Vật riêng của tổng tài máu lạnh

Chương 115



Tần Hoài nghe được lời Thanh Long nói, bỗng chốc ngẩng đầu lên, cô hoảng sợ quay đầu lại, nhìn Thanh Long: "Anh biết?"

"Tôi có cái gì không biết?" Thanh Long hàm răng trắng noãn ác ý lộ ra.

Mặc dù cùng con mèo nhỏ giảo hoạt này chơi cùng rất vui, nhưng khi nhìn lão đại bọn họ sống chết từng bước muốn kết hôn, anh liền cũng bắt đầu ước mơ một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp cho chính mình. Cho nên ngày hôm qua anh cố ý đặt một phần tài liệu cần phải ký lên bàn làm việc, đợi con mèo nhỏ giảo hoạt này phải tới tận nhà anh.

"Trò chơi kết thúc, rốt cuộc tôi nên gọi em Tần Hoài, hay là nên gọi là Khanh Khanh?" Thanh Long xoay thân thể Tần Hoài lại, ánh mắt có chút sững sờ nhìn gương mặt đẹp của Tần Hoài. Trong đôi mắt đẹp đang đảo qua đảo lại kia lúc này lộ ra sợ hãi cùng lo lắng khiến cho anh cảm thấy thú vị.

"Tôi. . . . . . Tôi là Tần Hoài." Tần Hoài lo lắng liếm liếm đôi môi.

"Buổi tối, tôi sẽ trừng phạt nặng em cái tên tiểu tử lừa đảo này!" Thanh Long cắn Tần Hoài một cái, không nỡ buông cô ra, "Hiện tại, em phải đi với tôi tham gia hôn lễ của lão đại, với thân phận vị hôn thê của tôi."

"Ai nói muốn gả cho anh hả?" Tần Hoài đá văng Thanh Long ra, chùi môi, "Tôi không làm! Anh mời cao nhân khác đi!"

Nói xong, Tần Hoài liền chạy ra khỏi phòng thẩm mỹ.

Cô có một loại cảm giác bị trêu cợt.

Thanh Long cái tên đàn ông ghê tởm này, coi cô như con khỉ con để mà đùa bỡn. Biết rất rõ ràng Khanh Khanh chính là Tần Hoài, cũng không vạch mặt chỉ tên, hại cô buổi tối làm người tình của anh, ban ngày còn phải làm thư ký của anh với tâm trạng thấp thỏm.

"Không cho phép!" Thanh Long chặn ngang vác cô lên vai, ném vào trong Ferrari, khởi động động cơ liền cho xe lao vút đi.

Cho tới khi bị bắt đưa tới giáo đường, Tần Hoài vẫn còn gào rống lên với Thanh Long: "Tôi không muốn làm vị hôn thê của anh!"

Thanh Long ở ngay trước mặt của mọi người vỗ cái mông của cô: "Đàng hoàng một chút! Tiểu thư Tần Hoài, người đàn ông đẹp trai như tôi đây em không cần, còn muốn người nào?"

"Tần Hoài?" Bách Hổ sững sờ nhìn Tần Hoài, anh nhớ Tần Hoài là một bà già xấu xí, thế nào đột nhiên biến thành Khanh Khanh xinh đẹp động lòng người rồi, "Thanh Long, anh hoa mắt hả? Đây không phải là Khanh Khanh sao?"

"Khanh Khanh chính là Tần Hoài. Các anh em, tôi hôm nay trịnh trọng tuyên bố, tôi muốn lấy vị thư ký vô cùng xấu xí Tần Hoài này làm vợ." Thanh Long siết hông của Tần Hoài, cười đến cực kỳ tùy tiện.

"Tiểu tử này, công phu giữ bí mật thật khá nha! Ngay cả tôi cũng không tra ra thân phận của Tần Hoài." Bách Hổ cười lớn đập vai Thanh Long.

"Tôi không muốn gả cho tên khốn kiếp này! Lời của anh ta các anh cứ coi như bị lãng tai đi! understand?" Tần Hoài nói xong xoay người rời đi.

"Em mà dám đi, tôi liền đem ảnh nude của tôi và em phát tới tận tay từng nhân viên trong công ty." Thanh Long uy hiếp hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ đủ để Tần Hoài nghe được uy hiếp cô.

"Anh! Đáng ghét!" Tần Hoài giận đến hung hăng đá Thanh Long một cước.

"Tôi không có gì không dám làm." Thanh Long kéo tay Tần Hoài, nụ cười vô hại mà ấm áp.

Chung đụng cùng với Thanh Long nhiều năm như vậy, Tần Hoài dĩ nhiên có thể nhìn ra sự âm lãnh đằng sau nụ cười vô hại của anh.

Cái người đàn ông đáng ghét mà bá đạo này, cô đã rơi vào trên tay anh, đời này cũng đừng nghĩ xoay người.

"Khanh Khanh, em nên thuận theo Thanh Long thôi." Sơn Miêu hài hước cười nói.

Trên cái thế giới này, người thứ hai đoán được thân phận Tần Hoài chính là anh. Chỉ là Thanh Long không nói ra chân tướng, anh cũng không lý gì đụng tới. Nhìn anh ta đùa bỡn tới vô cùng thỏa mãn.

"Tôi có thể không nghe lệnh sao?" Tần Hoài cắn môi, u oán nhìn chằm chằm Thanh Long.

