Vật hy sinh nữ phụ gả lần hai công chiếm

Chương 100: Không biết xấu hổ


Tạ cô nương sao có thể không hiểu những chuyện như này chứ, ngay sau khi biết hắn Cố Thần chính là Cảnh Hoan, nàng liền hiểu rõ ban đầu Đại Hi xuất binh hoàn toàn là vì cần phối hợp với kế kim thiền thoát xác của Cố Thần.

Nàng cũng biết cảm xúc của chính mình, trong lòng thật sự vì nhiều tính mạng kia mà cảm thấy không vượt qua được, có một chút sự thực. Nhưng trên thực tế cũng không có là bao, bởi vì có những khi người không lạc vào cảnh giới kỳ lạ căn bản không cảm nhận được rốt cuộc nghiêm trọng như thế nào.

Cho nên nàng so đo với Cố Thần những chuyện này, kỳ thực phần nhiều là xem xét Tạ Dịch Giang bên đó. Nếu Tạ Dịch Giang biết Cố Thần chính là Cảnh Hoan, nếu Tạ Dịch Giang biết Cố Thần để có được nàng sau khi chiếm được Huy Châu đã liền chiếm sang Nghiệp Châu, nếu Tạ Dịch Giang biết Cố Thần cưới nàng là để làm nhục Đại Hoàn, ông ấy sẽ vẫn để nàng và Cố Thần sống với nhau chứ?

Tạ cô nương trong lòng có một đáp án vô cùng rõ ràng: Sẽ không.

Coi như Tạ Dịch Giang sau cùng vì ngại Hoàng quyền mà để cho hai người sống với nhau, Tạ cô nương vẫn cảm thấy có lỗi với ông, thân đã chiếm nữ nhi của ông, lại luôn gây sự với ông, cũng luôn gây sự khiến nàng đau lòng.

Còn có một rào cản lớn nhất, chính là nỗi sợ hãi trong lòng Tạ cô nương. Nàng bây giờ một thân một mình nơi Đại Hi, người bên mình có thể dựa dẫm chỉ có Cố Thần, mà bây giờ Cố Thần là Thái tử, sau này là Hoàng đế, hắn sao có thể chỉ có một mình nữ nhân là nàng chứ?
Ngay cả Hi đế một người cứng rắn như vậy, dù đọc sủng Hoàng hậu, nhưng trong cung ông ta vẫn có nữ nhân khác.

Nàng không cách nào sống độc lập với Cố Thần, người mà nàng sống hai kiếp lần đầu yêu, nàng thậm chí còn chưa thấu rõ cả tính cách của hắn, nhưng chỉ vì một điểm đặc biệt trong tính cách của hắn mà đắm chìm trong đó.

Cho nên nàng muốn né tránh. Không phải là sợ ngày sau hắn sẽ tình nồng phai nhạt đấy chứ?
Nhưng nàng cũng không muốn cứ như vậy mà bỏ rơi hắn, hắn nói đúng, lúc trước thời điểm chỉ có một phần ngàn hi vọng, nàng vẫn không quản vạn trượng cướp hắn về bát của mình, hiện tại hắn chủ động nhảy vào trong bát mình, nàng sao có thể ném ra ngoài đây?

Nàng lúc trước không biết đã phạm vào điều ngớ ngẩn gì!

Tạ cô nương hít hít, trong ánh mắt có chút thấp thỏm của hắn đưa tay ra hung hăng nhéo lấy lỗ tai hắn: “Ta muốn nói ngươi bây giờ là người của ta, ngươi có thừa nhận không?”

Báo ứng quả nhiên đã tới, nghĩ tới ban đầu ở Lăng Vân thư viện hắn cũng đã nhéo lỗ tai nàng một, hai lần, lần này đổi lại là nàng, Thái tử điện hạ vội vàng gật đầu: “Thừa nhận!”

