Vạn kiếp nhất mộng

Chương 47: Ảo cảnh


- Ngươi mang Đông Phương * * chạy đi.Ta sẽ giữ bọn chúng lại.

Thanh âm gần gũi mà xa lạ vang lên khiến gã ngạc nhiên đến ngây người.Nhìn căn nhà sạch sẽ gọn gàng,nhìn mĩ phụ xinh đẹp tuyệt trần trước mắt khiến gã có một loại cảm giác bản thân mình đang nằm mơ.

Mà rõ ràng là mơ còn gì.Nếu là hiện thực thì căn nhà này đã trở thành cái ổ của ma quỷ quanh năm suốt tháng ngập ngụa âm khí,mĩ phụ xinh đẹp cũng đã biến thành ác ma điên cuồng.Quá khứ tốt đẹp đến mấy cũng không thể thay thế hiện tại tàn khốc,chưa kể lão tử còn đang trong kèo đánh nhau cực gắt a.

- Mau chạy.Bọn chúng sắp kéo vào rồi!

Nhìn đứa bé được quấn gọn gàng bằng một mảnh lụa quý an tĩnh say giấc nồng trong lòng gã bỗng dấy lên một cảm giác căm hận sâu sắc.Nếu không phải vì ôm thằng nhãi này thì có khi gã đã không bị truy sát.Nếu không phải vì một phút bốc đồng thích làm anh hùng thì đã chẳng hóa thành cô hồn dã quỷ bị phong ấn mấy chục năm trong cái trang viên bé tẹo này.

[Lão tử không mang.Ngươi thích thì tự mình mang đi!]

Gã cuồng hống một tiếng rồi không quản biểu cảm trên mặt Đông Phương Gia Hân là bậc nào ngạc nhiên,bậc nào tuyệt vọng mà trực tiếp phá cửa sổ nhảy ra ngoài,mượn bóng đêm mà cao chạy xa bay,một hơi chạy ra khỏi Ô Long Thành.

Nhiều chục năm sau.

- Gia gia!Gia gia lại ngủ quên nữa rồi.

Gã từ trong hồi tưởng giật mình tỉnh lại,mỉm cười hiền hậu bế tiểu nha đầu linh lung khả ái vào lòng:

[Gia gia không ngủ.Chỉ là đang nhớ lại vài chuyện trước đây.]

- Chuyện trước đây?Gia gia nhớ lại để làm gì?Rất vui sao?

[…]

Bé gái ngẩng đầu nhìn chòng chọc vào cặp mắt mờ đục có hai múi nhãn dày của lão,rụt rè hỏi:

- Không lẽ con nói sai?Là chuyện buồn?

Gã cười hiền từ,ánh mắt nhìn về chân trời xa xăm:

[Không vui,cũng không buồn.Chỉ là sau ngần ấy năm…vẫn luôn canh cánh trong lòng.]

Đột nhiên cảnh vật trước mắt gã hoa lên,sau đó gã nhận ra bản thân đang nằm ở một góc tối trong chợ,trên người là một bộ áo vải cũ nát tanh nồng mùi máu đông trộn lẫn với mồ hôi.

(Cái quỷ gì đang diễn ra?Không phải lão tử đang ngồi trong vườn nhà cùng cháu gái ngắm cảnh hoàng hôn sao?)

Muốn cử động thân thể một chút liền cảm thấy một loại đau đớn thấu tim.Mùi rác rưởi vất đầy chợ cùng máu tanh xộc vào mũi đánh thức kí ức phủ đầy bụi của gã.Những ngày tháng ăn sung mặc sướng suýt chút nữa đã khiến gã quên đi chính mình.

- Ngươi là Dạ Quỷ phải không?

Gã cố gắng ngẩng đầu nhìn lên.Trong không gian tranh sáng tranh tối gã mơ hồ trông thấy một nữ nhân mười phần xinh đẹp,khí chất quý phái tao nhã đang cúi xuống trò chuyện với gã:

- Có phải vị khách mỗi năm vào ngày mùng 6 tháng 9 đều tới rèn phi đao?Ngươi đang không có nơi để về sao?

(Đông Phương Gia Hân?Phải rồi,lần đó ta giết sạch tổ chức,thân mang trọng thương chờ chết trong chợ may mắn được nàng cứu giúp.Từ đó mới trở thành hộ vệ của Đông Phương gia tộc.)