Thanh Long vòng chắc hông của cô, cười mê hoặc nói: "Không thể! Bà xã, tôi đã từng nói tôi yêu em chưa?"

Tần Hoài bị anh đột nhiên tỏ tình cảm động, hốc mắt lập tức ướt.

"Không cho khóc, nước mắt của em sẽ khiến cho tôi lập tức muốn em!" Thanh Long mổ vành tai Tần Hoài, lộ ra nụ cười xấu xa.

Tần Hoài như cô gái nhỏ, đỏ mặt.

"Hai người đừng tranh cãi nữa, hôn lễ bắt đầu rồi!" Doãn Nhạc cười nói với mọi người. Cô nhìn thấy Hi Nguyên đứng ở trước mặt Mục Sư thì lộ ra nụ cười vui mừng.

Hôn lễ Hi Nguyên có thể nói là hôn lễ thế kỷ. Toàn bộ được trải thảm đỏ, trang trí mấy vạn đóa hoa tươi, đếm không hết chính khách thương nhân các quốc gia, khiến hôn lễ này trở thành tiêu điểm toàn chú ý của toàn thế giới. Nhất là áo cưới trên người cô dâu, trang trí viền cổ bằng hàng ngàn viên kim cương Nam Phi thượng hạng, trên cổ của cô mang một dây chuyền đá quý màu xanh lá có gái trị liên thành, nghe nói là Lăng Khắc Cốt tốn cả triệu Đô-la mua được từ cuộc đấu giá đồ trang sức ở Tô Châu làm quà tặng tân hôn.

Hi Nguyên đứng ở bên cạnh Lăng Khắc Cốt, mỉm cười hạnh phúc.

Bên cạnh là người đàn ông mà cả đời này cô quyến luyến, cho dù anh không giàu có, cô cũng vẫn sẽ yêu anh.

Mục Sư làm công việc của mình,vẫn là nhưng từ ngữ có sẵn, không có gì mới, mà đứng ở trước mặt ông ta đôi tân nhân thâm tình ngưng mắt cùng chăm chú nhìn đối phương, căn bản không nghe được lời nào của ông ta nói.

Khi chiếc nhẫn được lồng vào tay nhau thì hơn vạn cánh chim bồ câu trắng được tung bay về phía bầu trời, pháo hoa sáng ngời nở rộ trên không trung.

Dường như toàn thế giới đều nghe được âm thanh hạnh phúc của bọn họ.

Thấy nụ cười hạnh phúc của Hi Nguyên, hốc mắt Thẩm Đan dâng lên ươn ướt: "Bé con, em nhất định phải vui vẻ."

Có lẽ cả đời này, anh sẽ không quên được tình yêu giành cho bé con.

Anh muốn mang theo phần tình cảm này đi vào phần mộ.

Bé con là báu vật mà cả đời này anh cũng có thể gặp không thể cầu, hi vọng Lăng Khắc Cốt có thể yêu mến bé con trước sau như một.

Ngân Báo bám chắc bờ vai của anh, trong lòng cũng có vô hạn cảm khái.

Hai người bọn họ đều là người thất tình.

Thẩm Đan thông minh hơn so với anh, biết mình cần cái gì. Trong khi bản thân anh, chính là một người ngốc nghếch. Khi đã mất đi bé con rồi anh mới biết được cô quan trọng với mình tới cỡ nào.

Anh chỉ có thể tiếc nuối cả đời.

Là anh cùng bé con vô duyên, cho nên bé con chỉ coi anh là chú Ngân Báo để mà yêu thương.

"Thẩm Đan, buổi tối cùng nhau đi uống một ly đi."

"Được!" Thẩm Đan đã lâu không có uống rượu thả cửa gật đầu một cái.

Tối nay anh thật sự cần phải say một trận.

Hôn lễ hoàn thành, Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên lên du thuyền tư nhân, bắt đầu một khoảng thời gian du lịch trăng mật ngọt ngào.

Hi Nguyên nằm ở trên boong thuyền, thưởng thức bầu trời sao xanh thẳm. Lúc này, Lăng Khắc Cốt chỉ mặc một cái quần bơi đi tới, anh đè ở trên người Hi Nguyên, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Bé con, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."

"Không cần phiền em ...em muốn ngắm sao." Hi Nguyên nghịch ngợm mím chặt môi hồng, đẩy Lăng Khắc Cốt ra.

Lăng Khắc Cốt không thuận theo lần nữa ngăn chận cô, môi của anh chính bắt được cánh môi đang né tránh của Hi Nguyên, tự thể nghiệm mà chấp hành trước nhiệm vụ của chú rể.

"Nhẹ một chút. . . . . . Ừ. . . . . . Dùng sức. . . . . . A. . . . . ."

Hi Nguyên vừa bắt đầu vẫn còn kháng cự, ở dưới sự trêu chọc của Lăng Khắc Cốt, bắt đầu kìm lòng không được rên rỉ. Cô khóa chặt vòng eo cường tráng của Lăng Khắc Cốt, nghênh đón anh chạy nước rút.

Sóng biển vỗ mạn thuyền, dùng âm thanh thanh thúy phát ra làm bản nhạc hòa nhịp cùng với bọn họ, hải âu ở trên trời quanh quẩn, hát bản xô-nat mừng cho cuộc hôn nhân của họ. . . . . .