Tạ cô nương thả tay ra, cất cằm giọng khí phách: “Như vậy khi ta tha thứ cho những gì ngươi đã làm, thì hãy thành thực, ta kêu ngươi làm gì thì ngươi phải ngoan ngoãn làm theo đó!”

Thái tử điện hạ có chút ngơ hiếm thấy, bởi vì phát hiện mình có chút không theo kịp ý nghĩ, vừa nãy còn là một bộ lạnh lùng băng sơn “ta không muốn quan tâm ngươi cút đi xa một chút”, thế nào mà chỉ ngây ra một chút đã đổi thành nữ Vương khí phách “ngươi quỳ xuống cho ta” ?

Quả nhiên lòng dạ nữa nhân như kim dưới đáy biển.

Có điều Thái tử điện hạ vẫn luôn giỏi trong việc nắm bắt trọng điểm, mặc kệ nàng nguyên nhân gì cơ, chỉ cần bảo bối nhà mình chịu quan tâm đến mình thì thứ những khác căn bản không thành vấn đề, thế là Thái tử điện hạ một mặt nghiêm túc: “Kính cẩn tuân theo huấn thị của Thái tử phi.”

Tạ nữ Vương từ phía trên cao ngạo nhìn xuống hắn, ngoắc ngoắc tay với hắn: “Nếu đã như vậy, nào, Thái tử điện hạ trước tiên hãy nói rõ Liễu cô nương kia là ai, nói rõ một lần về ba đời tổ tông của nàng ta.”

Thái tử điện hạ lập tức mắt sáng như tuyết, nắm lấy ngón tay trắng nõn của nàng, đứng dậy đi tới ngồi bên cạnh nàng: “Thanh Ngọc là đang ghen?”

Tạ nữ Vương: "Ha ha."

Thái tử điện hạ lập tức vứt bỏ quan hệ: “Ta không quen nàng ta, thật.”

"Thật sao?" Tạ nữ Vương một mặt ý vị nhìn sâu vào hắn: “Nhưng ta lại nghe nói, Liễu cô nương lại vì Thái, tử, ca, ca của nàng ta mà muốn cho nữ nhân đến từ Đại Hoàn kia biến mất đấy!”

Tạ cô nương cáo trạng mà không áp lực chút nào, dù sao thì bây giờ nàng chỉ có thể dựa vào Cố Thần, có chuyện không cáo trạng với hắn thì cáo trạng với ai?”

Huống hồ vừa nãy tâm tình sau khi dự đoán mất đi Cố Thần, sự không phục trong lòng Tạ cô nương cũng kích phát ra rồi, nam nhân này là của nàng, coi như là vừa nãy nàng ngốc, nhưng cũng không có nghĩ là không cần hắn, chứ đừng nói chi là bị người khác nhòm ngó trắng trợn như vậy!

Còn người nam nhân đào hoa này, thì để cho hắn tự tay lo liệu đi.

Dù sao thì Cửu Hoàn Kim bối đại khảm đao của nàng quá nặng không thể mang từ Đại Hoàn sang đây được…..

Thái tử điện hạ ngây ra một hồi, sau đó giận quá hóa cười, mà còn cười rạng rỡ: “Hả? Lại dám nói như vậy, gan thật sự không nhỏ……..”
trong đối mắt sâu lạnh chợt lóe lên một sự tàn nhẫn.

Chỉ là nói tới giữa chừng, thấy Tạ cô nương bên cạnh vẫn một bộ dạng ung dung uống trà, con mắt Thái tử điện hạ liền chuyển, lập tức ủy khuất vòng tay lấy nàng từ phía sau, tựa cằm lên vai nàng, thì thầm: “Thanh Ngọc, bọn họ đều khi dễ ta mới vừa trở về trong triều thế lực còn yếu kém, cho nên muốn kéo ta từ địa vị Thái tử xuống, không cho ta con đường sống!”