Thấy gã cứ đần mặt ra,nàng mỉm cười nói:

- Dù sao cũng quen biết nhiều năm.Nếu ngươi không có nơi nào để về thì chi bằng đi theo ta.Chúng ta đang rất thiếu những người có bản lĩnh như ngươi.

Cặp mắt mờ mịt của gã nhìn chằm chằm Đông Phương Gia Hân đến xuất thần.Tại sao một sát thủ như gã lại ngoan ngoãn làm hộ vệ nhà cho Đông Phương gia tộc trong nhiều năm trời?Tại sao gã lại liều mạng ôm đứa bé chạy đi dù biết không tránh khỏi cái chết?Còn chẳng phải là vì nụ cười này hay sao?

[Nhưng ta…]

Cảnh vật trước mắt lại một lần nữa thay đổi.Gã thấy bản thân đang đứng trong một căn phòng nhỏ,xung quanh la liệt xác chết.Đa phần đều là nam hài dưới mười lăm tuổi bị chém đến chết.

[Đây…đây là…]

Gã thất thần đánh rơi con dao xuống đất làm phát ra một thanh âm nặng nề.Một lưỡi dao,năm mươi đứa trẻ,một đứa duy nhất sống sót.Không ngờ lại có ngày gã quay trở lại cái nơi khốn khiếp này.

- Không cần sợ.Ngươi làm rất tốt.

Một bàn tay chai sạn vỗ lên vai gã.Thanh âm trầm thấp của nam tử kia khiến cho người nghe có cảm giác như là y đang bị một thanh kiếm chèn vào cổ họng.

Gã hỏi ngược:

[Ta?Làm rất tốt sao?]

- Toàn bộ đám đó đều là trẻ mồ côi.Cho dù ngươi không giết thì cái thế giới tàn khốc này cũng không chứa chấp kẻ yếu như chúng nó.

[Mồ côi?Chẳng lẽ khi chúng chưa phọt ra thì đã bị mồ côi?Chúng là khỉ đá sao?Còn không phải các ngươi vung đao giết người,thuận tiện nhặt về vài cái tiểu hài tử chưa hiểu chuyện sau đó nuôi thành chó giữ nhà?]

Thanh âm của gã tràn đầy phẫn nộ cùng sát cơ.Nam nhân kia chưa kịp phản ứng thì cổ họng đã bị một lưỡi dao sứt mẻ đâm xuyên qua.Vết thương chí mạng lập tức cắt đứt sinh mệnh khiến y chết một cách rất chi là xàm xí.

[Huyền thoại Dạ Quỷ hai mươi tuổi luyện thành ngự kiếm chẳng phải là thứ các ngươi luôn tự hào sao?Nếm thử cho biết đi.]

- Phòng số sáu có kẻ nổi loạn!

Tiếng báo động vang lên,lập tức xuất hiện rất nhiều người mặc đồ đen bịt mặt xông vào bao vây gã.Tuy nhiên bọn chúng không vội ra tay,có lẽ là vì chúng đang ngạc nhiên không hiểu tại sao một người trong tổ chức lại chết dưới tay tên nhãi nhép như gã.

Xẹt~

Gã lạnh lùng rút ra con dao từ cổ xác chết,bàn tay xương xẩu siết chặt cán dao đồng thời đảo mắt nhìn đám người bịt mặt,trên miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ:

[Lão tử từng giết các ngươi một lần thì cũng không ngại giết thêm lần nữa.]

Tại thời điểm gã vung dao nhào tới đám người trong tổ chức thì cảnh vật trước mặt một lần nữa đảo lộn.Thân thể bị một lực trầm trọng lôi kéo khiến gã ngã đập mặt xuống đất.

- Cha mi ngu…Í lộn,chu mi nga!

Mùi máu tanh xộc vào mũi khiến đầu óc đang quay cuồng của gã thanh tỉnh hơn không ít.

