Vạn năng số liệu

Chương 11: Nhận sai



Người dịch: dtbpkmte

- -----------------------------------------

Trình Dạ bên này một chút vấn đề cũng không có. Bất quá cái tên xô ngã Trình Dạ kia cũng không có kĩ thuật né tránh nước canh rơi xuống như Trình Dạ.

Ba bát nước canh, hắn gần như lĩnh đủ.

Một bát trong đó còn chính xác úp lên đầu hắn.

Cao Viễn, cũng chính là vị đồng học bị canh rớt trúng, “cẩu huyết lâm đầu” này, lúc này đã ướt sũng, trên đầu vẫn đang nóng hổi bốc hơi, thực sự là chật vật không còn dáng vẻ gì nữa.

Cao Viễn cũng bối rối, liếm môi một cái, một miếng trứng gà bị Cao Viễn hút vào trong miệng. Nhai nhai, ừ, mùi vị cũng không tệ lắm.

Tiếp đó, nước canh hơn bảy mươi độ mang cho hắn cảm giác nóng rực, làm Cao Viễn trở lại thực tế.

Nóng! Thật cmn nóng!

Cao Viễn cảm giác đầu mình nóng đến mức hơi choáng váng.

"Ai, ngươi đi bộ không nhìn người sao, ta đang đứng ở nơi đó, ngươi còn dám đụng tới." Trình Dạ bị Cao Viễn đụng ngã xuống đất một bụng đầy lửa giận. Ta lần đầu tiên xếp hàng được sớm như vậy, bây giờ ngươi làm ra chuyện như vậy, canh cũng đổ hết. Đã thế lại còn phải xếp hàng lại.

Nhìn hàng người xếp hàng sắp sửa kéo dài đến tận cửa nhà ăn, Trình Dạ rơi vào trầm tư.

Nếu không, hôm nay nghỉ canh đi!

Nghe được Trình Dạ nói, Cao Viễn trong lòng cũng dâng lên một cơn lửa giận.

"Ngươi hay nhỉ, ta còn không tìm ngươi bắt đền, ngươi ngược lại đã trách móc ta trước rồi. Rõ ràng ta mới là người bị hại có thấy không?! Tê —— tê ——, thật là nóng, thật là nóng!"

Cao Viễn sờ khuôn mặt đã hơi sưng phồng vì nóng một cái, trong nội tâm không cam lòng suy nghĩ.

"Đồng học, ngươi định giải quyết chuyện này thế nào đây?" Cao Viễn chỉ chỉ đồng phục học sinh dính đầy canh của mình, hung tợn nói với Trình Dạ."Ta cũng không muốn làm khó ngươi, không cần ngươi bồi thường tiền, chỉ cần ngươi ở đây cúi đầu xin lỗi ta, sau đó đem đồng phục học sinh của ta giặt sạch sẽ rồi trả lại, chuyện này coi như xong!"

Cao Viễn nhìn chằm chằm Trình Dạ, dùng giọng điệu cực kỳ cường thế.

Cao Viễn dáng dấp vốn là cao lớn, cộng thêm cái dáng vẻ hung hãn kia, quả thật có một loại khí thế cường đại.

Chuyện phát sinh bên này đã sớm thu hút sự chú ý của các học sinh khác.

Rất nhanh khu vực này đã bị vây kín lớp trong lớp ngoài.

"Ồ, đây chẳng phải là Cao Viễn ấy ư, lần này lại là ai không cẩn thận chọc tới hắn."

"Cao Viễn lớp 10 nha, đây chính là một trong mấy đại ác bá trường học, đã phải cho nghỉ học nhiều lần vì tội đánh bạn học."

"Hình như đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cao Viễn chật vật như vậy đi, ta phỏng chừng vị đồng học kia hôm nay gặp vận rủi lớn rồi, chọc phải hắn…"

"Người kia là Trình Dạ lớp 18 đi, lại trêu chọc đến cái tên Cao Viễn kia!"

"Hy vọng hai người không nên đánh nhau, chuyện này làm lớn lên sẽ không tốt."

Mọi người vây xem ríu ra ríu rít thảo luận. Bất quá hai người trước mắt cũng không có đánh nhau, cũng không có người phí công vào can ngăn lúc này.

"Nhường đường một chút, mọi người nhường đường một chút!"

Người lên tiếng là Hác Suất. Hắn lúc này đang đầu đầy mồ hôi chen từ trong đám người đi ra phía trước.

Mà bên kia, Lâm Hổ lại không khách khí như thế. Bàn tay to như cái quạt vừa đẩy vừa kéo, trực tiếp mở ra một con đường.

Lâm Hổ cùng Hác Suất bên này mới đem đồ ăn với bát đĩa đặt lên bàn, mới phát hiện Trình Dạ còn chưa có trở lại. Sau đó thấy mấy lớp học sinh đang vây quanh, trong đó còn không ngừng bán tán về Trình Dạ, bọn hắn ý thức được Trình Dạ tựa hồ gặp phải phiền toái.

"Trình Dạ, là tên không có mắt nào chọc tới ngươi, cũng không hỏi thăm một chút, ngươi được ai bảo kê." Người chưa tới, âm thanh tới trước. Giọng thô dày của Lâm Hổ vang lên từ trong đám người.