Tạ cô nương tay đang cầm ly trà bỗng cứng lại, hoàn toàn không ngờ tính cách thật của Cố thần lại như vậy, không biết xấu hổ………

Đem nàng xếp hàng thứ hai!

Nhưng nghĩ lại, hắn có vẻ là một đế vương giỏi, vậy thì kiểu mặt dày kia chỉ là một lớp vỏ bọc?
Người có thể rat ay khiến Cảnh Diệp phải kiêng kị có thể có được Hoàng vị Đại Hoàn, trở về Đại Hi lại vẻn vẹn chỉ làm một Thái tử, nàng không tin hắn ở Đại Hi lại không chút bố trí nào.

Nhưng hắn lại làm nũng nàng, đương nhiên nàng cũng phải cho hắn chút thể diện chứ, Tạ cô nương liền bày ra một bộ mặt kinh ngạc và tiếc nuối: “Ai dám khi dễ ngươi, ta giúp ngươi đánh tan bọn họ!”
Lúc này Tạ cô nương lại làm ra bộ mặt đầy nguy hiểm, trên khuôn mặt mềm mại, lại là lời nói của một nam tử hán, khiến cho mọi người bên cạnh nàng chạy dạt đi.
Nhưng Thái tử điện hạ nhà người ta lại cảm thấy hài lòng, lập tức tiến tới sát bên, cọ cọ cổ nàng, ve vẩy đuôi nói: “Trừ phụ Hoàng ra tất cả mọi người trên triều!”
Tạ cô nương “………….”
“Nhất là tên ngốc nàng vừa mới gặp kia!”
Tạ Bích Sơ không biểu lộ gì: “……… Cho nên cái người này với Liễu cô nương kia có quan hệ gì?”
“Bởi vì cha của Liễu cô nương kia chính là chỗ dựa dẫm lớn nhất của tên ngốc kia!”
Ồ, Tạ cô nương một giây liền hiểu, ngay sau đó liền bổ sung vào lược văn đại cương 5000 chữ, cha của Liễu cô nương đối địch với Thái tử Cố Thần, nhưng hai bên còn chưa có vạch mặt nhau, hơn nữa Liễu cô nương lại đang ái mộ Thái tử, cộng thêm việc phụ thân Liễu cô nương muốn mượn cơ hội xoa dịu Thái tử, nên đã đem Liễu cô nương đưa tới Đông cung, nhưng Thái tử cũng hiểu được tất cả âm mưu, sau đó hai người liền tương ái tương sát.
Đoạn cầu này thật quen thuộc a.
Nhưng hiện tại đã có nàng ở đây rồi, khi tình tiết ngược văn bắt đầu cần kịp thời bóp chết từ trong trứng nước, hơn nữa phải hết sức độ lượng dạy miễn phí cho Liễu cô nương kia biết nên làm người như thế nào !
Ai da, nàng đúng là một cô nương lương thiện, quyết đoán không cần giải thích.
Thế là Tạ cô nương cởi bỏ cái ôm sát rạt kia, bắt đầu tiến hành tìm hiểu sơ bộ tình huống: “Vậy ý ngươi chính là Liễu cô nương kia hiện tại không thể hành động?”
Thái tử điện hạ ngồi đó một mặt thành thực tiếc nuối, nghe vậy mặt liền kinh ngạc: “Đương nhiên rồi, nàng ta dám ra tay với nàng, ta sao có thể tha thứ cho nàng ta, Thanh Ngọc nàng quá lương thiện rồi……” Lời nói sau cùng hoàn toàn là một giọng điệu cảm thán.
Cầu xin ngậm miệng lại.
Tạ Bích Sơ giựt giựt khóe miệng, loại đối thoại với nữ chủ này là ý gì đây? Nàng lương thiện? Bớt giỡn đi có được không?
Tạ cô nương liếc hắn một cái, thích thú nói: “Ngươi thích ta lương thiện?”
Thái tử điện hạ thành thực lắc lắc đầu: “Ta hi vọng nàng đừng lương thiện như vậy.”