[Cha…nương…]

Gã ngây ngốc kêu lên khi nhìn vào người phụ nữ đang đỡ mình đứng dậy.Bên cạnh nàng là người đàn ông độ tuổi tứ tuần đang gồng mình đẩy ra một tên trong tổ chức,tay còn lại giữ lấy tay cầm đao của một kẻ khác đồng thời quay lại rống lớn:

- Nàng mau dẫn Văn Tèo chạy.Ta sẽ…

Chưa dứt lời thì một lưỡi đao sắc lẻm từ phía sau bất ngờ vung tới cắt phăng cái đầu của cha gã chấm dứt cuộc hội ngộ ngắn ngủi với gia đình mà gã không có chút kí ức nào.Cái đầu lâu lăn lông lốc dưới đất trong khi khóe miệng còn mấp máy như đang thúc giục hai mẹ con gã mau chạy đi.

- Đừng…Xin các người tha cho con tôi…

Người phụ nữ yếu đuối không biết làm gì khác ngoài quỳ xuống cầu xin.Thế nhưng lời lẽ của nàng căn bản là không mảy may tác động tới những kẻ máu lạnh này.Rất đỗi hiển nhiên,một ánh đao sáng loáng lóe lên lạnh lùng chấm dứt sinh mệnh của nàng.

[…]

Trước cảnh tượng quá đỗi hoang đường kia gã chỉ còn biết đứng bần thần như bọn quỷ hồn mà gã thường rất khinh bỉ.Cả đời gã luôn có một khát vọng thầm kín là được gặp lại phụ mẫu của mình,thế nhưng cuộc hội ngộ ngắn ngủi của bọn họ lại kết thúc ngay khi nó còn chưa bắt đầu.Gã nên có biểu cảm gì đây?Phẫn nộ hay đau xót,hay gào rú như một con thú bị thương?

Có lẽ chính bản thân gã cũng không thể tìm ra câu trả lời khi mà nội tâm toàn bộ đều là cảm giác trống rỗng,đến mức gã không còn cảm thấy sự tồn tại của mình.

- Tiểu Tèo!

Bất ngờ một bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay gã.Trong cơn vô thức gã mơ hồ cảm nhận được bản thân đang bị ai đó kéo đi.

Ùùuuuuuuu~

Một loạt tiếng ồn chạy qua tai trước khi tri giác của gã bình thường.Gã cảm thấy bóng lưng phía trước có chút quen thuộc nhưng nhất thời không thể nhận ra.Bỗng một người đàn ông cả người toàn máu bị đá văng vào bọn họ.Gã đang thất thần nên dễ dàng bị trọng lượng của cái xác xô ngã,không những thế còn bị cái xác đè lên người.

- Tiểu Tèo!Đệ có sao không?

Gã nhìn chòng chọc bé gái đang đỏ mặt mím môi dùng hết sức bú mẹ kéo tay gã ra khỏi sự chèn ép của cái xác.Khuôn mặt nhỏ nhắn,cái miệng anh đào,cặp mắt to tròn trong veo đối nghịch với cảnh khói lửa tang tóc,bên mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ nhỏ xinh xinh…

Căn bản là không nhớ nổi a.

- Mau chạy đ…

Gã lẳng lặng nhìn bé gái nằm gục trong vũng máu,ánh mắt chốc chốc lại đảo một lần,có lẽ vẫn còn đang cố nhớ xem tên cô bé là gì.

[Ài,chịu rồi.Còn bé quá mà.]

Đạp cái xác văng qua một bên,gã lượm một thanh gỗ nhọn đầu gần đó rồi quăng ánh mắt đằng đằng sát khí vào đám hắc y nhân:

[Khốn nạn!Để dư ra vài giây cho lão tử hỏi tên thôi cũng không được à?]

….

- Tiểu Tèo!Đệ có sao không?

[Không việc gì.Trước tiên ghé vào đây một chút.]

Gã đạp cái xác văng ra vài chục mét sau đó cầm tay bé gái chui vào một ngôi nhà đổ nát tránh khỏi ánh mắt của đám hắc y nhân.

- Đệ kéo ta vào đây làm gì?Không chạy nhanh sẽ nguy hiểm tính mạng đó!

[Chạy không nổi đâu,chúng nó căn bản đã bao vây cả cái thôn nay.Ta thử cả chục lần rồi,ta biết.]

Giữ lấy tay bé gái để nàng không chạy đi mất,gã bình thản hỏi như thể hai người đang ngồi ở quán trà:

[Tiểu Phi Phi,lần trước tỷ nói là thôn ta cưu mang một nam nhân toàn thân là máu gục ở trước cửa thôn.Tỷ có nhớ diện mạo,y phục của kẻ đó ra làm sao không?]

