Vật hi sinh tu chân ký

Chương 67



 Tôn Tiểu Quang vừa nói xong thì bả vai đau nhói, lục phủ ngũ tạng như bị khuấy động muốn nôn, cổ họng tràn ra mùi tanh, có cái gì từ miệng phun ra ngoài. Cả người bay về phía sau, bịch một tiếng đụng vào trên cửa kính của phòng khách, phát ra tiếng vang.le.quy.don.dien.dan

     Đại Long và A Minh cũng không tán gẫu nữa, nhìn về phía Tôn Tiểu Quang giống như bùn nhão xo quắp một đống trên đất, lộ ra vẻ mặt trào phúng. Tôn Tiểu Quang này là em trai ruột của Tôn A Hoa, thường ngày thích cáo mượn oai hùm, chỉ là đại Long bọn họ chưa bao giờ tính toán hắn, lúc nhìn hắn không thuận mắt còn có thể đánh một trận. Mặt khác, người này ham mê nữ sắc, ngày thường Tôn Tiểu Quang lợi dụng thân phận mình là em trai của lão đại của căn cứ đi ra người quyến rũ con gái nhà người ta, bảo đảm ăn uống địa vị, đáng tiếc người của Trấn Phù Khẩu có thể kiếm ăn, không chết đói, cũng không có bao nhiêu người nguyện ý bán mình, nhưng mà vẫn có một vài nữ sinh tham lam hư vinh bị Tôn Tiểu Quang lừa gạt. diễn. đàn. Lê. Quý. Đôn.

     Tại sao lại gọi là lừa gạt, bởi vì mỗi lần Tôn Tiểu Quang mang phụ nữ về, nếu như bị Tôn A Hoa nhìn thấy trên cơ bản đều cho người mang những người phụ nữ này vứt ra ngoài. Có lúc bị Tôn Tiểu Quang làm cho không công, ngay cả miệng ăn uống cũng không có. Cho nên phần lớn phụ nữ ở Trấn Phù Khẩu đều biết Tôn Tiểu Quang là loại người gì, cơ bản là không ai để ý tới hắn. Hơn nữa Tôn Tiểu Quang lại không dám dùng sức mạnh, trước kia hắn ta cưỡng ép một người phụ nữ, nếu không phải có ba mẹ, Tôn gia gia, Tôn nãi nãi ngăn lại, Tôn Tiểu Quang suýt chút nữa đã bị Tôn A Hoa đánh chết, cho tới sau này cũng không dám dùng sức mạnh nữa. Chỉ là có phụ nữ mới đến Trấn Phù Khẩu, hắn đi lừa gạt lại lừa gạt, không ngờ lần lừa gạt này lại gặp chuyện không may.

     Dĩ nhiên người đánh là Liên Cẩn Viên, nói thật Liên Cẩn Viên cũng không ngại có ngươi theo đuổi Tô Ngưng Mi, nhưng anh tuyệt đối để ý có người vũ nhục Tô Ngưng Mi.

     Tốc độ của Liên Cẩn Viên rất nhanh, trừ Tô Ngưng Mi và Chương Gia tề có thể thấy một cái bóng, những ngươi khác không hề chú ý tới. Chỉ là hầu hết mọi người đều biết là Liên Cẩn Viên ra tay.

     Tôn Tiểu Quang dường như mất đi tri giác, máu ở mũi và miệng là trào ra ngoài.

     Đại Long tiến lên dùng chân đá Tôn Tiểu Quang, lại quay đầu cười nói với A Minh: “Tên chết bầm này sẽ không treo chứ? Treo mới đúng, không cần Hoa tỷ phải ra tay, người nhà họ Tôn cũng sẽ không trách được Hoa tỷ.”

