Về sau bớt ăn cá

Chương 13: Mười ba con cá



Lương Ngụ nhướn mày.

Trịnh Ý Miên chống đầu giải thích: "Không phải là tớ bài xích yêu đương, mà là tớ không thích có người quấy rầy mình. Hơn nữa khi học cao trung tớ cũng không nghĩ tới việc yêu đương, bởi vì để người khác có thể hết hi vọng, tớ liền nói thẳng là mình hoàn toàn không có tính toán yêu đương gì cả, sau đó lại không có ai tỏ tình với tớ nữa, cuối cùng mới thanh tịnh lại....."

"Đại học thì sao?" Triệu Viễn hỏi.

"Đại học sao," cô xoay xoay bút, ngưng mắt tự hỏi trong chốc lát, nói, "Xem thời cơ đi, xem khi nào tớ có thể gặp được người đáng để suy xét."

Lý Mẫn kinh ngạc hỏi cô: "Cao trung sao lại không có ai tỏ tình với cậu được?"

"Đúng vậy, bởi vì có người thật sự la liếm quá lì lợm, tớ liền nói," Trịnh Ý Miên nhấp nhấp môi, lặp lại lời năm ấy đã nói cùng *pháo hôi nam: "Cao trung này tớ căn bản không nghĩ tới yêu đương, hi vọng cậu cũng có thể học tập thật tốt, không cần lấy việc theo đuổi tớ làm nhiệm vụ của mình, cậu cứ như thế tớ sẽ thấy thật phiền."

*pháo hôi nam: hình như tui có giải thích rồi =))) là mấy anh đẹp trai học giỏi con nhà giàu các kiểu nhưng chỉ là nam phụ thôi đó =)))

Triệu Viễn ho nhẹ một tiếng: "Cho nên lời này, chỉ là thuận miệng nói?" 

"Cũng không tính là thuận miệng nói," Trịnh Ý Miên bổ sung nói, "Tớ chỉ là nói có hơi chút nghiêm trọng một xíu thôi, chứ thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy."

Pháo hôi nam kia thật sự là *vô khổng bất nhập, làm sinh hoạt hằng ngày của cô đều phá rối tơi bời, nếu không nói lời tàn nhẫn như thế, sợ là không dễ dàng ném cậu ta ra.

*vô khổng bất nhập: xuất hiện lù lù chỗ nào cũng thấy.

Triệu Viễn im lặng: "..."

Là, cô là "nói hơi nghiêm trọng một xíu thôi".

Đáng thương Lương Ngụ ngày ngày đêm đêm đem lời này để trong lòng, không dám công khai theo đuổi cô, sợ cô chán ghét mình, chỉ có thể ở sau lưng mà yên lặng yêu thầm cô, trời mưa đưa dù trời nắng làm bóng râm.

Người khác nói thế nào thì cậu ta không biết, nhưng nếu nói tới Lương Ngụ, đã tính là chuyện hiếm lạ như đỉnh trời bị xé tan.

.........

Mấy giờ sau, mọi người đều vẽ ký họa xong hết rồi, về phòng thu thập một chút, chuẩn bị đi ăn cơm chiều.

Mới vừa bước vào cửa phòng ngủ, Triệu Viễn liền đặc biệt tiếc hận mà nói với Lương Ngụ: "Hối hận không?"

Lương Ngụ liếc cậu ta, giống như không hiểu mạch não người này.

"Hối hận cái gì?"

"Thì...." Triệu Viễn nghiêng đầu, "Người ta chỉ tùy tiện nói một lời, anh liền coi như là lời lẽ chí lí mà cắm đầu vào tin nha."

Lương Ngụ đem bản vẽ ném lên bàn, nhìn thoáng qua bản ký họa trên bàn đu dây.

Bàn đu dây sau có cảnh, bàn đu dây trước có người.

Cảnh là cảnh bình thường, người là... người trong lòng.

Anh khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "À không."

Chỉ cần là lời cô nói, cho dù có phải chỉ là thuận miệng mà nói hay không, hay là dấu ngắt câu và dấu cách không biểu lộ gì đi nữa, anh đều sẽ để toàn bộ ở trong lòng.

Anh không biết thích một người như thế nào, điều duy nhất có thể làm, cũng chỉ có điểm này nghiêm túc dù chuyện lớn hay chuyện nhỏ.

...............

Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn ở phía dưới không sai biệt lắm đã thu thập tốt rồi, Lý Mẫn dựa vào khung cửa, quay đầu nhìn Trịnh Ý Miên.

"Miên ơi, cậu còn xem di động nữa, xem nữa là muộn đó, đừng có nói chuyện phiếm nữa!"