Tiểu Tễ bị ở lại nhà Bách Hổ, nhàm chán chớp chớp đôi tròng mắt đen, nhìn Duẫn Nhi vẫn còn trong trứng nước. Bộ dạng cô nhóc cười thật đáng yêu. Cậu đột nhiên giống như phát hiện vùng đất mới, cúi người xuống, cúi đầu quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn hồng phác phác của Duẫn Nhi. Gương mặt giống như quả táo hấp dẫn ánh mắt của cậu, khiến cho cậu không nhịn được cúi đầu, hôn một cái lên gương mặt của Duẫn Nhi.

Cảm giác trơn mịn thật thoải mái.

Không trách được cha mẹ ưa thích hôn môi như vậy.

Tiểu Tễ quyết định phải giống như cha, làm chuyện một người đàn ông nên làm.

Cậu dùng đôi tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Duẫn Nhi, nặng nề trên khắp cánh môi mềm mại của cô bé hôn một cái.

Tư vị của nụ hôn mang theo nước miếng khiến cậu nhăn mặt.

Hôn có mùi vị như vậy sao?

Cậu không tin được lại hôn thêm một cái.

Cậu quyết định từ nay về sau, không bao giờ hôn môi của con gái nữa. Thật buồn nôn! Hôn môi lại chính là uống nước miếng!

Duẫn Nhi bị hôn trộm vô tội nháy mắt đẹp, nhìn cậu nhóc gương mặt lạnh lùng trước mắt.

Nửa năm sau, Hi Nguyên mang cái bụng lùm lùm trở lại Trung Quốc, theo hầu bên cạnh cô chính là Lăng Khắc Cốt với vẻ mặt đầy thỏa mãn. Bọn họ nửa đi du lịch trăng mật nửa năm, thành công tạo ra một kết tinh tình yêu. Lần này, anh muốn được thể nghiệm thật tốt cảm giác vui vẻ khi làm cha.

"Mẹ, sao mà mẹ lại mập được giống như một con heo vậy?" Tiểu Tễ thấy bụng Hi Nguyên thì tò mò hỏi.

"Nơi này có một baby nhỏ." hai mắt Hi Nguyên cong lên ngọt ngào, cô liếc Lăng Khắc Cốt đang kiêu ngạo, cười đến vô cùng vui vẻ.

"Baby? Mẹ, con muốn có em gái." Tiểu Tễ bá đạo yêu cầu.

"Tốt." Lăng Khắc Cốt ôm lấy con trai, tiêu sái cười nói, "Nếu cái thai này không phải con gái thì cha sẽ tiếp tục cố gắng, một ngày nào đó sẽ thực hiện được nguyện vọng của con."

"Lăng Khắc Cốt, anh thật sự coi em là heo mẹ sao?" Hi Nguyên bất mãn đạp Lăng Khắc Cốt một cước.

"Chậm một chút! Em là phụ nữ có thai!" Lăng Khắc Cốt không quan tâm bản thân có bị đạp đau không, chỉ lo lắng an toàn của Hi Nguyên.

Buổi tối, Tiểu Tễ chen vào giữa Hi Nguyên và Lăng Khắc Cốt, nói gì cũng không chịu đi.

"Con muốn ngủ cùng với mẹ, cha đi ngủ ở phòng khách đi!" Tiểu Tễ chen vào giữa đẩy Lăng Khắc Cốt ra xong, bàn tay nhỏ bé quay qua ôm chặt lấy Hi Nguyên.

"Ta là cha của con mà! Người ngủ với mẹ con là ta! Con mau về phòng của mình ngủ đi!" Lăng Khắc Cốt níu lấy lỗ tai con trai, muốn túm câu nhóc đi ra.

"Cha hư! Cha thối! Tôi không muốn ông làm cha tôi! Tôi muốn chú Thẩm làm cha tôi!" Thấy Lăng Khắc Cốt giành mẹ với mình, Tiểu Tễ vốn cảm thấy hưng phấn vì có cha bất mãn rống to.

Mẹ vẫn luôn là của một mình cậu! Sao có thể để cái người đàn ông gọi là cha này cướp đi!

"Còn nói vậy nữa ta liền ném con ra ngoài!" Lăng Khắc Cốt hung hãn uy hiếp con trai.

Tiểu tử, lại dám giành bà xã với anh.

Kể từ sau khi kết hôn, anh và Hi Nguyên chưa từng tách nhau ra ngủ. Mỗi ngày ôm Hi Nguyên ngủ là thời khắc hạnh phúc nhất của anh.

"Lăng, để Tiểu Tễ ngủ lại đi. Em cũng rất nhớ con rồi." Hi Nguyên ủy khuất chớp mắt.

"Nhưng có nó ở đây, anh sẽ không thể. . . . . ." Lăng Khắc Cốt vừa định nói ra những lời cấm trẻ nhỏ nghe, nhìn thấy gương mặt non nớt ngây thơ của con trai thì liền ngừng lại.

Sau khi kết hôn, dục vọng của anh đối với bé con chẳng những chưa từng giảm xuống, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.

Dưới sự dạy dỗ của anh, bé con giống như một búp bê ngây thơ mà hấp dẫn, để cho anh yêu thích không buông tay, mỗi ngày không hung hăng muốn cô mấy lần, anh sẽ không thỏa mãn. Trong thời gian ba tháng đầu cô mang thai, bác sĩ nói đó là giai đoạn nguy hiểm, những ngày đó, anh mỗi lần làm đều cẩn thận, không thể tận hứng. Hiện tại rốt cuộc qua giai đoạn nguy hiểm, anh có thể yêu cô hẳn hoi một lần, Tiểu Tễ lại tới quấy rối.