     Đang nói, vừa lúc Tôn A Hoa đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy Tôn Tiểu Quang ra một đống máu nằm trên đất, sửng sốt một chút, cũng biết là chuyện gì xảy ra. Tôn A Hoa cũng không nói gì, ra lệnh cho người mang Tôn Tiểu Quang xuống, sau đó xin lỗi Tô Ngưng Mi và Hàn Bảo, “Tiểu Mi, Bảo nhi, thật xin lỗi, tôi thật không ngờ nó dám đào thoát tới chỗ này gây chuyện, tôi đã cho người bắt nó khóa lại, không biết làm sao mà cha mẹ tôi lại thả nó ra ngoài. Tôi cũng đã sớm nói với cha mẹ, cưng chiều nó như vậy sẽ hại nó.”

     Tôn A Hoa nói xong lại tự giễu, “Bọn họ không tin giờ thì tốt rồi, con trai bảo bối duy nhất bị người đánh cho tàn.”

     Vốn Tô Ngưng Mi còn lo lắng là Tôn A Hoa sẽ giận chó đánh mèo, bây giờ nhìn lại hẳn là sẽ không. Tô Ngưng Mi nhớ tới lúc trong sách nói về Tôn A Hoa. Nói là Tôn A Hoa không có bao nhiêu tình cảm đối với cha mẹ và người em trai này, cho tới hôm nay chỉ vì ân tình bọn họ sinh con ra mà tiếp tục nuôi bọn họ. Khi còn bé Tôn A Hoa ăn khổ không ít, lúc bắt đầu vẫn mơ tưởng rằng cha mẹ vẫn rất yêu cô, chỉ là có em trai, em trai nhỏ, phải quan tâm em trai nhiều hơn, cho nên mới bỏ quên cô. Sau đó Tôn A Hoa mới biết ý nghĩ của mình buồn cười bao nhiêu, khi còn bé đánh chửi để cho cô làm toàn bộ công việc chăm sóc Tôn Tiểu Quang những chuyện này cũng không nhắc lại. Trước mạt thế Tôn Tiểu Quang lái xe tông người ta, cuối cùng lo lắng bị bắt, lo lắng tiền bồi thường chữa bệnh kếch xù, Tôn Tiểu Quang đâm người chỉ bị thương đang còn sống cho chết luôn, không ngờ lúc xảy ra chuyện có người nhìn thấy bảng số xe, cuối cùng tra ra được nhà họ Tôn, một nhà già trẻ nhà họ Tôn quỳ trên mặt đất cầu xin Tôn A Hoa để cho cô đi ngồi tù thay Tôn Tiểu Quang, khi đó Tôn A Hoa quả thật là sống không bằng chết, lúc Tôn A Hoa chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ với cái nhà này thì mạt thế tới, lúc trước bởi vì cô nhận được kích thích quá lớn, thức tỉnh tinh thần lực.

     Nghĩ tới đây, Tô Ngưng Mi cảm thấy Tôn A Hoa cũng thật xui xẻo, người nhà của mình đối xử với mình như vậy, hôm nay vẫn không thể từ bỏ bọn họ, còn phải bị thân tình kiềm chế, thật đáng buồn.

     Qua khoảng một giờ, thức ăn chuẩn bị xong, sai người bưng tới, lúc đang chuẩn bị ăn cơm, cửa truyền đến âm thanh ầm ầm, còn kem theo tiếng khóc như quỷ la, sói tru, “Con a, làm sao ngươi lại thảm như vậy, con trai a, cha mẹ, gia gia, nãi nãi báo thù cho con” Ngoài cửa mấy người vừa khóc vừa kêu vừa xông vào bên trong.

     Có bốn người xông tới ở ngoài cửa, nhìn một cái là biết ba mẹ, gia gia, nãi nãi Tôn Tiểu Quang rồi.

     Một người phụ nữ trong đó ước chừng năm mươi tuổi nhào tới trước mặt Tôn A Hoa, “A Hoa a, em trai mày bị người ta đánh cho hộc máu, A Hoa a, mày phải báo thù cho em trai mày, A Hoa a, có người nói em trai mày chính là bị mang ra từ nơi này.”

     Tôn A Hoa nhìn người phụ nữa kia một cái, thản nhiên nói: “Mẹ, con cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc đến đây, Tôn Tiểu Quang đã nằm trên đất.”

     Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía bọn Đại Long, A Minh, “các ngươi có thấy là ai đả thương tiểu Quang nhà chúng ta hay không, hu hu, hiện tại tiểu Quang nhà chúng ta còn chưa tỉnh lại, hu hu, Tôn gia chúng ta chỉ còn Tôn Tiểu Quang là đàn ông nữa thôi, nếu tiểu Quang không còn, chúng ta sống không nổi nữa.”

     Đại Long, A Minh mặc dù ghét Tôn Tiểu Quang những cũng không thể quá vô lễ với trưởng bối, đều nói không biết đã xảy ra chuyện gì.

     Trưởng bối Tôn gia náo loạn ở chỗ này thật lâu cũng không biết được ai làm bị thương Tôn Tiểu Quang, tức giận nhảy lên muốn tát đánh trên mặt Tôn A Hoa, chỉ là bị Tôn A Hoa bắt được, Tôn A Hoa lạnh nhạt nhìn người mẹ sinh ra mình lại đem chính mình thành gánh nặng không đánh thì mắng, lạnh lẽo nói: “Mẹ, mẹ muốn làm gì?”

     Người phụ nữ kia tức giận kêu to, “Tao muốn làm gì, tao muốn đánh chết mày cái đồ đàn bà đê tiện, em trai mày xảy ra chuyện ở nơi này mày cũng không giúp sức báo thù, hoàn hảo mời bọn họ ăn tiệc, tao biết rõ em trai mày chính là bị người trong đám người kia đánh, nói không chừng còn tham dự. Tao muốn mày cho tao một lời chắc chắn, mày xử lý hết đám người kia giúp em trai mày báo thù, nếu không mày không xong với tao!”

     Tôn A Hoa nhìn người phụ nữa trước mắt, chợt cười to lên, “Không xong? Thế nào lại không xong rồi? Con sẽ nói cho mẹ biết, là Tôn Tiểu Quang nó tự chuốc lấy phiền phức, nếu mọi người không cưng chiều nó như vậy, nó cũng sẽ không xảy ra loại chuyện như hôm nay, sở dĩ hôm nay nó trở thành cái bộ dạng này, tất cả bởi vì một tay mọi người tạo thành, không trách được người khác! Còn có___” Tôn A Hoa quay đầu nhìn người phụ nữ sau lưng và gia gia, nãi nãi hận không thể ăn cô, lạnh lẽo nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi và các người đoạn tuyệt quan hệ, các người sau này không nên tới ở chỗ của tôi, tôi đã đem công ơn nuôi dưỡng của người báo đáp! Người đâu, đem những ngươi này ra ngoài! Về sau thấy bọ họ không cho phép bọn họ đi vào, nếu ai cho bọ họ vào liền thay bọn họ cút ra khỏi Trấn Phù Khẩu!”

     Lập tức có mấy người đàn ông đem những người đang gào thét này ra ngoài.

     Tôn A Hoa thở dài, xoay người trở lại bên cạnh bàn ăn, cười nói: “Tất cả mọi người mau ăn cơm đi, ăn cơm nghỉ ngơi mấy ngày thật tốt. Đúng rồi, Tô Ngưng Mi mọi người định ở lại Trấn Phù Khẩu hay là tiếp tục lên đường phía trước?”

     Tô Ngưng Mi nhìn Liên Cẩn Viên một cái, cười nói: “chúng tôi cũng tính toán trước ở lại Trấn Phù Khẩu một chút, về sau tính toán khác.”

     Ăn cơm,  Tôn A Hoa là cho người an bài chỗ ở cho Chương Gia Tề ở trong khu vực, hơn nữa cảnh cáo tất cả mọi người không được đến quấy rầy Chương Gia Tề.