Tạ cô nương hài lòng gật gật đầu, biểu lộ hắn đã qua cửa này rồi, lúc này mới giải thích: “Ta đây không phải sợ làm loạn bố cục của ngươi, dù sao thì nàng ta cũng chưa động thủ, ngươi sớm làm sạch cha nàng ta không phải được rồi sao, chặt cây không thể chỉ chặt cành, phải bắt đầu chặt từ gốc.”
Thái tử điện hạ mắt lóe sáng, một mặt ngạc nhiên vui thích nhìn nàng chăm chú, sau đó nắm lấy tay nàng cảm thán: “Thanh Ngọc, chúng ta thật là tâm ý tương thông."
Tạ Bích Sơ lạnh lùng liếc hắn, mặc cho hắn nắm lấy ngón tay mình, chậm rãi nói: “Nói nhiều quá vậy, bây giờ thì có thể đem ba đời tổ tông nhà Liễu cô nương nói một lần cho ta rồi chứ?”
Thái tử điện khoát tay nói: “Tổ thượng nhà nàng ta không có gì để nói cả, ba đời trên cha nàng ta Liễu Tư Hiền cao không với tới thấp cũng chẳng thành, thời điểm Liễu gia đem toàn bộ gia thế thối lui khỏi Kinh thành, mới xuất hiện vị cứu tinh là Liễu Tư Hiền, Liễu Tư Hiền người này tài học có, năng lực cũng có, dã tâm lại càng nhiều, xem hắn không từ thủ đoạn nào trèo lên cao là biết, hơn nữa trong triều nếu tính đến tham ô, thì người đầu tiên phải nói đến chính là ông ta.”
Thái tử điện hạ mặt không chút quan tâm, nhưng trên miệng lại là giọng điệu không tha: “Có lẽ khi còn nhỏ nghèo một chút, dù sao cũng là một thế gia sa sút, phụ thân hắn còn là một kẻ nghiện cờ bạc, bị chặt mất hai ngón tay ở phường đánh bạc.”
Hắn nói tới nói lui, mà vẫn chưa nhắc tới chức quan trong triều của Liễu Tư Hiền, ngược lại bát quái trong nhà ông ta thì lại nói một đống, từ chuyện tổ phụ của ông ta phong lưu nạp mười tám tiểu thiếp, tới chuyện Liễu Tư Hiền ngoại tình bị phu nhân chính thất sau khi phát hiện đã nháo tới bắt người.
Tạ cô nương hoàn toàn không có ý không kiên nhẫn, ngược lại nghe rất say sưa, đương nhiên giữa chừng còn hết sức “thân thiết” rót cho hắn hai lần trà, coi như là để khích lệ hắn nói tiếp.
Sau cùng Thái tử điện hạ tổng kết: “Tóm lại, tuy hắn đã vào nội các, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một vị cuối cùng trong bốn vị đại thần nội các, không đáng lo, hơn nữa ông ta đến giờ cũng chỉ có một nữ nhi là Liễu Tiêm Linh, đương nhiên ông ta nếu nghĩ không ra đem nữ nhi này cũng phế đi, vậy ông ta sau này coi như tuyệt hậu rồi!”
Hắn nói rất vô tư, nhưng Tạ cô nương sau một hồi ngây ngốc cũng liền hiểu ra, hỏi dò: “Ngươi đã động chân động tay?”
Thái tử điện hạ một mặt ủy khuất nhìn nàng: “Thanh Ngọc, sao nàng có thể nói ta như vậy, ta chỉ là cảm thấy Liễu phu nhân cả ngày bắt người ngoại thất để trừng phạt quá cực khổ, cho nên đại phát từ bi giúp bà ta một chút mà thôi.
Thật, không biết xẩu hổ.
