Vệ sĩ bất đắc dĩ

Chương 142





Chương 142. Bớt nói lời thừa thãi

Cả người Tần Hạo khẽ run lên.

Anh nhìn sâu vào mắt Vương Tú Quân, sau đó lặng lẽ đứng dậy và quay đi.

Trở lại trường, Tần Hạo vừa nằm nghỉ trong phòng được một lát thì tên nhóc Long Tứ gọi đến.

Tần Hạo nhấc máy lên nghe. Cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, anh tỏ ra bình thản: “Cậu đang ở đâu? Long Ngũ đâu?”

Long Tứ đã hẹn được Long Ngũ, sau khi thông báo địa điểm cho anh thì cúp máy.

Anh kìm lại cơn giận, sau đó bắt taxi, nhanh chóng đến điểm hẹn.

Họ hẹn nhau ở một quán ăn nhỏ.

Tần Hạo phải gọi taxi rất lâu mới có xe. Bước chân vào quán, anh đã trông thấy bọn Long Tứ, Long Ngũ đang ăn uống thỏa thuê, chẳng giống như đang đợi anh chút nào.

Anh vừa xuất hiện, cả hai đã cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng rõ ràng.

Long Tứ ngoái đầu lại, lập tức đứng dậy rồi mỉm cười đón tiếp: “Đại ca, anh đến rồi. Mau ngồi xuống nào!”

Vừa nói, cậu ấy vừa kéo Tần Hạo ngồi vào bàn.

Tần Hạo cũng trưng ra vẻ mặt tươi cười rồi ngồi xuống.

“Nhịn. Bây giờ không phải lúc nổi giận!”

Anh tự nhủ với lòng, nhất định phải khống chế bản thân không đánh vào mặt Long Tứ.

“Phục vụ đâu, mang thêm bát đũa!”

Long Tứ lớn tiếng gọi.

Vào lúc này, Tần Hạo đang thầm đánh giá Long Ngũ.

Năm nay Long Ngũ hai mươi hai tuổi, vẫn còn trẻ và đầy sức sống. Quan sát nét mặt của cậu ấy, anh có thể cảm nhận được tinh thần nhiệt huyết dâng tràn. Cậu ấy là một thanh niên có lý tưởng và khát vọng.

Một người như vậy trở thành cảnh sát, chẳng trách lại muốn dùng tinh thần nhiệt huyết ấy để quét sạch thế lực ngầm ở Trung Hải.

“Đại ca, lâu lắm rồi em không gặp anh. Anh trắng ra rồi!”

Long Ngũ nhìn Tần Hạo với ánh mắt ngạc nhiên. Một lúc lâu sau đó, cậu ấy mới thốt ra một câu như vậy, làm Tần Hạo chẳng nói nên lời.

Long Tứ vội vàng đáp: “Đấy là điều đương nhiên. Bây giờ đại ca của chúng ta quen với con nhà giàu hẳn hoi, sau này được người ta chăm bẵm rồi, phải trắng trẻo ra thôi.”

“Ăn đi, ăn đi. Ăn xong rồi nói!”

Tần Hạo liên tục nhắc nhở bản thân mình, tuyệt đối phải nhịn.

Anh từ chối rượu bia, chỉ gọi thêm vài món, sau đó trút giận lên đồ ăn.

Ăn uống no say xong xuôi, anh xoay người rời đi.

Long Tứ, Long Ngũ đều vội vàng đuổi theo. Rốt cuộc họ cũng thấy có điều gì đó không ổn. Trước đây đại ca rất thích nói chuyện. Lần này hiếm hoi lắm mới gặp lại anh em, vậy mà anh chẳng hề nói lấy nửa lời.

“Đại ca, anh đi đâu thế?”

Long Ngũ vội vã chạy theo hỏi anh.

Long Tứ vô tư đáp: “Hỏi thừa. Ăn no thì rửng mỡ mà. Dĩ nhiên là đại ca muốn đưa chúng ta đi vui vẻ sau khi ăn xong rồi. Chậc chậc, không hổ là đại ca!”

Khẽ nhíu mày lại, thanh niên tốt Long Ngũ cảm thấy gái gú là chuyện vô cùng không nên, đi ngược đạo đức nghĩa hiệp.

Nhưng cậu ấy nào dám nói gì Tần Hạo!

Nghiến chặt răng, Tần Hạo cười nói: “Phải đấy. Có đi không? Không đi thì tôi đi một mình nhé!”

Nói xong, Tần Hạo đã vẫy một chiếc taxi và nhảy lên xe. Anh vội vàng nói địa chỉ rồi bảo tài xế chạy đi.

Long Tứ và Long Ngũ nhìn theo, nghe tiếng gọi, cả hai đều chạy đến mở cửa taxi và nhảy tót vào trong xe. Động tác vô cùng thành thạo, dứt khoát.

Đặc biệt là Long Ngũ. Uy lực kinh khủng vừa rồi của tên nhóc này chẳng biết lấy từ đâu ra, chạy còn nhanh hơn cả Long Tứ.

Tần Hạo cười thầm trong bụng, cắn câu rồi.

Xe bon bon chạy. Đến một đoạn đường hẻo lánh, Tần Hạo mở cửa bước xuống.

Long Tứ và Long Ngũ đều ngây người khó hiểu, sao anh lại dừng ở đây?

Tần Hạo chẳng giải thích gì, cứ thế bước đi!

Cả hai đành phải xuống xe, còn chiếc taxi đã vọt đi nhanh chóng.

Bóng dáng Tần Hạo đã biến mất trong khu rừng tự bao giờ. Long Tứ và Long Ngũ đều không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ có cảm giác cực kỳ bất thường.