"Anh trừ làm lại làm, trong đầu cũng không nghĩ được cái gì khác sao?" Hi Nguyên bất mãn trừng mắt nhìn anh.

Ngày ngày làm, anh cũng không ngại phiền.

Thật là tiểu tử thối t*ng trùng lên óc!

Hi Nguyên trong đầu thoáng qua vô số hình anh những đêm nóng kia, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu dần dần biến đỏ.

Sự quyến rũ của cô Lăng Khắc Cốt đều xem vào trong mắt.

Anh thật muốn đụng ngã cô, sau đó hung hăng đâm sâu vào suối nguồn ấp áp mà chặt khít kia.

Tiểu Tễ bày ra gương mặt lạnh lùng mà kiêu ngạo với anh khiến Lăng Khắc Cốt giận đến cắn răng, lại cũng không thể làm gì khác được. Anh chỉ có thể nằm ở bên kia Tiểu Tễ, cách con trai nhìn nhau với Hi Nguyên.

Trong ngực thiếu đi Hi Nguyên, tựa như thiếu đi toàn thế giới.

Lăng Khắc Cốt mất mác thở dài.

Hi Nguyên vui vẻ cười lên. Thấy Lăng Khắc Cốt bị Tiểu Tễ trị đến nơi đến trốn, cô đã cảm thấy thú vị.

Tối nay, có Tiểu Tễ ở đây, cô rốt cuộc có thể ngủ ngon giấc.

"Ngủ ngon!" Hi Nguyên nghịch ngợm nở một nụ cười mê người với Lăng Khắc Cốt đang không biết phải làm sao kia, sau đó ôm con trai nhắm mắt lại.

Đêm trở nên cực kỳ dài.

Lăng Khắc Cốt nằm ở bên cạnh Tiểu Tễ, không ngừng lật người. Đột nhiên anh ác ý cười lên. Anh ở trên gương mặt say ngủ của Tiểu Tễ chọc chọc mấy cái, liếc nhìn vẻ mặt say ngủ của Tiểu Tễ, anh mới rón rén ngồi dậy, ôm Tiểu Tễ qua chỗ mình, sau đó bò đến trên người Hi Nguyên, cúi đầu hôn cô bả vai trần của cô.

Có thể ôm cô, cảm giác này thật tốt!

Một bên anh cởi y phục Hi Nguyên, vừa hôn trượt dần xuống.

"Lăng Khắc Cốt?" vừa mở mắt tỉnh lại, liền nhìn thấy Lăng Khắc Cốt nhảy qua đè ép lên mình, hôn chỗ mẫn cảm nhất của cô, cô đỏ mặt giãy giụa, "Đừng như vậy, Tiểu Tễ ở đây."

"Đừng sợ, nó đang ngủ." Lăng Khắc Cốt tà mị mút lấy đóa anh đào ngọt ngào kia, cuồng dã triển khai một vòng triền miên. . . . . .

Ở trong một căn hộ khá kín đáo, Tưởng Lệ Văn vuốt bụng lớn đã bốn tháng mình, âm trầm cười lạnh. Hai mắt của ả thoáng qua ánh sáng xảo trá, khóe môi hếch lên khiến cô ta trông giống hệt một xà mỹ nữ.

"Nha đầu xấu xí, mày cao hứng không được bao lâu nữa đâu, các người sẽ phải trả lại tất cả cho ta, một chút cũng không thể thiếu!" Tưởng Lệ Văn ngẩng đầu cười to.

. . . . . .

Năm tháng sau, Hi Nguyên ở trong bệnh viện sinh hạ một bé gái. Ngay khi đứa nhỏ được sinh ra, Lăng Khắc Cốt vẫn hầu ở trong phòng sinh rốt cuộc vì khẩn trương mà té xỉu.

Hi Nguyên được đẩy vào phòng bệnh VIP, baby được y tá ôm đến phòng trẻ cho hộ lý chăm sóc, bốn ngày sau mới có thể ôm trở về.

Hi Nguyên nhìn Lăng Khắc Cốt hôn mê bất tỉnh trên một cái giường khác, không khỏi bật cười.

Thật không biết hai người bọn họ ai là sản phụ.

Cô là người sinh con xong rồi vẫn còn tốt như vậy, Lăng Khắc Cốt ngược lại liền ngủ bất tỉnh nhân sự.

. . . . . .

Trong một hành lang bệnh viện có một phụ nũ mang khẩu trang, trong ngực của cô ta ôm một bé gái mới khoảng mấy ngày tuổi, lén lén lút lúng đi về phía phòng trẻ.

Hiện tại là thời điềm y tá giao ban, không có một hộ lý nào đứng ở đó.

Cô ta lặng lẽ mở cửa phòng trẻ ra, ôm bé gái trong ngực đi vào. Ánh mắt của cô ta nhìn khắp các giường trẻ một lượt, khi cô thấy tên họ của Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên thì dừng lại bên giường trẻ kia.

Trên mặt cô ta nở nụ cười rất quỷ dị.

Chỉ thấy cô ta đem bé gái trong ngực đặt vào giường trẻ, sau đó ôm đứa bé gái đang nằm trong giường trẻ kia lên, vẻ mặt lo lắng vội vã rời đi.