"Có bằng hữu tìm tớ....." Trịnh Ý Miên vừa cầm di động xem vừa đi lên phía trước, "Lúc cao trung không phải là tớ có một khuê mật gọi là Lâm Trản sao, cô ấy nghe nói tớ gần đây muốn lấy tài liệu để vẽ truyện tranh, nói rằng cô ấy có một bằng hữu ngày xưa yêu thầm người khác, có thể để tớ vẽ.... Hơn nữa tớ không hình dung được."

"Yêu thầm sao," Lý Mẫn sờ sờ cằm, "Rất khó để vẽ ra, chỉ là không chú ý liền vẽ thành một bộ truyện không có nam chính đấy, anh nhìn bóng dáng một người, lại trốn đi không để người ấy biết về mình, lại lộ tin tức, lại xóa đi."

Qua một lát, Lý Mẫn chọt chọt bả vai Trịnh Ý Miên: "Sao lại không trả lời tớ? Cậu cảm thấy yêu thầm là thế nào?"

Trịnh Ý Miên cất di động, nhìn ra ngoài cửa sổ cành lá xanh um phồn thịnh.

"Yêu thầm sao...."

Yêu thầm là cái gì?

Là ở nơi mà bạn không nhìn thấy, yên lặng bảo vệ sự ngọt ngào của mình.

......

Ăn cơm xong, buổi tối sẽ đốt lửa trại mở tiệc tối hoan nghênh.

Nơi này màn đêm buông xuống nhanh hơn so với thành thị rất nhiều, khi Trịnh Ý Miên thu thập tốt mọi thứ, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối đến bảy tám phần.

Thị trấn luôn không thể so với Bất Dạ Thành dường như là đô thị được, lúc này cho dù công viên có tiệc tối, đèn đường phố xá vẫn âm u như cũ, không quá sáng.

Cô cùng Lý Mẫn phun nước đuổi muỗi, sau đó đi xem tiệc tối lửa trại.

Tiệc tối lửa trại này kỳ thật cũng không phải đặc biệt có ý tứ, bởi vì nơi đây là địa phương đầy gió.

Lớp trưởng mang cả lớp tới đây, nói là đến lúc đó sẽ biết được chỗ đến, nói không chừng mọi người còn tưởng sẽ vẽ tranh.

Ngồi đợi ở ghế dài trong chốc lát, dần dần những người khác đều vây quanh bên đống lửa, người chủ trì cũng tới rồi.

Lớp trưởng đem túi đặt ở trên ghế, cùng Trịnh Ý Miên và Lý Mẫn nói: "Đi, chúng ta qua bên đó."

Trịnh Ý Miên dừng dừng: "Ném túi này ở đây à?"

"Có thể đấy," Lý Mẫn phụ họa nói, "Nơi này chẳng phải là dân miền gió chất phác sao, hẳn là sẽ không ai trộm đồ đâu."

Khi nói chuyện, người chủ trì đã ở bên trong gào thét thật to.

Trịnh Ý Miên kéo Lý Mẫn, vốn dĩ đứng ở bên ngoài đám người, kết quả lớp trưởng lại đứng bên trong vẫy tay: "Tới bên này đi nào."

Hai người đứng ở bên trong, nghe chủ trì nói một đoạn lời dạo đầu.

Trịnh Ý Miên nghiêng đầu, thấy lớp trưởng nhìn mình cười thật quỷ dị.

Theo ánh mắt của lớp trưởng nhìn qua, quả nhiên phát hiện mình đang đứng bên cạnh Lương Ngụ.

Cô xem như đã biết, bọn họ đóng kịch giả ngu ngơ để ở đó xem bát quái.

Hay lắm.

"Tốt!" Người chủ trì vẫy tay, "Hiện tại chỗ này lửa lớn lắm, mọi người lùi ra sau một chút!" 

Vòng vây mở rộng ra bên ngoài, khi lui lại mấy bước, có người cầm cây đuốc tiến lên.

Lửa "ầm" một tiếng bốc lên cuồn cuộn, hướng lên trời kịch liệt lao ra, lại nhanh chóng lui trở về, một vùng lửa mở rộng ra.

Sóng nhiệt đột nhiên quét đến, mọi người theo bản năng bị dọa mà lui hai bước.

Một bóng hình, che chắn trước người cô.

Cô sửng sốt.

Bởi vì đứng ở phía sau Lương Ngụ xem, coi như có điểm che đậy, thời điểm người phía trước đều bị nướng lên, Trịnh Ý Miên ở nơi này độ ấm rất thoải mái.

Độ ấm quá thoải mái kích thích các phần tử hoạt động, cô lại lần nữa ngửi được hương vị trên người anh.

Khi cô đang hoảng hốt mà phân biệt loại bột giặt quần áo của anh là loại nào, đống lửa bên người đã bắt đầu lớn hơn.