Tạ cô nương không nói lời nào nhìn hắn, đột nhiên nghĩ ra bộ dạng kinh sợ: “Phụ thân cũng chỉ có một khuê nữ là ta a, ngươi nói không phải sẽ……….là Cảnh Diệp sẽ hạ thủ với ông ấy chứ?!”
Thái tử điện hạ nhìn ánh mắt của nàng cũng liền biết nàng đang nghĩ gì, liền vội nói: “Nàng nghĩ nhiều rồi, nhạc phụ đại nhân đa mưu túc trí vận trù duy ác, đâu phải người có thể dễ dàng tính kế, ông ấy chỉ là không muốn mà thôi, hắn cũng biết ông ấy từ trước tới giờ không thân cận Tể tướng phu nhân cho lắm.”
Nghe hắn nói vậy Tạ cô nương đột nhiên cảm thấy rất có đạo lý, cũng theo đó mà yên tâm đi, có điều trong đầu lại rẽ một hướng khác, lập tức cảnh giác lại hắn: “Sao ngươi biết phụ thân và mẫu thân không thân cận lắm?”
Thái tử điện hạ nhìn nàng với vẻ hết sức vô tội: “Trong thành Đại Hoàn còn có ai là không biết?” Nhưng nơi Tạ cô nương không nhìn thấy, ngón tay hắn đã nắm chặt lại, chỉ khi thấy nàng không còn hoài nghi mới chậm rãi buông ra.
Tạ cô nương quả thực không hoài nghi, bởi vì Nam thần cha làm như vậy một chút lấp liếm cũng không có, có điều nàngvẫn không vui, chống cằm làm ra một bộ nũng nịu mà hung hăng: “Không nói thì ta không nghĩ đến, ngươi đem sứ thần đưa dâu đều vứt ở Đại Hoàn, lại không nói một tiếng mang ta đi, phụ thân không tim thấy ta khẳng định sẽ rất sốt ruột, ngươi có viết thư nói cho ông ấy biết không, ngươi nói?!”
Thái tử điện hạ nhìn khuôn mặt dễ thương của nàng, một mặt kiêu ngạo cùng với giọng nói nũng nịu dẻo kẹo chất vấn hắn, không chịu được đưa tay nựng nựng gò má nàng, vừa gật đầu nói: “Đương nhiên đã cho nhạc phụ đại nhân biết rồi, ta sao dám giấu diếm ông ấy chứ.”
Tạ cô nương né tránh ngón tay của hắn, một mặt hoài nghi nhìn hắn, nét mặt quan sát: “Thật?”
“Thật.”
Tạ cô nương không vui: “Vậy tại sao phụ thân không viết thư lại cho ta?” Hệ biên tự hoạch.
Thái tử điện hạ trên tay ngừng lại, cũng ngây ra một hồi, hoàn toàn không ngờ cô nương này lại xuất bài bất ngờ như vậy, dưới tình huống này Tạ Dịch Giang vốn không thể nào viết thư được cho nàng, huống hồ Thái tử điện hạ đặc biệt không viết thư báo tin cho Tạ Dịch Giang, hắn chỉ là tiết lộ tin tức cho tai mắt của Tạ Dịch Giang mà thôi.
Thái tử điện hạ ngó thấy Tạ cô nương không vui, nghĩ một chút bèn đề nghị: “Có lẽ nhạc phụ đại nhân không tin, vậy chi bằng bây giờ nàng lại viết một phong thư gửi cho nhạc phụ đại nhân?”
Tốt như vậy sao? Không sợ nàng nhân cơ hội cùng với nam thần cha trong ứng ngoài hợp chạy mất à?
Thấy ánh mắt hoài nghi của Tạ cô nương, Thái tử điện hạ lập tức bổ sung: “Không thể để ông ấy tới đưa nàng đi, cũng không thể kể xấu ta.”
Có thể nói, Tạ cô nương thừa yên tâm, nhưng mặt lại một bộ khổ sở: “Nhưng ta cần thiết phải nhắc tới ngươi a, mà nhắc tới ngươi thì chỉ có những điều xấu thôi, ngươi không có điều gì tốt cho ta viết cả.”