Cả hai vội vã đuổi theo anh.

Một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ bỗng nhiên xộc đến.

Vừa ngoảnh đầu lại, Long Tứ và Long Ngũ đã thấy Tần Hạo lạnh lùng đứng đằng sau. Họ kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được.

Sự chênh lệch về năng lực giữa anh và họ càng lúc càng lớn rồi!

Tần Hạo nghiêm mặt nói: “Hai cậu cũng to gan lắm! Được rồi, cùng xông lên đi. Hôm nay tôi cũng muốn thỉnh giáo một chút!”

Anh vừa dứt lời, Long Tứ và Long Ngũ đều sợ đến tái mặt.

Bịch!

Bịch!

Chỉ trong chớp mắt, Tần Hạo đã di chuyển đến trước mặt Long Tứ và Long Ngũ. Đoạn, anh cùng lúc tung ra hai cú đấm vào ngực của bọn họ.

Lực đấm rất mạnh khiến cả hai đều văng mạnh ra đằng sau và đâm sầm vào một gốc cây.

“Long Tứ, còn nhớ nơi này chứ? Cậu rất oai phong, rất lợi hại đúng không?”

Nghe anh nói vậy, Long Tứ bất giác đưa mắt nhìn xung quanh. Lúc này, Long Tứ mới nhận ra đây chính là khu rừng đã diễn ra trận chiến giữa cậu ấy và Vương Triều!

 

Hóa ra đại ca đột nhiên nổi điên vì chuyện này!

Vội vã giơ tay ra liệu tạm dừng, Long Tứ giải thích: “Đại ca, em không có gây sự mà là ông ta truy sát em. Chẵng lẽ em lại không đánh trả? Ông ta muốn lấy mạng em thật đấy!” Lồng ngực nói lên đau đớn khi cậu ấy nói chuyện, máu cũng tràn ra nơi khóe miệng. Có thế cậu ấy đang bị thương mà còn lĩnh trọn cú đấm không hề nhẹ từ Tần Hạo, vì thế vết thương mới thêm phần trầm trọng. Còn Long Ngũ vẫn ổn, không đến nỗi nghiêm trọng như vậy. Tần Hạo hung tợn quát: “Bớt nói mấy lời thừa thãi. Cho cậu một cơ hội, hạ gục tối trước rồi tôi mới có tâm trạng ngle cậu giải thích.”

Bich!

Một cú đấu nữa được anh tung vào Long Tứ. Cậu ấy còn chưa rơi xuống đất thì đã chịu thêm một cú đạp vào eo của Tần Hạo nên cả người lại bị văng lên. Long Tứ khóc không ra nước mắt. Phản kháng ư?

Nếu cậu ấy có thể phản kháng thì đã không gọi Tần Hạo là “đại ca”là rồi.

Thời còn ở chiến đội Long Hồ, ai cũng phải tuân theo Tần Hạo. Tất cả thành viên đều bị anh trừng trị thích đáng.

Long Tứ, Long Ngũ là hai người khá bướng bỉnh, cứng đầu. Gần như ngày nào họ cũng bị Tần Hạo hành hạ đến mức có than khổ, than mệt, than trời cũng vô dụng.

Bây giờ cũng chẳng khác gì.

Vừa đứng lên, Long Ngũ đã bị Tần Hạo đá một phát rồi văng mạnh vào thân cây. Cậu ấy còn chưa đứng thẳng người dậy thì đã cảm thấy bả vai đau nhói.

Nửa giờ trôi qua cũng là nửa giờ không ngừng vang vọng tiếng thét thảm thiết của họ trong khu rừng ấy.

Tần Hạo vung vẩy nắm đấm. Cả hai đều mặt mũi sưng vù, không ngồi dậy được, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương. Anh bình thản nói: “Lần sau còn gây thêm chuyện cho tôi thì sẽ không nhẹ nhàng như lần này đâu!”

Long Tứ tủi thân nhìn anh, giọng nói đầy khổ sở: “Đại ca, em sai rồi. Lần sau bị ông ta truy sát nữa thì em sẽ chạy! Cùng lắm thì em học theo Long Ngũ. Chuyện khác còn khó chứ chạy trốn là nghề của Long Ngũ rồi!”

Long Ngũ nghe xong bèn giận dữ mắng: “Miệng chó không mọc được ngà voi. Đang khinh thằng này chỉ biết chạy thôi đấy hả?”

“Long Ngũ, bình tĩnh đi mà, đây là lời khen!”

Long Tứ bị đánh thê thảm vô cùng, vậy mà vẫn ha ha cười đùa được.

Trưng ra vẻ mơ màng khó đoán, Tần Hạo nói bằng giọng nhẹ tênh: “Không còn lần sau nữa đâu. Vương Triều chết rồi!”

“Chết rồi ạ?”

Long Tứ sững sờ.

Liếc nhìn cậu ấy, Tần Hạo đáp: “Chẳng lẽ cậu không biết đó là bố của Vương Tú Quân?”

Long Tứ bỗng ngộ ra.

Chẳng trách hôm nay Tần Hạo lại cáu tiết như vậy. Thì ra, anh và Vương Tú Quân cãi nhau. Chuyện này còn do cậu ấy làm liên lụy.

Long Tứ dè dặt hỏi: “Đại ca, vậy chị dâu thì sao? Chị dâu đá anh rồi ạ?”

Bịch!

Tuy Long Tứ đã rất cẩn thận, nhưng vẫn không tránh được cú đá từ Tần Hạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 707 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status