Đang ca hát, bỗng nhiên nghe được lớp trưởng hô to một câu...

"Này, đó là túi của tôi!"

Mọi người đồng thời quay đầu lại, phát hiện có người thuận tay lấy đi cái túi của lớp trưởng, chạy tới bên trong ngõ nhỏ.

Triệu Viễn chạy nhanh hỏi: "Trong túi có cái gì?" 

"Bức vẽ, trong túi cũng có bức vẽ của mọi người...."

Lớp trưởng cũng lập tức ngốc đi, nói năng lộn xộn mà chỉ vào bên kia: "Bên trong đều là bức vẽ của mọi người, trộm cái này để làm cái khỉ gì chứ?!"

Mới vừa nói xong, trong đám người bỗng nhiên nứt ra một lỗ thủng, vài bóng người lóe lên chạy ra ngoài.

Lớp trưởng cũng bắt đầu bạt mạng chạy như điên: "Các cậu chờ tớ, tớ cũng đuổi theo nữa!!"

Đám người yên lặng một lát, sau đó bắt đầu rối loạn lên.

"Không nghĩ tới nơi này cũng có người ăn cắp đồ nữa..."

"Thật ra nơi nào cũng đều có hết, chẳng qua nơi này xác suất tương đối thấp, như vậy mà chúng ta cũng có thể đụng phải, cũng thật phục mà."

"Hẳn là có thể đuổi theo đi? Lương Ngụ, Triệu Viễn, lớp trưởng ba người đều chạy theo, ba sinh viên chắc chắn là có thể chạy hơn một người đàn ông trung niên chứ!" Lý Mẫn bẻ ngón tay hỏi Trịnh Ý Miên, "Miên Miên, cậu cảm thấy có thể đuổi theo không?"

Biến cố phát sinh bất ngờ, Trịnh Ý Miên bị kinh sợ chưa ổn định lại, sau một lúc lâu mới phản ứng lại là Lý Mẫn mới vừa hỏi cô.

"Cho dù không chạy theo kịp cũng không sao, người không có việc gì là tốt rồi," Trịnh Ý Miên lo lắng nhìn về nơi xa, "Hi vọng là không ai bị thương cả."

"Bị thương hẳn là không thể nào...." Lý Mẫn xoa xoa cánh tay, "Cậu đừng làm tớ sợ."

Trịnh Ý Miên nhấp môi: "Chỉ bị trộm tranh vẽ là tốt rồi, không phải là vật phẩm quý giá gì. Tương đối thảm là mọi người đều không có bức vẽ nào, phải phấn đấu vẽ lại một lần nữa thôi."

Lý Mẫn nhìn cô: "Chỉ bị trộm tranh vẽ là tốt? Cậu đang nói thật đấy hả? Bức vẽ của cậu đặc biệt đẹp luôn đấy, lão Từ đều khen không dứt miệng kìa..... Tớ không muốn bức vẽ đẹp như thế lại bị trộm đi đâu."

Trịnh Ý Miên nhún nhún vai. 

"Cũng không có biện pháp nào mà."

Tiệc tối lửa trại đang giương cao bầu không khí náo nhiệt hôi hổi liền bị dập tắt.

Mọi người đứng tại chỗ mất hứng mà nhìn tiệc tối mới bắt đầu nửa giờ, ba người bọn họ một người cũng chưa trở về.

Lý Mẫn nói: "Nếu không thì mọi người về trước đi, đến lúc đó có tin tức gì sẽ thông báo cho mọi người mà."

Mọi người rải rác mà trở về ký túc xá, cảm xúc mỗi người đều có chút hạ xuống.

.......

Trở về tắm rửa xong, Trịnh Ý Miên ôm gối đầu ngồi trên giường tìm ý tưởng cho cốt truyện.

Bỗng nhiên nghe thấy một trận âm thanh, cùng với tiếng kêu to và vỗ tay.

Trịnh Ý Miên ném gối đầu đi lên lầu xem, Lý Mẫn đi theo phía sau cô thở hồng hộc mà đỡ lấy lan can.

"Đã về rồi sao?"

Ở giữa đám người vây quanh chính là lớp trưởng.

Lớp trưởng phe phẩy đầu liên tiếp lùi về phía sau: "Hắn ta chạy trốn quá nhanh, bên trong ngõ nhỏ địa thế lại rất phức tạp, tớ đuổi theo năm phút đã không nhìn thấy bọn họ đâu nữa..."

"Vậy sao cậu lâu như thế mới trở về?"

"Lão tử mẹ nó lạc đường! Lạc đường!" Lớp trưởng vỗ lan can, thần sắc kích động, "Ngõ nhỏ kia y hệt như mê cung mà, tớ đi vòng vèo một tiếng rưỡi mới ra! Trộm thì không bắt được, còn mình thì thiếu chút nữa ở trong đó hít thở không thông mà chết!"

