Vệ sĩ bất đắc dĩ

Chương 231





Chương 231: Tự phạt một ly

Cho dù bề ngoài Tôn Uy có vẻ rất đồng tình với lời nói của Tần Hạo, thế nhưng thói quen đã thấm vào xương tủy suốt hai mươi năm đâu phải nói thay đổi là thay đổi ngay được.

Tôn Uy bằng mặt nhưng không bằng lòng, chẳng khác gì khuất phục dưới cái “uy” của Tần Hạo.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, Tần Hạo biết ngay là cái tên này đang nghĩ gì trong lòng. Anh lập tức khinh thường nói: "Anh đừng có không phục!"

Tần Hạo cười lạnh, khẽ sờ mũi rồi nhìn người trước mặt. Ánh mắt mang theo vẻ khinh bỉ, anh hoàn toàn chẳng muốn phí lời với người này mà nói thẳng: "Có tin tôi gọi một cuộc điện thoại là khiến bố anh mất chức luôn không? Đừng hoài nghi năng lực của tôi, thật đấy. Anh biết Long Ngũ đúng chứ!"

Long Ngũ chính là người đứng thứ năm trong chiến đội Long Hồn. Cũng vì cậu ấy nên Long Tứ mới bằng lòng giúp đỡ, thu phục ba bang bốn hội ở Trung Hải, thành lập Thanh bang, kết thúc cục diện ba bang bốn hội trong giới xã hội đen ở Trung Hải. Chẳng qua, từ ba bang bốn hội lại biến thành Thanh bang thống trị một mình.

Có điều loại cục diện thống nhất thế này đương nhiên sẽ tốt hơn hỗn chiến nhiều, ít nhất thì trật tự xã hội đã được cải thiện ở một mức độ nhất định.

Vì chuyện này mà danh tiếng của Long Ngũ vang xa, bây giờ cậu ấy chính là nhân vật nổi bật trong cục cảnh sát. Hơn nữa Long Ngũ có tính tình chính trực, rất được lãnh đạo yêu mến.

Tôn Uy lập tức gật đầu, đáp: "Đương nhiên có biết. Người này là cấp dưới của bố tôi, một người khá tốt!"

"Cấp dưới?"

Trong mắt lóe lên vẻ khinh thường, Tần Hạo hỏi: "Anh chắc chứ?"

Tần Hạo lười nói cho Tôn Uy biết, công lao và huân chương Long Ngũ lập được đủ để đập chết người bố cục trưởng kia của anh ta. Dựa vào lý lịch của Long Ngũ, đừng nói là cục trưởng, làm sở trưởng cũng chẳng quá đáng.

"Đương nhiên là tôi chắc...", Tôn Uy không nói được nữa, bởi vì anh ta nhìn thấy vẻ mặt của Tần Hạo đã trở nên lạnh lùng.

Tần Hạo không nói nhiều, lấy điện thoại di động ra rồi gọi đi.

"Long Ngũ, gần đây cục trưởng của cậu không thành thật lắm nhỉ!"

Một câu nói của anh khiến Tôn Uy hoảng sợ.

Điện thoại được Tần Hạo mở loa, đặt ngay trước mặt Tôn Uy. Chỉ chốc lát sau, từ trong điện thoại truyền ra giọng của Long Ngũ.

"Đại ca, anh nói đi, muốn xử lý người này ra sao. Em điều tra rồi, người này kết bè kết cánh, nhận tiền hối lộ..."

Từ trong điện thoại truyền ra giọng nói tràn ngập chính nghĩa của Long Ngũ.

Câu nói này khiến Tôn Uy sợ mất vía.

Không chỉ là anh ta, ngay cả ba người Diệp Bằng Phi cũng trợn mắt há hốc mồm, nhìn Tần Hạo một cách khó tin.

"Đại ca!"

Cách gọi này thật sự đã khiến bốn người hết hồn. Không ngờ rằng Long Ngũ cũng là người của Tần Hạo, hơn nữa còn gọi Tần Hạo là đại ca. Như vậy, cậu ấy chính là đàn em của Tần Hạo!

"Trời ơi! Rốt cuộc người này đã làm những gì?", Tôn Uy điên cuồng hò hét trong lòng. Những chuyện bố mình làm thì đến anh ta cũng chẳng rõ, thế nhưng tuyệt đối không trong sạch. Vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng bố mình làm việc không để lại dấu vết, không ngờ lại bị một cấp dưới điều tra được rõ ràng.

"Cậu Tần, xin cậu hãy nương tay cho!"

Tôn Uy lập tức cúi đầu nhận thua, xấu hổ đến tột đỉnh, không dám nhìn lên Tần Hạo nữa.

Tần Hạo vỗ vai anh ta, hỏi: "Anh biết mình sai ở đâu chưa?"

"Tôi biết rồi. Tôi không nên ỷ vào bố mình là cục trưởng mà làm xằng làm bậy ở ngoài...", vừa nghĩ tới việc tự tay làm hại bố mình, Tôn Uy liền vô cùng hối hận. Nghĩ đến hậu quả đáng sợ của chuyện này, anh ta lạnh cả sống lưng, đổ hết mồ hôi lạnh.

Tần Hạo mang khuôn mặt tươi cười tiến lên, vỗ vào mặt anh ta, khẽ cười nói bằng giọng điệu rất ôn hòa: "Biết là tốt rồi. Bởi vậy mới nói con trai của cục trưởng cũng chẳng có gì ghê gớm, dựa vào chút thân phận như thế mà đến đâu cũng chà đạp người khác, vậy thì rất có thể sẽ bất cẩn đạp trúng đinh. Tôi nói đúng không!"

