết, của linh hồn sau khi lìa đời.

Khí đó. Caspian hỏi Alan rằng cha của cậu có thể gặp cha mình ở Đất nước của Alan không?

Sư tử không thừa nhận cũng không phủ định, nhưng phần nhiều là đúng như vậy. Bây giờ đây, Alan xuất hiện để mang theo Caspian rời đi.



Mười phút sau, Alan dẫn Ambrose bốn người rời khỏi khu vực tiệc tùng, ông sư tử bằng một tiếng gầm mang theo cả đám bay đi.

Vận tốc rất nhanh, khiến Jill không thể mở mắt ra được, đến khi gió bên tai dừng thổi, cô bé mới he hé hai mắt nhìn ra.

Cô đang ở bên bờ một dòng sông hùng vĩ, vị trí quả đồi đối diện với một bến cảng đông đúc. Đột nhiên tiếng kèn Trum pét vang lên như đang chào đón người nào đó.

Phải là con thuyền… con thuyền mà vị vua Caspian già bước lên mấy ngày trước ở cảng, bây giờ nó trở lại.

Phía bên dưới cánh buồm tuyệt đẹp, một tấm gỗ được kéo ra nối giữa con thuyền với cái bên tàu. Và hoàng tử Narnia đáng đứng ở ngay phía bên dưới, khuôn mặt cậu ta nhìn không ổn một chút nào.

Jill nghĩ sẽ nhìn thấy vị vua già từ trong đó bước ra. Nhưng rõ ràng là có một biến cố nào đó. Một vị quý tộc với thanh gươm tuốt trần chạy vội vàng với khuôn mặt tái mét bước xuống thuyền.

Lão ta lập tức quỳ xuống quỳ trước mặt hoàng tử và một ông lão người lùn - là Trumpik cận thần của Caspian, người đã gắn bó nửa đời còn lại của mình với nhà vua và đất nước.

Sau đó, bốn vị cận binh khác bước xuống và khiêng một vật dài từ từ hiện ra trên boong tàu. Khi họ bắt đầu đi trên cầu tàu, thì Jill đã nhìn thấy cái họ đang khiêng:

Đó là vị vua già với nàn da xanh xao đang nằm bất động trên giường.

Jill che miệng nói:

“Ông ta đang hấp hối.”

Bốn người đặt cái giường xuống. Hoàng tử quỳ xuống bên cha, ôm lấy cha già. Jill có thể thấy nhà vua già giơ tay lên chúc phúc cho con trai.

Đám dân chúng xung quanh lúc này mới nhận ra điều gì đó không ổn, bọn họ trông thấy tình trạng của đức vua của mình…

Chợt đầu nhà vua ngã gục xuống gối, các nhạc công ngừng chơi đàn, không khí im lặng chết chóc bao trùm lên tất cả.

Có tiếng thì thầm và chuyện động trong đám đông.

Sau đó, Jill nhận ra tất cả những người đội mũ trùm đều bỏ mũ xuống – trong số đó có cả tên bạn xã giao Eustace và người đầm lầy bên cạnh.

Rồi cô bé nghe thấy tiếng phần phật và và tiếng chuông vang lên từ lâu đài, đưa tầm mắt về phía có tiếng động nó, cô thấy một lá cờ lớn với hình ảnh sư tử đen trắng đang được kéo lên cờ. Rõ ràng đó là một lá cờ tang.

Sau đó nữa là tiếng nhạc ai oán của tù và, một khúc nhạc tang lễ được mấy người thổi trum pét tấu lên, điệu nhạc chậm rãi và bi thương.

“Chúng ta đi thôi.” Sư tử lắc đầu nói.

Khung cảnh xung quanh lập tức biến đổi, mọi thứ trước mặt mọi người như bị tua nhanh đi, mặt trời mọc rồi lặn, đủ tới ba mươi mốt lần… Thời gian một tháng diễn ra trong vài giây, Ambrose thấy cảnh này trực tiếp bị choáng rồi.

Cậu biết Alan đang sử dụng phép thuật thời gian, lão sư tử này quá mạnh, cậu lúc này cảm giác được lão ta mạnh hơn cả mấy chục năm trước nhiều lắm.

Đến khi thời gian trôi với tốc độ bình thường trở lại, khung cảnh cũng thay đổi, Alan đưa mọi tới một vách núi xanh ngát, mà ở đó, không xa là một khối thủy tinh óng ánh.

Bên trong đó là Caspian - ánh sáng chảy qua quan tài bằng thủy tinh như một dòng suối lóng lánh, vàng óng.