"..........."

Nghẹn nửa ngày, Lý Mẫn không nhịn được nữa, cười ra tiếng.

Mọi người cho rằng anh hùng là vì giúp đỡ chính nghĩa mới trở về chậm chạp như thế, trăm triệu không nghĩ tới, là do anh hùng trên đường đi giúp đỡ chính nghĩa lại bị lạc đường.

Cảm nhận được ánh mắt oán hận bắn ra từ lớp trưởng, Lý Mẫn xua tay, ho khan nói: "Tớ không cười cậu..."

"Lương Ngụ cùng Triệu Viễn đâu?" Rốt cuộc cũng có người bắt lấy trọng điểm, "Hai người bọn họ còn đuổi theo à?"

"Chắc là vậy... Nhưng tớ đoán cũng đuổi không kịp, tên kia cứ như là ngồi hỏa tiễn vậy, chạy quá nhanh...."

Vì để vãn hồi lại mặt mũi của mình, lớp trưởng cực lực cường điệu sự hung ác cực kì của tên ăn trộm, rất rất khó để bắt được hắn.

Vừa mới dứt lời, chỗ cánh cửa truyền đến âm thanh bị đẩy ra.

Ngọn gió đêm hè mát mẻ ngọt ngào, đem vạt áo Lương Ngụ thổi bay, phấp phới bay bên người.

Mái tóc màu nâu trầm của anh phần lớn đã thấm ướt, một sợi một sợi rũ trên trán.

Thời điểm thở dốc, anh cầm cổ áo lau mồ hôi đang chảy liên tục xuống cằm.

Ngực phập phồng, mí mắt buông xuống.

Mang theo một loại hormone mà chỉ thiếu niên mới có, ngây ngô lại xuất chúng. 

Lau mồ hôi được một nửa, tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Ý Miên, anh giương mắt nhìn cô.

Đôi mắt đẹp của anh cong thành một độ cong no đủ, giống như một tòa cầu hình vòm.

"Thế nào, có đuổi kịp không?!" Lớp trưởng vỗ vỗ lan can.

Lương Ngụ cúi đầu, khóe miệng cười cười.

"Đuổi kịp từ sớm rồi."

Lớp trưởng nghẹn một chút, có nam sinh cười cậu ta: "Lớp trưởng, cậu không được nha."

Lớp trưởng tiếp tục hỏi: "Đuổi kịp từ sớm tại sao bây giờ mới trở về?"

"Bị người cục cảnh sát dẫn đi, tốn khá nhiều thời gian ghi lời khai." Lương Ngụ đỡ lan can đi lên, ngón tay co lại cọ cọ một chút trên má.

Triệu Viễn xách theo cái túi kia của lớp trưởng, khoan thai tới muộn, không thèm "trả lời câu hỏi", mà chạy rầm rầm vọt vào phòng uống nước.

Uống nước xong, cậu ta đem túi từ cửa sổ ném ra.

"Tớ nói này, về sau vật phẩm quý giá phải mang theo bên người biết không? Đuổi theo ăn trộm con mẹ nó lao lực vãi."

Lớp trưởng "Hừ" một tiếng, khoanh tay nói: "Có cái gì quý giá ở đây đâu, chỉ có bức vẽ của mọi người thôi, tớ không nghĩ tới cái này mà cũng có người muốn trộm."

"Ai nói với cậu là không có đồ gì quý giá hả? Cậu có biết chị...." Triệu Viễn thiếu chút nữa nói sai, khụ một tiếng thật lớn che lấp, "Tất cả bức vẽ của chúng ta đều nằm bên trong mà? Đặc biệt là lão tử, trị giá vạn kim ok? Làm sao có thể tùy tiện để người ta trộm hả?"

"Nói chuyện phải nói cho đúng nha," lớp trưởng cười cười cầm túi lên, "Nói nhảm như vậy thật không tốt đó."

"Mau cút!" Triệu Viễn trừng cậu ta, "Tớ mệt muốn chết, muốn đi ngủ sớm một chút."

"Hai người các cậu vất vả rồi," lớp trưởng cười vẫy tay với Lương Ngụ, "Ngày mai tớ sẽ xin chỉ thị của lãnh đạo, xem có thể thêm phần cơm cho hai người hay không nhé."

"Thêm cơm thì không cần, tớ kiến nghị có thể....."

Triệu Viễn đang đứng trong cửa nói chuyện, lớp trưởng không cố chấp làm gì, quay đầu nói với Trịnh Ý Miên: "Cậu... không nói với Lương Ngụ gì hết à?"

Tác giả có lời muốn nói: Hormone • lau mồ hôi • Ngụ: khen tôi, ngay bây giờ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status