- Giờ không phải lúc nói chuyện này.Kẻ xấu sắp tới rồi.Nếu chúng ta không mau chạy…

Gã bất ngờ nắm chặt lấy tay bé gái,nghiêm mặt nói:

[Giờ chính là thời điểm nói chuyện này!Đều đã là người chết,còn sợ cái cóc khô gì!]

Tiểu Phi Phi kinh hãi nhìn gã,hai phiến môi hồng nhuận khẽ mấp máy nhưng không phát ra được thanh âm nào.Khí thế của bậc sát thủ kì cựu Dạ Quỷ đại nhân thật hung mãnh a.Xém chút nữa là dọa vỡ quả tim nhỏ của một tiểu oa nhi chưa đầy mười tuổi rồi.

[Xin lỗi,vừa rồi có hơi kích động…Vậy ta sẽ chỉ hỏi đơn giản thôi.Trên bắp tay phải của tên đấy xăm hình một con dao đúng không?]

- Thầy…thầy thuốc xem bệnh cho anh ta kể lại là có thấy một hình xăm.Thế nhưng sau đó anh ta luôn đeo băng che kín nên tỷ cũng không rõ lắm.

(Quả nhiên là người của tổ chức trốn ra.Trốn không nổi còn hại cả một thôn chôn theo,đúng là đồ rác rưởi vô dụng!)

Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm,gã ấn đầu Tiểu Phi Phi xuống vừa kịp tránh khỏi lưỡi đao sắc bén.Hơi thở tử vong thổi qua gáy khiến nha đầu kia kinh hãi thét một tiếng,vô tình thu hút thêm nhiều sát thủ tập trung qua chỗ bọn họ.

- Graaaaa~

Một tên hắc y nhân vung đao chém về phía gã,lưỡi đao cắt phăng đống gạch vụn và cây cột bị cháy xém một nửa.Lưỡi đao bỗng dừng lại ngay thời điểm chỉ còn cách lớp thịt mềm ở cỗ gã một đốt ngón tay.

Tên hắc y kinh hãi nhìn vào khúc gỗ cắm vào bả vai đang chảy máu ròng ròng.Chưa hết bàng hoàng thì một thanh gỗ nhọn đầu khác đã cắm vào yết hầu chấm dứt sinh mạng của y.Cho đến khi ngã xuống cặp mắt của kẻ đó vẫn mở to giống như không thể tin một đứa trẻ lại có thể ra tay hiểm độc đến như vậy.

[Ai da…Đông người như vậy đến bắt nạt một tiểu hài tử có phải bất công quá không hả?]

Gã quay lại cười thân thiện với tiểu nha đầu kia trái ngược hẳn với cái cách bàn tay phải lăm lăm thanh gỗ:

[Lần này hơi đen.Cơ mà nếu có kiếp sau,nếu tỷ còn gặp loại chuyện này thì ta nhất định sẽ cứu được tỷ.Thề hứa đảm bảo luôn.]

………..

Gã nằm ườn trên mái của tòa tửu lâu cao nhất trong thành nheo mắt hưởng thụ rượu ngon và gió mùa thu.Trong những năm qua gã đã có sự tìm hiểu kha khá về trải nghiệm sống lại này.Về cơ bản thì cứ mỗi khi gã kích động thì sẽ bị nhảy sang một thời điểm bất kì trong quá khứ,ngược lại nếu tâm trạng cứ bình bình thì sẽ sống lâu trăm tuổi.

Từ khi biết được quy tắc trên gã đã có cơ hội trải nghiệm qua nhiều cuộc sống khác nhau.Có lúc thì như trước kia làm một sát thủ lừng danh,lúc thì làm một thương nhân,lúc lại làm một nông dân tầm thường an hưởng thú nông nhàn,cũng có lúc tập tành làm quan nhưng quan trường quá đỗi tính toán cùng hiểm ác có vẻ không mấy phù hợp với tính cách bất cần của gã.

(Cũng đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi.Vì cái gì trong lòng vẫn luôn có một loại cảm giác không thoải mái...)

Gã thảy bình rượu xuống,lập tức một tràng kêu la chửi bới vang lên ầm ĩ.