Baby trong ngực cô ta hình như là bởi vì bị người xa lạ ôm mà khóc lớn tiếng.

Sợ bị người phát hiện, cô ta tức giận che miệng đứa bé lại, căm tức gầm nhẹ: "Nha đầu thối! Không cho khóc! Còn khóc tao liền giết mày !"

Một y tá đi qua khẽ va vào người cô ta, vừa đúng lúc làm rơi cái khẩu trang trên mặt cô ta.

Gương mặt diễm lệ của Tưởng Lệ Văn lộ ra.

Ả hốt hoảng nhặt khẩu trang lên, vội vang đeo lại lên mặt.

Nơi này là địa bàn của Ngân Báo, ả ngàn vạn lần không thể để cho người ta nhận ra.

Tưởng Lệ Văn ôm con gái Hi Nguyên, vội vã chạy ra khỏi bệnh viện, ngồi lên một chiếc taxi đợi ở bên.

"Ha ha ha, Lăng Hi Nguyên, mày nhất định không biết, Baby của mày lại chính là con gái của tao? Nha đầu thối, mày về sau chính là con gái của tao! Phải ngoan!" Tưởng Lệ Văn kéo khẩu trang xuống xong, ác ý nắm lấy cằm của bé gái, hung tợn nói.

Bé gái bị ả làm cho sợ đến khóc lớn tiếng.

Nhưng đã không ai có thể biết được, bé đã bị người ta đánh tráo.

. . . . . .

Bốn ngày sau, khi y tá ôm baby đến trước mặt Hi Nguyên thì cô cười nhận lấy đứa bé.

"Để anh xem một chút xem công chúa nhỏ khả ai của chúng ta rốt cuộc sinh ra giống ai?." Lăng Khắc Cốt cúi đầu, cười trêu chọc mặt của BABY.

"Đương nhiên là giống em." Hi Nguyên ngang ngược mà cười nói.

Cô cúi đầu, nhìn baby nhỏ, lại phát hiện đứa nhỏ này không quá giống mình. Nhất là cặp mắt diễm lệ kia, không chút giống cô, cũng không giống Lăng Khắc Cốt.

"Con bé là tổng hợp ưu điểm của chúng ta. Em xem, dung mạo của con bé thật là xinh đẹp." Lăng Khắc Cốt hôn Hi Nguyên, cười nói.

"Đúng, rất xinh đẹp. Lăng, đây là con gái của chúng ta đấy." Hi Nguyên cười.

Cô nhóc này trưởng thành nhất định sẽ rất đẹp, nhất là cặp mắt kia, xinh đẹp động lòng người.

"Mẹ, con rốt cuộc cũng có em gái rồi!" Tiểu Tễ vui vẻ nhảy đến trên đùi Hi Nguyên, nhìn đứa nhỏ trong ngực cô.

"Lăng Thượng Tễ, về sau con phải bảo vệ em gái." Lăng Khắc Cốt trịnh trọng dặn dò con trai của mình. Tiểu Tễ đã bốn tuổi đã cao lên không ít, anh như một tiểu thân sĩ gật đầu.

"Bé con, chúng ta nên đặt tên con gái là gì nhỉ?" Lăng Khắc Cốt vừa trêu chọc mặt con gái, vừa hỏi Hi Nguyên bên cạnh.

"Lăng Y Lâm. Cái tên này có được hay không?" Hi Nguyên suy nghĩ trong chốc lát, nói ra một cái tên.

"Lăng Y Lâm? Không dễ nghe!" Lăng Khắc Cốt lắc đầu một cái.

"Lăng Thượng Phi."

"Còn có thể chấp nhận được." Lăng Khắc Cốt giang hai tay ra, cười nói với cô bé, "Tiểu Phi, cha yêu cái nào."

Anh nhận lấy đứa bé xong, cười nói: "Tiểu Phi ngoan, không thể làm mẹ mệt, nếu không cha đánh đòn”.

Lời của anh mới nói xong, Thượng Phi liền bắt đầu lớn tiếng khóc.

"Mẹ tới đây." Hi Nguyên ôm baby lại, không ngừng dịu dàng dụ dỗ bé, nhưng Tiểu Phi lại vẫn không ngừng khóc lớn, mặc cho cô dỗ dành thế nào cũng không nghe lời.

Tiểu Phi không nghe lời giống Tiểu Tễ khi còn bé, đây là kết luận của Hi Nguyên đưa ra mấy ngày sau đó.

Tiểu Phi thích khóc, hơn nữa còn nghịch ngợm, ngày ngày đều đòi cô bế mới chịu ngủ. Hơi động đậy, Tiểu Phi liền lại bắt đầu khóc. Vốn là Hi Nguyên mới sinh xong vẫn còn rất yếu, bởi vì kiên trì muốn tự mình cho con bú, nên đã rất nhiều ngày không ngủ, nhìn tiều tụy đi rất nhiều.

Lăng Khắc Cốt thật sự không đành lòng, nhận lấy Tiểu Phi, cau mày vuốt tóc Hi Nguyên: "Bé con, tuy có chút bất đắc dĩ nhưng chúng ta phải tìm bảo mẫu thôi."

"Em muốn làm một người mẹ tốt." Hi Nguyên có chút bất đắc dĩ rúc vào trong ngực Lăng Khắc Cốt.

