Vạn giới pháp thần

Chương 78: Thua


Hai đứa trẻ trên dưới trái phải phối hợp vô cùng ăn ý, khổ thân Anradin không chiếm lợi thế một chút nào. Hắn dần dần bị áp đảo.

Cờ - rắc

Kiếm của Shastasta chém bay một mắt áo giáp của Anradin, nếu đổi một góc khác thì tên này đã bị một kiếm rồi.

Anradin gạt đòn tấn công của Aravis rồi ông ta lùi lại hai bước, trọng kiếm không thích hợp đánh quá gần người, Shasta hai người cũng biết điều này, hai đứa không để Anradin được như ý. Chúng xông tới áp sát hắn.

Qua mấy hiệp, Anradin trên người xuất hiện một vài vết thương, tuy không nặng nhưng cũng ảnh hưởng phần nào tới chiến lực của hắn.

Không được, hắn phải làm gì đó. Hắn nhìn vào cái túi trên cổ tay, trong chướng soái mấy tiếng trước, Thái tử Rabadash đã phát cho mỗi quý tộc một cái túi nhỏ, bên trong chứa một thứ bột màu nâu.

Thái tử nói chính thứ bột này sẽ giúp bọn họ mạnh lên gấp hai lần nhưng sau đó sẽ suy yếu trong hai ngày. Chính nó là át chủ bài của Rabadash.

“Hai ngươi sẽ phải trả giá…” Anradin gầm lên một tiếng rồi cắn răng nhai cả cái túi trong mồng. Trong một giây sau, hắn cảm thấy hưng phấn không bao giờ hết. Những vết thương, sự mệt mỏi hoàn toàn biến mất, cảm giác tựa đang ở thiên đường vậy.

Anradin dơ trọng kiếm chặt, chém liên tục, hắn ta như một con thú ồ ạt tấn công. Trước thế công mãnh liệt của Anradin, Shasta hai người chỉ còn cách lùi lại, không thể ngạnh kháng, chỉ cần trúng một kiếm thôi là họ xong đời.

Tới lúc này Ambrose không thể không ra tay trợ giúp hai người, cậu nhảy tới dùng hết sức chém mạnh vào sống kiếm nhàm đánh chệch hướng đòn tấn công của Anradin.

Thật là cứng… Tay của Ambrose hơi tê, tên này mạnh hơn trước rất nhiều, Ambrose thầm nghĩ.

Anradin không dừng lại, hắn chuyển hướng chém Ambrose, hai nhát đều trượt, Ambrose cũng đánh trả hắn ba kiếm.

Ambrose và Anradin đại chiến năm phút liên tục, lúc này, trên người Anradin máu chảy khắp nơi, vô số vết chém khiến bộ giáp của hắn tơi tả. Nhưng hắn vẫn đứng vững, thật không thể tin nổi.

Ambrose thở hồng hộc nhìn Anradin, mất quá nhiều thời gian rồi, cậu phải kết thúc trận chiến tay đôi này.

Ambrose giơ cao thanh Lleuad, một ánh sáng xanh mờ nhạt lóe lên trên lưỡi kiếm. Thanh Lleuad trở lên sắc bén hơn bao giờ hết.

“Chết đi…”

Kèm theo một tiếng rống, Anradin chạy uỳnh uỳnh xông tới, Ambrose bình tĩnh nhìn hăn, cậu bé tập chung một trăm phần trăm tâm trí.

Xoẹt

Một vòng cung xanh nhạt lóe lên, thân thể to lớn Anradin đổ sụp xuống, hắn đã chết.

Ambrose nhẹ nhàng thu kiếm, cậu dựa vào một bên tường thành hồi phục thể lực. Chiêu vừa rồi ngốn kha khá ma lực.

Cậu nhìn trong miệng Anradin một thứ chất lỏng đen xì chảy ra, xem ra không chỉ Ambrose biết cách uống thuốc, mà quân địch cũng biết. Chỉ một tên quý tộc cắn thuốc mà mạnh tới vậy.

Cậu thầm thấy may mắn vì hai tên quý tộc trước cậu xử lý nhanh gọn, không có thời gian để chúng cắn thuốc.