Ngay sau đó, Lâm Hổ 1m9 ngẩng đầu bước tới.

Mà Hác Suất lúc này cũng chật vật chen được đến sau lưng Trình Dạ."Trình Dạ, ngươi không sao chớ?"

"Không việc gì. Chẳng qua là bị một tên va vào một phát mà thôi."

Lúc này, Lâm Hổ cũng bước tới, nhìn thấy nhân vật chính thứ hai trong sự việc lần này…

Cao Viễn.

"Nguyên lai là Cao Viễn tiểu tử ngươi, thế nào, không biết Trình Dạ là huynh đệ Lâm Hổ ta sao?"

"Lâm… Lâm Hổ?!" Cao Viễn không nghĩ tới, người đứng sau lưng Trình Dạ lại là Lâm Hổ.

"Thế nào Cao Viễn, xin lỗi huynh đệ của ta, chuyện này coi như bỏ qua?" Lâm Hổ thấy Trình Dạ bên kia cái rắm không có, ngược lại là Cao Viễn bên này chật vật không ra dáng gì, cũng lười gây phiền toái với Cao Viễn.

Lâm Hổ cũng không hỏi nguyên do câu chuyện, trực tiếp yêu cầu Cao Viễn nói xin lỗi.

"Nói xin lỗi?" Cao Viễn cắn chặt răng, "Lâm Hổ, ngươi đừng khinh người quá đáng, chuyện này rõ ràng ta mới là người bị hại, dựa vào cái gì ta phải nói xin lỗi?!"

"Há, vậy ý ngươi là muốn luyện quyền với ta một hồi hả?" Lâm Hổ khóe miệng mỉm cười, từ trên cao liếc xuống Cao Viễn.

Nhìn Lâm Hổ cười mang theo ý trào phúng, Cao Viễn rất muốn bây giờ liền nhào tới đánh Lâm Hổ một trận. Mặc dù Cao Viễn so với Lâm Hổ thấp hơn nửa cái đầu, nhưng nếu đã đánh nhau, hắn cũng có thể gọi là 5-5 với Lâm Hổ.

Nhưng mà…

Lâm Hổ không chỉ là bá chủ một phương trong trường học, ở bên ngoài cũng có chút quan hệ. Nếu hắn thực sự muốn đánh nhau cùng Lâm Hổ bây giờ, Cao Viễn có thể khẳng định, buổi tối Lâm Hổ chắc chắn sẽ kêu hơn mười người ở cửa trường học chặn hắn.

Vì tranh chấp một câu nói mà phải chọc hỗn tử Lâm Hổ này có chút không đáng giá.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn!

Cao Viễn cuối cùng vẫn phải cúi đầu, mặt đầy không cam lòng.

" Được, ta xin lỗi!" Cao Viễn cơ hồ là cắn răng nói ra những lời này.

"Thật xin lỗi."

Đại trượng phu có thể co dãn, có thể co dãn…

Lúc Cao Viễn đi tới trước mặt Trình Dạ nói những lời kia, trong lòng hắn không ngừng thôi miên chính mình như vậy.

Khuất nhục nha! Hôm nay thật là khuất nhục nha!

Cao Viễn cảm giác mình hôm nay thật là mất hết mặt mũi bá chủ một phương trong trường học. Trước cũng đều là người khác phải xin lỗi hắn, nào có bao giờ hắn phải xin lỗi người khác một câu.

Vậy mà hôm nay loại tình huống thua người này lại xảy ra.

Hắn bây giờ chỉ muốn mau rời đi chỗ thị phi này, ngày sau trở lại báo thù.

Nhưng đúng lúc này, phía sau Cao Viễn truyền tới thanh âm Trình Dạ.

"Cái gì…ngươi có thể lấy cho ta 3 bát canh?"

Cao Viễn trong nháy mắt tức muốn hộc máu…

………………………………….

"Dung tích 20,24 ml, nhiệt độ 54,54 độ, chứa năng lượng 14,27 calo… "

5 phút sau, Trình Dạ uống một hớp lớn canh ngao, hài lòng chép chép miệng. Cao Viễn cuối cùng vẫn phải khuất phục trước dâm uy của Lâm Hổ, lấy ba bát canh tới.

"Trình Dạ, lần này nhờ có Hổ ca ngươi đó! Nếu không phải có ta, tiểu tử ngươi khẳng định bị Cao Viễn tiểu tử kia khi dễ rồi, được, cái đùi gà này coi như là ngươi biếu ta, ha ha, ta sẽ không khách khí." Vừa nói, Lâm Hổ liền lấy đùi gà trong khay Trình Dạ, không khách khí chút nào mà bỏ ngay vào khay mình.

Trình Dạ cười cười, lấy lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lấy cái đùi gà còn lớn hơn của Lâm Hổ, cũng là không chút khách khí cắn một miếng to.

" Ừ. Đồ ăn ngon!" Trình Dạ cố ý đem tiếng nhai phát ra lớn.

32,35 dB (decibel)! Ừ, đây là số liệu Trình Dạ đo được.

"Này, Trình Dạ, ngươi thật là phụ lòng ta, sau này đừng hòng ta bảo kê ngươi nữa" trong phòng ăn vang lên tiếng Lâm Hổ gào thét bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status