Năm đó, cô một mình chăm sóc Tiểu Tễ cũng không vất vả như vậy.

Không ngờ Tiểu Phi còn khó nuôi hơn so với bé trai.

Ngày hôm sau, Lăng Khắc Cốt tìm một bảo mẫu về chăm sóc Tiểu Phi, dù vậy Hi Nguyên cũng vẫn luôn theo bên cạnh quan tâm con gái. Tuy nhiên, cũng đã đỡ mệt mỏi hơn lúc trước.

Thấy sắc mặt của Hi Nguyên tốt lên một chút, Lăng Khắc Cốt mới nhẹ thở ra.

Buổi tối, anh nằm ở bên cạnh Hi Nguyên, nhiệt tình hôn lỗ tai của cô: "Bé con, anh nhớ em."

"Ngày ngày gặp mặt, nhớ cái gì mà nhớ chứ?" Hi Nguyên cố ý giả bộ không hiểu. Tay cô ngăn ở trước môi mỏng của Lăng Khắc Cốt, không chịu để cho anh được như ý nguyện.

"Nhớ chỗ này." Bàn tay Lăng Khắc Cốt mò mẫm về phối đôi ngọc thô bởi bì mới sinh mà lớn hơn rất nhiều, êm ái vuốt ve.

"Bại hoại!" Hi Nguyên đỏ mặt quở nhẹ.

Lăng Khắc Cốt nhẹ nhàng kéo áo ngủ bằng bông của cô ra, môi từ sau vành tai cô trượt dần, từ từ dời xuống. . . . . .

Dục vọng ẩn nhẫn thật lâu của Lăng Khắc Cốt rốt cuộc được thỏa mãn, anh tận tình khai khẩn vườn hoa đẹp đẽ thuần mỹ của Hi Nguyên . . .

Những ngày tháng ngọt ngào dường như luôn ngắn ngủi, Lăng Khắc Cốt hận không được mỗi thời mỗi khắc đều ở bên cạnh Hi Nguyên, anh đối với Hi Nguyên một bước không rời khiến Tiểu Tễ đố kị đến muốn nổi giận, nhưng cũng không dám nói gì, dù sao anh cũng là cha của cậu.

Điều duy nhất khiến Lăng Khắc Cốt lo lắng đúng là con gái của bọn bọ Tiểu Phi. Tính tình của nó thật không biết giống ai, nhõng nhẽo bá đạo, còn thích khi dễ người. Mỗi lần Hi Nguyên và Nhạc Nhạc gặp gỡ, Duẫn Nhi đều sẽ bị Tiểu Phi chọc cho phát khóc.

Không dừng lại ở đó, Tiểu Phi không biết bởi vì nguyên nhân gì mà đẩy ngã người làm, hại người làm nữ ngã từ trên cầu thang xuống, gãy xương bắp chân.

"Tiểu Phi, sao con có thể làm như vậy?" Hi Nguyên bất mãn trách cứ Tiểu Phi vẫn một vẻ mặt vô tội.

"Con là tiểu công chúa lâu đài Tinh Nguyệt, con muốn cô ta chết thì cô ta không thể sống tới ngày mai! Hơn nữa, con chỉ là khẽ đẩy cô ta một cái, là tại cô ta không cẩn thận, mới từ trên cầu thang té xuống, không quan hệ tới con!”. Tiểu Phi nói vẻ bất cần.

Hi Nguyên tức giận cho Tiểu Phi một cái tát: "Người làm nữ cũng là người! Ta thật không thể tin được, con gái ta sinh ra lại không có nhân tính như vậy!"

"Mẹ hư! Tiểu Phi không để ý tới mẹ nữa!" Tiểu Phi nhõng nhẽo gào to lên.

Đối với hành động của con gái, Lăng Khắc Cốt nhức đầu không dứt.

Tiểu Phi không ngoan khiến cho anh cũng khôgm dám mong có thêm đứa nữa, có một Tiểu Phi cũng đã khiến Hi Nguyên ngày ngày mệt mỏi, đau thắt lưng, anh sợ có thêm đứa nhỏ bốc đồng, nghịch ngợm như Tiểu Phi nữa thì sẽ khiến bé con ngã quỵ mất.

. . . . . .

Tưởng Lệ Văn nhìn tấm ảnh một nhà bốn người của Lăng Khắc Cốt trên báo, tham lam vuốt ve gương mặt của Tiểu Phi trên ảnh: "Con gái, công chúa nhỏ của mẹ, sống ở trong lâu đài Tinh Nguyệt có tốt không?"

Vừa nghĩ tới con gái của mình đang được Hi Nguyên nuôi dưỡng như ruột thịt, mà con gái của cô ta thì đang ở trong nhà mình chịu tội, Tưởng Lệ Văn có loại hưng phấn trả được thù.

Lúc này, một cô bé bưng một cái khay đi tới trước mặt cô ta, khiếp đảm mở đôi mắt đẹp rụt rè nhìn cô ta nói: "Mẹ, cà phê của ngài."

Tưởng Lệ Văn giương mắt, nhìn lên đứa bé gái trước mặt. Con bé này có một thân trắng trẻo còn hơn tuyết, tròng mắt đen tinh khiết, cằm xinh xắn, tất cả đều hoàn mỹ đến thế.

Thấy cặp mắt to giống Hi Nguyên như đúc thì Tưởng Lệ Văn liền giận đến muốn giết người.