"Đúng đúng đúng. Cậu Tần dạy bảo rất đúng!", Tôn Uy gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

Ba người khác cũng câm như hến, không dám nói nhiều.

Nào ngờ, Tần Hạo lại nói vào trong điện thoại: "Thật sao? Vậy cậu có chứng cứ không?"

"Tạm thời vẫn chưa có, đây chỉ là suy đoán của em thôi, em nghĩ rất có thể là vậy. Hay là em đi điều tra thử?", giọng của Long Ngũ lại truyền đến.

Câu này vừa thốt ra, đám người Tôn Uy lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Té ra là đang lừa người!

Tần Hạo cười híp mắt nhìn Tôn Uy: "Tôn đại công tử, anh nói xem có cần điều tra không? Chỉ là rất có thể sẽ không điều tra ra được gì, anh nói đúng không?"

"Hả? Không cần điều tra đâu. Cậu Tần, tôi xin cam đoan sau này bố tôi tuyệt đối sẽ không làm sai nữa. Xin cậu giơ cao đánh khẽ!"

Trên thực tế, Tôn Uy cũng không biết bố mình rốt cuộc có làm gì sai hay không, thế nhưng có lẽ là không được trong sạch cho lắm.

Một người muốn khiến người khác khổ sở thì nhất định có thể nghĩ ra được trăm nghìn cách, Tôn Uy không dám đánh cược tương lai của bố mình.

Tần Hạo tươi cười nói xong thì cúp điện thoại, sau đó giơ hai tay ra nói: "Lúc nãy tôi chỉ đùa một chút thôi, xem anh căng thẳng chưa kìa. Nào, làm một ly cho đỡ sợ!"

Nói rồi, Anh Tần rót cho Tôn Uy một ly.

Tôn Uy liền bảo không dám, quả thật là vừa mừng vừa lo. Anh ta đứng dậy, bưng ly rượu lên, nói rất nghiêm túc: "Sau này Tôn Uy tôi sẽ nghe cậu Tần như thiên lôi sai đâu đánh đó, tuyệt đối trung thành. Xin phép cạn ly trước!"

Dứt lời, Tôn Uy uống hết cả ly rượu đầy. Cho dù cổ họng khó chịu như bị lửa thiêu, anh ta vẫn cố nhịn, khuôn mặt rất nghiêm túc.

Tần Hạo cười đáp: "Không dám không dám! Anh không cần phải nghe tôi như thiên lôi sai đâu đánh đó, mà là phục vụ cho dân hiểu không?"

"Vâng vâng vâng. Cậu Tần dạy chí phải. Tôi nói sai rồi, lại tự phạt mình một ly vậy!", Tôn Uy rót cho mình thêm một ly, uống sạch lần nữa!

Tiếp đó, Tần Hạo nhìn về phía Trịnh Nhất Hùng.

Trịnh Nhất Hùng thầm nghĩ mình là doanh nhân, bố mình cũng là doanh nhân, chẳng lẽ cũng có nhược điểm bị anh Tần tóm được. Đang lúc anh ta suy nghĩ, Tần Hạo nói: "Có phải bố anh là Trịnh Lâm Phong không, hình như có hợp tác với tập đoàn Triều Dương của chúng tôi! Haizz, đáng tiếc không phải là hạng mục của tôi, nếu không thì có thể hợp tác với bố anh một lần rồi!"

"Có thể hợp tác với cậu Tần là vinh hạnh của nhà họ Trịnh chúng tôi. Lát nữa tôi nhất định sẽ nói lại với bố mình, sắp xếp thỏa đáng cho cậu!"

Nói rồi, Trịnh Nhất Hùng cũng uống một ly rượu, bày tỏ đây là vinh hạnh lớn lao của nhà họ Trịnh bọn họ. Lời tâng bốc này có thể nói là vô cùng tốt.

Lần này, Tần Hạo không làm khó Trịnh Nhất Hùng nữa, chỉ cười cười tiến lên, vỗ vai anh ta rồi nhẹ giọng cười nói: "Con người anh khá tốt, biết phải nhẫn nhịn. Nhưng có một vài lúc cứ nhẫn nhịn sẽ đánh mất bản sắc đàn ông, phải ra dáng đàn ông một chút!"

"Cậu Tần dạy bảo rất đúng, Trịnh Nhất Hùng tôi tâm phục khẩu phục!"

Trịnh Nhất Hùng mang vẻ mặt chân thành nói cảm ơn với Tần Hạo, sau đó thản nhiên uống một ly rượu rồi bình tĩnh ngồi xuống.

Tiếp đó, Tần Hạo nhìn về phía Diệp Bằng Phi.

"Cậu Tần, lúc trước tôi có mắt như mù, không biết cậu Tần có xuất thân hơn người, đã đắc tội nhiều. Mong cậu thứ lỗi cho!"

Diệp Bằng Phi cũng rất chủ động, giơ ly rượu lên.

Nhưng lúc này, biểu cảm của Tần Hạo lại có vẻ khinh thường, giống như hoàn toàn không để ý đến bất kỳ chuyện gì, chẳng muốn liếc nhìn anh ta nữa: "Người như mấy anh cứ hở ra là nói đến xuất thân lai lịch!"





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 707 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status