[Liệng trúng người cũng chẳng có cảm giác gì luôn.Xem ra vấn đề không nằm ở thế giới này.Là do ta còn điều gì tiếc nuối sao?Nhưng ta đã sống cả trăm năm,cũng đã chơi bời đập phá chán chê rồi còn gì.]

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có vấn đề của Tiểu Phi Phi,cơ mà lúc đó gã bé tí xíu thì làm gì nổi.Đang phân vân thì thanh âm nói chuyện ở tầng dưới thu hút sự chú ý của gã.

- Ngươi biết tin gì chưa?Đêm qua Đông Phương gia tộc đã bị chết sạch cả mấy trăm nhân mạng,chó gà cũng không tha luôn.

- Ghê dữ vậy!

- Lại chẳng.Nghe đồn là do đắc tội với Vạn Tuế nên mới gặp phải kết cục thê thảm như vậy.

- Vạn Tuế?Vạn Tuế là ai?

- Ngươi đần thật hay đần giả?Ngay cả Vạn Tuế mà cũng không biết.Lại gần đây ta nói cho mà nghe…

Gã trầm tư nhìn lên sắc trời ảm đạm một hồi lâu,cười nhạt nói:

[Suýt quên.Hình như kiếp này còn một món nợ chưa trả a.]

………………..

- Đứng lại!Không được chạy!

[Ngu sao đứng lại mày!]

Gã quay lại quát vào mặt bốn kẻ đang truy sát mình nhưng trông thấy ánh kiếm sáng loáng thì thức thời ngậm miệng lại co cẳng chạy tiếp.Tiếng sói tru ở đâu đó vang lên rợn tóc gáy nhưng khiến gã hồi hộp hơn lại là tiếp lá cây xào xạc dưới chân.

Bị chó rượt thật phấn khích a!

- Thằng chó!Lão tử nhất định không tha cho ngươi!

Không lâu sau gã bắt đầu cảm thấy thể lực không cầm cự được nữa.Dứt khoát đặt mông ngồi xuống đoạn đường mòn của Thiên Kiếm Sơn,gã hổn hển nói:

[Xí khoan.Chậm đã,để ta thở một chút.]

Bốn tên kia đứng chống nạnh nhếch miệng cười khẩy kiểu “Mày chạy hộ thằng bố mày cái”.

[Vì ngươi mà lão tử chết đến hai lần.Xem ra duyên nợ của chúng ta cũng không có tầm thường đâu.]

Đứa bé giương đôi mắt to tròn ngây ngốc nhìn gã.Trong bóng đêm lạnh lẽo của cái thế giới tăm tối này thì cặp mắt trong veo kia giống như cánh cổng thiên đường khiến gã bình tâm hơn hẳn.

Gã hít sâu một hơi rồi đứng phắt dậy,tay phải bình tĩnh rút ra trường kiếm bên hông.

- Đừng đùa chứ.Ngươi định vừa đánh vừa trông trẻ à?

- Thằng này bần cùng sinh điên khùng rồi!

- Giao ra nghiệt chủng của Đông Phương gia tộc.Bọn ta hứa sẽ tha cho mạng chó của ngươi.

[Tới!]

Thấy đám ngu đần kia giống như còn chưa nghe thủng,gã lặp lại lần nữa:

[Lũ chó đàn các người còn không mau tới tìm chết?Sợ sao?]

Sau một tiếng gầm tức giận,bốn tên vung kiếm đánh về phía gã.Bốn kẻ này không chỉ có công lực hơn người mà phối hợp còn rất ăn ý,bốn phía vây chặt không chút sơ hở.Gã bị kẹp ở chính giữa,lập tức rơi vào khổ chiến.

- Ha ha~Không phải rất trang bức sao?Lão tử cắt của ngươi một khối thịt,để xem ngươi có hay không càng thêm trang bức!

- Lão tử cắt của ngươi một ngón tay!

- Ta rất nhân từ.Sẽ chỉ chém ngươi đủ một trăm nhát,tuyệt đối không cắt đứt phần nào.

- Bảo ngươi giao nghiệt chủng ngươi không nghe.Bây giờ chết cũng đừng nghĩ được thoải mái!

(Giao cho các ngươi xong không bị diệt khẩu mới là lạ.)