     Tô Ngưng Mi cũng không có trở về ngay lập tức mà cùng hàn huyên với Tôn A Hoa. Bởi vì Tô Ngưng Mi hiểu rõ đại khái đối với thế giới này, biết đại đa số địa phương sẽ phát sinh địa chấn, cho nên tính toán khuyên Tôn A Hoa dời đi, không cần ở lại Trấn Phù Khẩu. khắp nơi ở Trấn Phù Khẩu là cao tầng cao ốc, nếu phát sinh động đất, chạy cũng chạy không thoát, Tô Ngưng Mi đề nghị Tôn A Hoa thành lập một căn cứ khác ở gần làng chài, có thể chứa hai vạn người lớn nhỏ của căn cứ Trấn Phù Khẩu là đủ rồi.

     “Thành lập một cái trụ sở nữa?” Tôn A Hoa suy nghĩ một chút, “Như vậy có phiền phức không, dù sao từ trước đến giờ Trấn Phù Khẩu chưa từng xảy ra động đất.”

     Liên Cẩn Viên tựa vào trên ghế salon nói: “Thành phố G cũng giống vậy, trước giờ chưa từng xảy ra động đất, nhưng kết quả bây giờ thành phố G như thế nào. Thật ra thì có thể ở gần làng chài, không nên gần bờ biển quá, thành lập một trụ sở. Tường bên ngoài vững chắc hơn chút, phòng ốc đều làm bằng gỗ. Hoàn toàn có thể dựa theo kiến trúc thời cổ là được, coi như phát sinh động đất cũng có thể giảm thương vong xuống mức thấp nhất.”

     Tôn A Hoa suy tính, “Tôi sẽ cùng mọi người thương lượng, đúng lúc chỗ này của tôi cũng có nhân tài về phương diện kiến trúc, nếu tất cả mọi người đều đồng ý, chờ tôi tu luyện tinh hạch cấp bốn xong liền chuẩn bị di dời.” Thật ra Tôn A Hoa cũng lo lắng Trấn Phù Khẩu sẽ phát sinh động đất, cũng muốn di chuyển đi đến nơi khác.

     Nếu Tôn A Hoa đồng ý, mọi người Tô Ngưng Mi cũng trở về.

     Sau khi trở về, người nhà họ Tô và Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt thấy bọn họ trở về đều cực kì vui mừng.

     Liên tiếp mấy ngày, Tiêu Linh Vũ đều ở đây khuyên Tô Ngưng Mi và Liên Cẩn Viên cùng bọn họ về Bắc Kinh, dĩ nhiên là Tô Ngưng Mi không đồng ý, cuối cùng Tiêu Linh Vũ bất đắc dĩ đành phải thuận theo Trần Kiều Kiều về Bắc Kinh trước. Vốn là Trình Dung cũng muốn đi Bắc Kinh, cuối cùng theo Tiêu Linh Vũ tới thị xã GX, ngồi máy bay của bạn tốt của gia gia Tiêu Linh Vũ về Bắc Kinh.

     Mấy ngày sau, mọi người Tiêu Linh Vũ liền lên đường, Trình Dung cũng hỏi Ôn Nhạn Kỳ có muốn cùng đi Bắc Kinh hay không, Ôn Nhạn Kỳ lắc đầu cự tuyệt.

     Ngày đi, Trần Kiều Kiều lôi kéo Tô Ngưng Mi và Hàn Bảo khóc mặt nước mắt, cuối cùng lại căn dặn về sau bọn họ tới Bắc Kinh phải tìm cô, lúc này mới lưu luyến không rời cưỡi Đậu Đậu đi theo Tiêu Linh Vũ.

     Sau khi bọn họ đi, Tô Ngưng Mi tính toán để cho ông ngoại, bà ngoại, đại cữu, vợ đại cữu, tiểu cữu và Tô Vũ tu chân, chuẩn bị luyện khí quyết cơ bản nhất cho họ, vì để bọn họ mau chóng đạt tới tu vi luyện khí, Tô Ngưng Mi trộn linh dịch trong đồ uống, cuối cừng nàng cũng lấy lý do đem trái cây trong không gian cho mọi người ăn. Cô là người tu chân, có nhẫn trữ vật cũng không có gì lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status