Lúc này, bên ngoài chiến trường cân bằng dị thường, hai bên không bên nào chiếm lợi thế hơn, cứ như vậy cả hai sẽ tổn thất trầm trọng.

Thông thường khi diễn ra thế cục dành co như vậy, hai bên sẽ tự động rút lui, vì đánh tiếp thiệt hại quá lớn.

Chính Vua Lune và quân đội của ông mong muốn quân Calormen rút lui, mục đích của họ chỉ là kéo dài thời gian thôi.

Nhưng ngược lại Thái tử Rabadash đang tức điên lên, sao bọn chúng phục hồi nhanh vậy, thật không hợp lẽ thường. Cục diện trận chiến đang rất xấu đối với hắn.

Có tới chết chắc hắn không ngờ là bên Achenland có một phù thủy là Ambrose chế ma dược hồi phục thể lực nhanh chóng.

“Phải đánh hạ Anvard ngay trong hôm này.” Rabadash thầm nghĩ.



Hắn hét lên với quân đội của mình:

“Đội thứ nhất, sử dụng món quà của Tash, tấn công…”

Hơn năm mươi tên trước cổng thành đồng loạt cắn thuốc.

Gầm một tiếng, cả bọn như phát điên lên lao lên đập phá của thành.

“Ầm... ầm…”

Không tới năm giây sau, cổng thành sụp đổ, quân Calormen ào ào tràn vào trong thành phố.

Rabadash chỉ kiếm về phía trước nói:

“Các chiến sĩ, cổng thành bị phá rồi…. xông lên….”

Vua Lune cũng thấy cổng thành bị phá, ông ra lệnh:

“Tất cả giữ vững đội hình, không để quân địch đi sâu vào thành phố.”

Chiến trường bây giờ dịch chuyển vào trong thành phố, mấy con phố lớn trở thành chiến trường, mất đi tường thành bảo vệ, quân Achenland bị đánh tan tác.

Từng chiến sĩ Achenland bị những tên cuồng hóa giết chết, quân số đã thương vong hơn một phần ba, trận chiến này bọn họ đã thua tới nơi rồi.

Ambrose dẫn đầu hai đứa trẻ lùi xuống phía sau chiến tuyến, bây giờ tình hình vô cùng nguy hiểm cậu không thể nào đảm bảo an toàn cho Shasta hai người.

Qua một con hẻm, phía trước họ là một nhóm mười tên lính Achenland đang chống trả năm tên cuồng hóa. Ambrose thật nhanh chạy tới tiếp viện, chỉ mất hơn mười chiêu kiếm, cậu giải quyết xong một tên, một phút sau đó, cả năm tên đều bị tiêu diệt.

Bọn lính Calormen bình thường này cuồng hóa lên tuy không mạnh bằng Anradin, nhưng cũng không phải mấy tên lính Achenland có thể chống đỡ được. Trận chiến đang diễn biến rất xấu.

Ambrose ba người và nhóm lính Achenland chạy tới chiến tuyến chính. Đó là con đường rộng lớn lối thẳng từ cổng thành tới lâu đài Lune.

Vua Lune đang một chấp hai tên tên thống lĩnh Calormen, dưới trướng của ông mấy tay quý tộc Achenland đang cố xử lý bọn lính cuồng hóa nhanh nhất.

Trong khí đó, toàn bộ quý tộc Camormen đang tàn sát quân lính Achenland, không có người nào đủ giỏi để kìm hãm chúng.

Còn Rabadash thì đang cưỡi ngựa ở phía xa xem cuộc chiến, vẻ mặt thắng chắc hiện rõ trên khuôn mặt.

Cứ như vậy, trong vòng một tiếng đồng hồ nữa Anvard sẽ thất thủ.

“Ha ha… Lune, ngươi bây giờ đầu hàng vẫn còn kịp, Calormen sẽ đối xử ngươi với tư cách một vị vua bại trận…” Rabadash cười lớn nói.