Liếc thấy Thái tử điện hạ bộ dạng không lời chống đỡ, Tạ cô nương lại bổ thêm một đao: “Huống hồ chỉ cần ta nói với phụ thân ngươi là Cảnh Hoan, những thứ khác hẳn sẽ không cần viết nữa rồi.”
Thái tử điện hạ: “………”
“Viết những lời tốt đẹp một chút qua hai ngày nữa ta sẽ đưa nàng xuất cung đi chơi.” Thái tử điện hạ quả quyết bắt đầu dỗ dành.
Mắt Tạ cô nương lập tức sáng lên, do dự một chút liền cảm thấy “dù sao sau này hai người cũng sống cùng nhau, giúp hắn nói hai câu tốt đẹp kỳ thực cũng không sao cả” thế là miễn cưỡng gật gật đầu.
“Được rồi, có điều không thể giống như lần kia, đưa ta tới Đại Giác tự ăn một bữa cơm.” Tạ cô nương vừa nói miệng vừa chu lên, hiển nhiên là tích oán đã lâu.
Thái tử điện hạ nghiêng nghiêng đầu, giữ nụ cười bên môi, gật đầu đồng ý: “Đương nhiên sẽ không, đến lúc đó Kinh thành có Bách hoa rất đáng thưởng thức, còn có hội thơ rất đáng xem, có điều nàng không thể tham gia hoa hội.”
“Cái gì mà hoa hội?”
Thái tử điện hạ một mặt không thích: “Mấy tiểu thư không yên trong khuê phòng sẽ ném ra những đồ vật nổi tiếng của mình, nói là tuyển hoa tiên, cuối cùng vẫn chẳng phải là rơi trên đầu bọn họ sao, mua danh chuộc dự!”
Tạ cô nương ngược lại vừa nghe vậy liền tỉnh táo hẳn ra, xem ra ngày hôm đó không chỉ có thể thưởng thức hoa mà còn có thể ngắm mỹ nhân nữa, có điều Thái tử điện hạ rõ ràng là đã hiểu lầm ý của nàng, liền vội cảnh cáo: “Tham gia đều là nữ tử trong khuê phòng chưa gả đi, nàng đã là thê tử của ta, không cho đi làm loạn.”
Tạ cô nương không phục hừ một tiếng: “Đại lễ sắc phong Thái tử phi vẫn chưa có cử hành, ai biết ta là ai a.” Mắt thấy hắn sắp mở miệng, lại khoát ta cắt ngang lời hắn: “Được rồi được rồi ta sẽ không tham gia, xem một chút thôi là được chứ gì.”
Biết nàng đây là muốn né tránh đề tài, cũng biết trong lòng nàng còn có ý khác, có điều so với bộ dáng không thèm quan tâm tới hắn mấy ngày trước, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, chỉ cần nàng bằng lòng để ý đến hắn, thì tất sẽ có một ngày nàng hoàn toàn tha thứ cho hắn.
Hắn không vội.
Tạ cô nương đối với hội hoa gì kia rất là mong chờ, nhưng thời gian này quan trọng nhất vẫn là viết thư cho phụ thân.
Nàng vội vội vàng vàng chạy tới thư phòng, Thái tử điện hạ đương nhiên cũng cất những bước dài lẽo đẽo đi cùng nàng, thậm chí còn phục vụ chu đáo thay nàng mài mực.
Tạ cô nương lúc này cảm thấy hết sức may mắn, vì thời gian ban đầu sống ở Hoàng cung Đại Hoàn đã dựa theo ký ức nguyên chủ đã đem kỹ năng thư pháp luyện đến độ hài lòng rồi, bằng không bây giờ chỉ có thể ở trong trạng thái có lương thực mà không biết nấu nướng.