Tiểu Phàm, con gái Hi Nguyên, nó và Hi Nguyên đều mỹ lệ y như nhau khiến cho Tưởng Lệ Văn nhớ tới Hi Nguyên.

Ả căm tức đem cà phê dội cả lên mặt của Tiểu Phàm, âm độc rống lên: "Nha đầu xấu xí, mày muốn bỏng chết tao à? !"

"Nóng!" Tiểu Phàm bị cà phê làm bỏng mặt, cô bé che mặt sưng đỏ khổ sở khóc nấc lên.

Những người mẹ khác đều hiền hòa yêu thương con cái như vậy, tại sao mẹ của bé so với mẹ ghẻ của cô bé lọ lem còn ác độc hơn?

Tưởng Lệ Văn vặn lỗ tai Tiểu Phàm, ném cô bé vào phòng bếp: "Đi pha cho tao một ly khác!"

"Dạ, mẹ." Tiểu Phàm sợ hãi né tránh Tưởng Lệ Văn, thân thể nhỏ nhắn ở trong gió rét run lẩy bẩy.

Bên ngoài tuyết rơi, mẹ ngay cả một cọng áo lông cũng không cho bé mặc. Tiểu Phàm chỉ một cái áo đơn mỏng manh, không ngừng xoa nắn cánh tay của mình, muốn làm cho thân thể ấm áp một chút.

Mặt hình như đã bị sưng đỏ lên rồi, cô bé đạp lên đống băng, dùng kính trên cửa sổ để soi một chút, quả nhiên thấy mặt đỏ ửng, nhất là mắt, sưng lên như hạt đào, vừa sờ đau đến muốn chết.

Không biết từ lúc nào, mẹ mới có thể trở nên hòa ái một chút.

Tiểu Phàm thở dài, bé dùng nước lạnh vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, cố gắng khiến sưng đỏ trên mặt biến mất một chút.

Mặt thoáng thư thái một chút, bé ủy khuất cắn môi, có loại kích động muốn khóc.

"Nha đầu chết tiệt kia, cà phê của tao đâu?" Tưởng Lệ Văn đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, như một mụ phù thủy chất vấn Tiểu Phàm.

"Mẹ đừng nóng giận, Tiểu Phàm sẽ làm ngay cho ngài đây ạ." Tiểu Phàm bị sợ đến run cả người.

Bé vội vàng đi lấy cà phê.

Tưởng Lệ Văn vọt tới trước mặt Tiểu Phàm, móng tay thật dài đưa ra bắt được Tiểu Phàm, một trận đấm đá dội xuống người bé: "Cái con ranh hư đốn này! Tao nuôi mày lớn như vậy, mày ngay cả cà phê cũng không cho tao uống! Tao đánh chết mày!"

Tiểu Phàm ôm bụng, khổ sở co rúc ở trên đất: "Mẹ không nên đánh Tiểu Phàm, Tiểu Phàm đau quá."

Không biết đã trải qua bao lâu, âm thanh của Tiểu Phàm càng ngày càng suy yếu, ánh mắt của bé dần dần khép lại, cũng không ra lời nữa.

Nhìn Tiểu Phàm đã bất tỉnh, Tưởng Lệ Văn mới dừng tay. Ả dò hơi thở của Tiểu Phàm một cái, ác độc hừ lạnh: "Còn chưa có chết?"

Ả cười lạnh đi ra khỏi phòng bếp, mặc lên người một cái áo khoác lông chồn, đi ra khỏi biệt thự: "Trời lạnh như thế này, mình còn phải đi ra ngoài ăn cơm, mệnh thật khổ."

Tiểu Phàm bị ả vứt lại ở nhà, từ trên mặt đất tỉnh lại. Cô bé khổ sở ngồi dậy, xoa bụ bị đá đau đớn, ưmh ưmh khóc lên. Hôm nay lạnh quá, bụng bé thì vừa đói vừa đau, không biết khi nào mẹ mới về. Bé rất muốn ăn, cho dù chỉ là một cái bánh bao lạnh. . . . .

Tưởng Lệ Văn lái xe tìm một tiệm cơm Tây, liền dừng xe đi vào.

Người hầu bàn lập tức tới phục vụ.

"Cho tôi một phần bê non, chín năm phần." Tưởng Lệ Văn cao ngạo phân phó người hầu bàn.

Giữa lúc ả đang dùng cơm, một người đàn ông dùng cơm xong đang muốn rời khỏi nhà hàng chợt quay người nhìn lại. Khi thấy rõ gương mặt diễm lệ của ả thì trên mặt hắn lộ ra nét tàn bạo.

Tưởng Lệ Văn cũng không biết nguy hiểm cách mình càng ngày càng gần, ả nhiệt tình hưởng thụ hết một bữa tiệc lớn, sau đó liền khoác áo lông chồn lên rời khỏi nhà hàng cơm Tây.

Ả mới đi chưa được hai bước, liền bị người từ phía sau áp sát, một con dao nhọn sắc bén kề vào cổ ả.

"Anh là ai?" Tưởng Lệ Văn có chút hốt hoảng hỏi.

Mấy năm nay, vì tránh né Lăng Khắc Cốt, ả ẩn thân rất kĩ chẳng lẽ người của anh đã phát hiện tung tích của ả?

"Bảo bối, mấy năm không thấy, nhớ tôi không?" Người đàn ông tà khí mút lấy cổ của ả.