Một vị vua bại trận sẽ được diễu hành khắp các đường phố của thủ đô Tashbaan trong ba ngày liên tục, điều này thể hiện chiến công vĩ đại của quân đội (tiêu diệt một quốc gia), sau đó ông vua xấu số sẽ bị mang ra bán đấu giá như một nô lệ hàng cao cấp. Thông thường họ bị mua về treo làm cảnh, thật là một kết cục bi đát.

“Không ta sẽ không đầu hàng, Rabadash ngờ xem…” Vua Lune đánh bay hai thanh kiếm của đối thủ, ông gầm lại.

“Ngu ngốc, ngươi sẽ phải hội hận, ta đã cho ngươi hai cơ hội rồi.” Rabadash chửi ầm lên, rồi hắn nói với năm mươi tên lính xung quanh:

“Các ngươi đi giết sạch bọn chúng, trận chiến này nên kết thúc rồi..”

“Tuân lệnh.”

Thêm năm mươi binh sĩ gia nhập, Calormen hoàn toàn nghiền ép Achenland, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, quân Achenland tổn thất ba phần.

Trong một giây bất cẩn, Vua Lune bị bắt, một tên lính Calormen nói to:

“Vua Lune bị bắt, tất cả đầu hàng…”

Hai bên dừng chiến đấu, bọn họ đều nhìn ông vua xứ Achenland đang quỳ xuống, trên cổ bị hai thanh kiếm gác lên.

Ambrose cay mày nhìn cục diện, trận này cậu thật thua rồi, biết vậy cậu đã mua mấy khẩu súng Muggle mang tới.

“Cha…”

Shasta gào thét, cậu bé định chạy tới cứu viện nhưng lại bị mấy tên quý tộc ngăn lại. Trong mắt họ thấy rõ sự thất bại.

Tất cả binh lính Achenland dồn về một chỗ, bọn họ cầm chặt vũ khí, mắt nhìn thẳng vào vị vua của mình.

Rabadash từ từ xuống ngựa rồi đi tới trước mặt Vua Lune nói:

“Lune, ngươi thấy không, cuộc chiến này ngươi đã thất bại rồi… Ha.. ha…”

Bọn lính Calormen xung quanh cũng reo hò, tiếng cười nhạo ông vua ngu dối, tiếng ca ngợi Thái tử Rabadash anh minh thần võ…

“Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, đầu hàng sẽ giữ được mạng sống…” Rabadash nhìn đám bại binh Achenland nói.

“Không được đầu hàng.” Thấy những binh lính của mình do dự, vua Lune ra lệnh.

“Câm miệng.” Tên quý tộc Calormen tức giận quất, hắn dùng sống kiếm đập một phát thật mạnh vào đầu ông.

Vua Lune không để ý gào lên:

“Darrin, khanh mang hoàng tử chạy tới Narnia, bọn họ sẽ giúp ta báo thù…”

Vua Lune quyết tâm chết, ông không muốn trở thành một tên nô lệ, một vị vua mất nước…

Tên quý tộc Darrin nghe vậy nước mắt chảy xuống, ông biết nhà vua quyết tử, nhưng họ chạy đi thì dân chúng sẽ ra sao… Kìm nén sự tức giận, ông nói:

“Tất cả rút lui...”

“Không, Darrin, bác phải cứu cha cháu, ông ấy là vua của Achenland….”

Shasta không đồng ý nói.

“Hoàng tử Cor, ngài phải nghe lời cha ngài nói chứ… Nhà vua quyết định tử vong.”

“Không thể, cha không thể chết được…”

Từ nhỏ Shasta đã không cảm nhận được tình thân, tuy cậu bị nhận nuôi nhưng cậu bị đối xử không khác mấy nô lệ, mấy hôm nay ở với Vua Lune, cậu đã thật sự tiếp nhận và yêu mến người cha này. Cậu cảm thấy bất lực, không thể làm gì ngoài việc nhìn cha mình bị bắt, bị đánh đập tàn bạo.

Shasta định xông lên nhưng lại bị Aravis ôm lại, cậu chỉ biết gào khóc giãy gụa.

“Không phải cãi nhau, không ai trong các ngươi trốn được.” Rabadash từ lúc nào đã trở lại con ngựa của hắn và nói.

“Giết sạch chúng cho ta.…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status