Viết thư cho Nam thần cha nàng cũng không cần cấu tứ, nghĩ gì liền viết cái đó, viết dong dài vài trang giấy xong lúc này mới ngừng lại, thổi thổi đợi cho mực khô bèn gấp lại đưa cho hắn, đồng thời cũng nhe răng uy hiếp: “Không được coi lén!”
Má thịt trắng như tuyết theo cử động của miệng cũng liền phồng lên, để lộ ra nước da trắng ngần, thật là đáng ghét, Thái tử điện hạ ghé đầu mổ lên má nàng một cái, rồi mới thỏa mãn nhận lấy, bảo đảm: “Ta sẽ không coi lén.”
Người khác thì ta liền không bảo đảm rồi.
Nhìn canh giờ cũng có thể ăn trưa được rồi, hai người sau khi ăn xong, Tạ cô nương tỏ ý muốn ngủ trưa, Thái tử điện hạ lúc này mới giúp nàng ghém góc chăn, đóng cửa xong mới đi ra.
Liếc nhìn cung nữ canh ở cửa, Thái tử điện hạ trên mặt mỉm cười, giọng cố đè thấp xuống lạnh lùng dọa người: “Người đâu, đưa nàng tới Nội vụ phủ, hỏi Trương tổng quản quản giáo thế nào, ngoài ra kêu hắn dựa theo quy tắc đem người phục vụ bên cạnh Thái tử phi cho xứng, chọn một số người tốt một chút, bằng không lần tới đích thân ta hỏi hắn đấy.”
Nữ cung kia sắc mặt trắng bệch, toàn thân run lên tê liệt trên mặt đất, ngay cả một câu cầu xin tha thứ cũng không dám, cúi đầu như đã chết mặc cho cung nữ khác kéo đi.
Thanh Huy giải quyết xong nàng ta, hướng Cố Thần chắp tay nói: “Điện hạ còn gì phân phó?”
Cố Thần vừa hướng về phía tẩm điện của mình vừa rút từ trong tay áo ra phong thư Tạ cô nương viết đó chưa lâu đưa cho hắn: “Lúc trước kêu ngươi ngăn không để nhạc phụ đại nhân bước chân tới Đại Hi, ta đã nghĩ ra cho ngươi một cách.”
Thanh Huy thấy lạ mở ra, lướt qua liền thấy “Phụ thân đại nhân dưới gối, nữ Thanh Ngọc khấu thỉnh kính an" trên tay lập tức run lên, chút nữa thì làm rách lá thư kia, cẩn thận từng chút một gấp lại, một mặt không hiểu nói: “Điện hạ, đây……..”
“Sao ngốc vậy?” Cố Thần không thèm liếc hắn một cái, đẩy cửa thư phòng, vừa nói: “Nếu lúc trước ông ta chỉ nhận được tin tức, hiển nhiên sẽ không yên tâm chút nào mà muốn đích thân tới Đại Hi để thăm dò, nhưng bây giờ có thư do đích thân Thái tử phi viết, ông ta đương nhiên sẽ yên tâm, muốn đưa Thái tử phi trở về, cũng cần một thời gian để bố trí, tạm thời cũng sẽ không tới Đại Hi, chỉ cần qua khoảng thời gian này thôi, còn sau ông ta tới hay không tới cũng chả sao.”
Thanh Huy lập tức hiểu ra, nhưng vẫn khổ sở nói: “Nhưng nếu Thái tử phi nhỡ viết cái gì…….tương đối kỳ lạ……thì làm thế nào?”
Cố Thần ngồi trước bàn, tiện tay kéo qua một chồng sớ khá cao, vừa nói: “Tìm người dựa theo bút tích của Thái tử phi viết lại……..” nói đến đây hắn đột nhiên dừng lại, nhíu mày: “Không được, thư đưa đến tay ông ấy, nếu sau này bị Thanh Ngọc phát hiện thì hỏng bét……”