"David?" Tưởng Lệ Văn hoảng sợ giống như nhìn thấy ma quỷ. Ả giùng giằng muốn chạy trốn, con dao trên cổ ả trượt một cái tạo thành vết máu, ả bị sợ đến lại không dám động."Da. . . . . David. . . . . . Chúng ta có chuyện gì cứ từ từ nói. . . . . . anh . . . . .anh bỏ dao xuống trước đi."

"Bảo bối, tôi thay em giết người, em thế nhưng ngược lại muốn ám hại tôi. Em nói tôi nên xử trí em như thế nào?" Người đàn ông được kêu là David âm trầm cười lạnh.

Nhìn lại con dao lưu chuyển trên cổ mình, thân thể Tưởng Lệ Văn có chút run run, ả cố nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói với David: "Có phải anh muốn tiền không? Ngay bây giờ tôi sẽ tới ngân hàng để lấy."

"Cô cho tôi là kẻ ngốc sao?" David bóp chặt cổ của Tưởng Lệ Văn, kéo cô ta vào một bên trong ngõ tối.

"David, anh rốt cuộc muốn thế nào?" Tưởng Lệ Văn hoảng hồn.

Ả cũng không muốn chết ở trong tay David.

"Tôi muốn tiền, còn có người!" David bạo ngược ấn dao găm sâu vào da thịt Tưởng Lệ Văn ba phần, nhìn thấy máu đỏ tươi, hắn cười đến hết sức tà nịnh.

"David, anh bình tĩnh một chút. Tôi. . . . . . Tôi có thể đưa hết toàn bộ tiền cho anh." Tưởng Lệ Văn năn nỉ David.

Ả muốn trước khi David giết chết ả, phải nghĩ cách chạy trốn.

Đầu óc Tưởng Lệ Văn không ngừng chuyển động, đột nhiên ả nhớ tới đứa con gái bị đánh tráo kia, lập tức cười nói với David: "David, chỉ cần anh thả tôi, tôi có thể để cho anh trở thành phú hào hàng tỷ."

"Phú hào hàng tỷ? Cô muốn lừa ai đây?" David không hề dễ dàng tin tưởng lời nói của Tưởng Lệ Văn nữa. Năm đó cô ta nói chỉ cần giết Miêu Đầu Ưng, thì sẽ cho hắn năm trăm vạn Đô-la, còn để hắn trở thành người của cô ta, nhưng Miêu Đầu Ưng bị diệt xong, cô ta lại thưởng hắn một viên đạn. Hắn may mắn sống sót. Ba năm nay, hắn một mực tìm cơ hội trả thù, hôm nay rốt cuộc tìm được Tưởng Lệ Văn, hắn muốn trả lại cho cô ả viên đạn kia.

"David, tôi không lừa anh. Con gái của chúng ta đã bị tôi đánh tráo, nó hiện tại đang được một Phú hào lớn nuôi dưỡng. Chỉ cần chúng ta giết chết con trai của đôi vợ chồng kia rồi, tất cả gia tài tiền tỷ của bọn chúng không phải thành của con gái chúng ta rồi sao. Tiền của con gái còn không phải tiền của chúng ta sao? Anh nói xem có đúng không?" Tưởng Lệ Văn cố gắng thuyết phục David, muốn cho hắn tin tưởng lời của ả.

"Cô nói thật sao?" David kinh ngạc giương đôi mắt tà ác lên.

"Đúng đúng đúng!" Tưởng Lệ Văn cười gật đầu, "Con gái chúng ta sẽ trở thành người thừa kế tài sản hàng tỷ phú. Anh nghĩ một chút xem, anh giết tôi, cũng có được cái gì. Nhưng nếu anh cùng tôi liên thủ, là có thể có được tiền tỷ rồi. Có muốn hợp tác với tôi một lần nữa hay không?"

"Con bé được ai nuôi dưỡng?" David lấy tay vuốt con dao nhọn sắc bén, ác ý hỏi.

"Tôi cũng không phải đứa ngốc!" Tưởng Lệ Văn lạnh lùng mà ngạo nghễ nói, "Hiện tại tôi nói cho anh biết, mạng của tôi còn có thể giữ được sao?"

"Ha ha ha!" David ác ý cười to. Tưởng Lệ Văn không hổ là người đàn bà ác độc, ngay cả hắn đang suy nghĩ gì ả đều biết.

"Chỉ cần anh nghe theo tôi, đến lúc đó vinh hoa phú quý cũng sẽ không Thiếu" Tưởng Lệ Văn đẩy David ra, cao ngạo cười lạnh.

"Được, tôi liền hợp tác với cô một lần nữa. Đàn bà thối, cô tốt nhất nên thành thật, nếu không đạn của tôi cũng không có mắt đâu!" David dắt con dao vào bên hông, kéo Tưởng Lệ Văn đi về phía xe hơi của ả.

Tưởng Lệ Văn vuốt máu chảy ở cổ, oán hận nhìn chằm chằm phần lưng David. Cúi đầu thì khóe mắt của cô ả lại đầy xảo trá, cười lạnh.

Ả muốn mượn tay David diệt trừ con nha đầu xấu xí Lăng Hi Nguyên đó, lại mượn tay Lăng Khắc Cốt giết chết David. Đến lúc đó, Lăng Khắc Cốt cùng tài sản Lăng thị đều là của ả rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status