Thân thể đầm đìa máu của gã lảo đảo lui ra sau vài bước,nhục thể trọng thương,nội lực khô cạn,coi bộ không cầm cự được lâu nữa.

- Sao im lặng vậy?Biết sợ chết rồi sao?Quỳ xuống dập đầu gọi “gia gia” lão tử sẽ cho ngươi được chết thống khoái.

Gã lạnh lùng nhìn bốn kẻ kia cười nói với nhau,khóe miệng nhếch lên đầy trào phúng:

[Con người có ai không phải chết.Dù cái chết nặng như thái sơn,hay nhẹ tựa lông hồng…]

Bất ngờ gã vung lưỡi kiếm vào một khối đá lớn cạnh đó làm cho trường kiếm vỡ thành trăm mảnh.

[…Chỉ cần không thẹn với lòng là được!]

Ngự Kiếm Thuật.Lấy đầu kẻ địch ngoài ngàn dặm,giết người chỉ cần khẩy ngón tay.

Vô số mảnh vỡ lao về phía bốn tên kia với tốc độ cực nhanh khiến bọn chúng không kịp tránh né.Lập tức trên người chúng cắm đầy mảnh vỡ kim loại,máu tươi rỉ ra ướt đẫm hắc y vừa đau vừa ngứa,thống khổ vô cùng.

- Ta thao con mẹ ngươi!Rượu mời không uống muốn uống rượu thuốc hả!

(Cái gì mà ý ngự khí,khí ngự kiếm,đều là gạt người cả.Không có thực lực thì cho dù ngự trên người thần tiên tỷ tỷ cũng chết giãy đành đạch thôi.)

Tiềm lực trong cơ thể đã cạn sạch,lúc này cái chết chỉ còn cách gã vài hơi thở.Lúc sắp chết đúng là nhìn cái gì cũng thấy khác lạ,giống như bốn cây kiếm đang chém đến kia lúc trước đáng sợ biết bao,bây giờ lại chẳng khác gì bốn que tăm xỉa răng.

(Ta đã dốc tận lực rồi mà vẫn bị giữ lại làm tăng ca mấy chục năm.Gia Hân,cô thật quá tàn nhẫn a!)

Xẹt~

Một tiếng động kì quái vang lên nghe như thanh âm vật gì đó bị cắt,tiếp đó tám khối thân thể lộp bộp rơi xuống đất.Nhuyễn kiếm mềm mại xinh đẹp lập lòe trong đêm tối,khó mà tin rằng đây là thứ hung khí đã thuấn sát bốn tên cao thủ võ lâm.

Mà chủ nhân của thanh kiếm lại càng khiến người ta không thể tin hơn.Vóc người gầy yếu,khuôn mặt non nót,trên gò má là một mảnh hồng rực,hơi thở còn đầy mùi rượu cồn.Thật khó tin tiểu nha đầu say xỉn này lại là kẻ giết người,hơn nữa còn giết một cách thẳng thắn,thật thà đến như vậy.

- Cha ta…Hức…là một đại ma đầu…Fư fư…Ta là một…Hức…tiểu ma đầu…Hức…

Nàng mơ mơ màng màng chĩa mũi kiếm vào mặt gã,ậm ừ nói:

- Ngươi…Hức…cản đường lão nương…Hức…Tin lão nương chém cả ngươi luôn…Hức…không?

Kẻ kia không trả lời,đôi mắt nhìn về phía xa xăm,khóe miệng mỉm cười,tay trái ôm một đứa trẻ đang khóc thút thít,phảng phất như một pho tượng không có linh hồn.

- Ra là chết đứng…Hức…Còn thứ gì đây?Sao lại…Hức…ồn ào như thế?

Nàng vụng về đoạt lấy đứa trẻ từ tay gã.Một lớn một nhỏ giương mắt nhìn nhau,đột nhiên nàng cảm thấy tim đập dồn dập,tửu khí thoáng cái đã bay đi quá nửa.

- Ngươi…Hức…về với tỷ tỷ.Tỷ tỷ sẽ hảo hảo yêu thương ngươi.Còn ngươi...cám ơn…Hức…

Nàng cúi đầu thật sâu trước thi thể của gã sau đó lảo đảo bước về phía cánh cổng có viết ba chữ to rõ ràng “Thiên Kiếm Môn”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status