Nghĩ nghĩ một chút ánh mắt Cố Thần di chuyển tới một nghiên mực, sau đó sáng lên, “Không thể viết lại, vậy thì dùng mực làm dơ những chỗ mà nhạc phụ đại nhân của ta không nên trông thấy.”
Thanh Huy âm thầm liếc mắt, cảm thấy hành động này thật là vô sỉ, hơn nữa chỉ cần thư đưa đến tay Tể tướng đại nhân khẳng định lập tức sẽ bị phát hiện, dù sao thì coi như là thư không cẩn thận bị làm dơ, khẳng định mấy trang chỗ dơ đều một dạng giống nhau.
Nếu mỗi trang thư chỗ bị dây mực đều không giống nhau, thì người cũng biết nhất định là có gì đó mờ ám, có điều nghĩ Điện hạ nhà hắn không sợ Tạ Tể tướng biết là được rồi.
Chính là cứng đầu như vậy.
Dường như Thái tử điện hạ lại nghĩ ra điều gì, đứng dậy lấy từ tầng cao nhất của giá sách xuống một hộp gấm, sau đó lấy từ trong ra một con dấu nhỏ màu xanh ngọc: “Sau khi làm xong thì đóng lên tư ấn của Thái tử phi, chính là chỗ này, tư ấn của Thái tử phi không thể để ngươi đem đi được.”
Thanh Huy bĩu môi: “Điện hạ, chi bằng ngài đích thân cân nhắc đi, thuộc hạ không dám tự suy đoán thư nhà Thái tử phi.”
Chỉ thấy Thái tử điện hạ khoát khoát tay, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Ta đã hứa với Thái tử phi là không coi lén thư nhà nàng, sao có thể nuốt lời được.”
Thanh Huy: “………”
Tạ cô nương hoàn toàn không biết Thái tử điện hạ “không nuốt lời” như này, nàng ngủ say sưa, sau khi thức dậy lập tức phát hiện ra không giống.
Cung nữ bên nàng lúc trước là Cố Thần tạm thời kêu đến, nhưng hiện tại thì sao, liếc một cái liền thấy trước mắt hai hàng tám cung nữ đang quỳ đó, Tạ cô nương trong lòng có chút phức tạp.
Xem tình huống này, cung nữ mạo phạm nàng trước đó hiển nhiên đã bị xử lý rồi, tuy trong lòng nàng quả thật vì Cố Thần chú ý đến những điều này hơn nữa vì mình mà hả giận cảm thấy ngọt ngào, nhưng nàng rất khổ não, sau này muốn một người làm chuyện gì đó chỉ sợ cũng khó khăn rồi, mặc dù thật ra có ám vệ của hắn kỳ thực cũng không khác biệt là mấy.
Nghĩ ngợi một chút vẫn là vui mừng vì đã chiếm được thế thượng phong, Tạ cô nương miễn lễ, bốn nhị đẳng cung nữ ngược lại không cần quá để ý, chủ yếu là bốn đại cung nữ, không có gì xảy ra sau này chỉ cần nàng ở trong Hoàng cung này, bọn họ liền luôn đi theo bên mình rồi.
Tạ cô nương hoàn toàn không có ý làm khó bọn họ, không cần nghĩ cũng biết bọn họ chắc chắn là người của Cố Thần, cho nên cũng không muốn xuống ngựa ra uy gì cả, không cần thiết.
Thế là Tạ cô nương cũng chỉ đơn giản là hỏi tên bọn họ, liền để bọn họ giúp lau mặt chuẩn bị thưởng thức thời gian trà chiều nhàn nhã.
Ai, cái lịch trình ăn rồi ngủ rồi lại ăn có vẻ như rất quen thuộc a…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status