Đến lúc này, sư tử mới khóc, Eustace cũng khóc. Ambrose thì không, cậu chỉ lẳng lặng nhìn tất cả, không phải vô tình mà là Ambrose không yếu đuối tới mức phải khóc. Còn Alan mạnh như vậy tại sao cũng khóc, vấn đề này cậu trong lòng đã có câu trả lời rồi, nên không thấy làm lạ.

Cuối cùng, Alan cũng dừng lại. Ông ta đưa bàn tay khổng lồ ra, một giọt màu từ trên đó rỉ ra, rơi xuống trước mặt quan tài.

Xác vua Caspian bắt đầu có sự thay đổi. Bộ râu bạc trắng chuyển dần sang màu xám, rồi từ màu xám sang vàng, ngắn hơn, ngắn hơn rồi biến mất; đôi má hóp nhăn nheo trở nên tròn chịa, căng mọng; những nếp nhăn mở dần rồi biến mất.

Đôi mắt vua mở to, cả mắt và môi đều cười và thoắt một cái vua nhảy lên, đứng trước mặt họ - một chàng thanh niên hay đúng hơn một chú bé tầm mười một mười hai tuổi.

Cậu bé nhào đến chỗ Aslan vòng đôi tay bé nhỏ để ôm lấy cái cổ to lớn của sư tử, hôn ông một cái bằng nụ hôn của một ông cụ và Aslan hôn đáp lại bằng cái hôn của một vị chúa tể.

Thằng nhóc này quay sang hai đứa bé. Nó bật ra một tràng khúc khích bồng bột trẻ thơ:

“Cái gì thế này? Đứa bé khóc nhè này Eustace ư? Eustace!"

“Không thể tin được, cậu là người tới Nơi tận cùng thế giới. Cùng tôi chiến đấu với đám quái vật, cậu nhóc can đảm kia biến đâu mất rồi?”

Rõ ràng, Caspian đang châm biếm nhóc Lông vịt bằng một giọng vô lại khiến người ta tức điên lên nhưng lại không giận được.

“Nhưng...” Eustace còn chưa tin vào mắt mình nói, đưa mắt nhìn Aslan, “Không phải… ông ấy… ông ấy đã chết rồi sao?”

Jill một bên cũng trợn mắt há mồm.

Nhưng có vẻ thời gian đã đến rồi, ông sư tử không giải thích gì mà nhìn hai đứa trẻ:

“Đến lúc hai con phải trở lại rồi.”

Eustace khuôn mặt liền khó coi tỏ rõ hai chữ "không muốn", còn Jill thì ánh mắt níu kéo nhìn sang Ambrose, cô bé muốn cậu trai kia giữ mình lại được.

Ambrose có vẻ không chịu nổi ánh mắt này, cậu nhìn sang Alan. Nhưng ông ta có vẻ rất kiên quyết… Ambrose biết mình không thể làm gì được rồi, cậu mấy ngày nay cũng biết tình cảm Jill dành cho cậu, nó thực sự không phải tình yêu tuổi mới lớn, nó giống sự sùng bái cực độ hơn.

Nhìn cô nhóc này làm cậu lại nhớ tới Lucy, thở dài một cái, Ambrose lấy ra một bức thư đưa cho Eustace, giọng cực kì nghiêm túc nói:

“Lá thư này cậu phải mang nó cho anh em nhà Penvensie. Còn một bức khác đưa cho Lucy.”

Đây là lá thư Ambrose dùng để cảnh báo cho Lucy mấy người không lên chuyến tàu chết chóc đó, Lucy còn quá trẻ để chết, mà thằng nhóc Lông vịt trước mặt này cũng vậy, Ambrose nhớ nó cũng có mặt trên chuyến tàu định mệnh kia.

Ambrose không biết ở một bên Alan khi nhìn thấy bức thư trong tích tắc liền nhíu mày, rồi lại giãn ra như trước.

Tiếp đó ông ta không nhìn Ambrose an ủi, thuyết phục Jill tóc đỏ thế nào, mà tiến tới phía trước một chút, ông thổi ra một cơn gió khiến đám đất đá bay lên xoay vòng tròn.

Trong nháy mắt, một cánh cửa bằng gỗ hiện ra giữa thảo nguyên bạt ngàn.

Sư tử đẩy cánh cửa rồi nói:

“Nó sẽ dẫn các con trở về.”

Thiếu niên Caspian không cười cợt nữa, mà tiến tới trao cho Eustace một cái ôm chững chạc, Lông vịt mặt đầy tàn nhan hết khóc.

Jill bắt chiếc ôm trầm lấy Ambrose một cái thật sâu.

Rồi hai đưa trẻ tiến vào cánh cửa. Biến mất.

==== Hết map Narnia quyển thứ 6: Chiếc ghế bạc ====
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status