Vệ sĩ bất đắc dĩ

Chương 276





Chương 276: Phần tử nguy hiểm

Park Jung Hyun nghe được những lời này của Tony, thì sắc mặt lập tức thay đổi, nếu vừa rồi trong lúc ra tay nghe thấy Tony nói vậy, Park Jung Hyun nhất định sẽ không phục, chắc chắn sẽ trở mặt với Tony, nhưng hiện giờ hắn ta chỉ căng thẳng như đối diện với kẻ thù lớn!

Cú đá vừa rồi của Tần Hạo khiến Park Jung Hyun không thể khinh thường!

Thế nhưng, lúc này vẻ mặt của Tần Hạo vẫn bình tĩnh như thường. Anh từ từ tiến thẳng về phía trước, nhẹ nhàng nói thẳng: “Xin lỗi, tôi không có thời gian chơi trò vật lộn với các người, tôi đang vội!”

Lời này khiến hai tên kia sững sờ.

Đột nhiên...

Tần Hạo di chuyển trong nháy mắt.

Chuyển động nhanh như chớp, anh lập tức tung ra một cú đấm nhanh đến kinh ngạc, Park Jung Hyun còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã cảm thấy ngực mình đau đớn, do một lực mạnh đập đến.

Rầm!

Park Jung Hyun bay nhanh ra sau, đập thẳng vào một bức tường, vẫn là vị trí lúc nãy.

Hụ!

Park Jung Hyun phun ra một ngụm máu, từ từ ngã xuống đất, không biết sống chết ra sao.

Lúc này, Tony đã choáng váng hoàn toàn rồi.

Thế nhưng, Tần Hạo căn bản không thèm phí nước bọt với bọn chúng, mà trực tiếp ra tay.

Anh tung ra môt cú đá, Tony còn chưa kịp ra tay thì đã bị đá bay ra xa, đập mạnh vào người Park Jung Hyun, cả người run rẩy vài cái rồi bất động.

Giết trong nháy mắt!

Tần Hạo không thèm nhìn lại, tiếp tục đi lên tầng.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài vang lên.

Tần Hạo vô cùng bất ngờ!

Có người báo cảnh sát à?

Tần Hạo không do dự nữa, nhanh chóng lao lên, leo liên tiếp mấy tầng, hạ gục mấy tên côn đồ, rốt cuộc cũng nhìn thấy Lâm Vũ Hân.

Anh không lập tức xông lên mà nấp bên cạnh chờ thời cơ.

Nghe thấy tiếng còi báo động của cảnh sát, Trịnh Tiểu Long cũng không thể bình tĩnh được nữa, lúc này hắn ta đã cầm súng dí vào đầu Lâm Vũ Hân.

Lúc này, một nhóm cảnh sát đã cầm súng xông vào.

Đây là do người dân xung quanh nghe thấy tiếng súng nên đã báo cảnh sát.

Người dẫn đầu hành động lần này là đội trưởng đội hình sự thuộc Cục công an thành phố, một cô cảnh sát xinh đẹp được mệnh danh là hoa khôi của Trung Hải – Lăng Ngạo Tuyết.

Đội cảnh sát được trang bị vũ khí đầy đủ nhanh chóng xông vào.

“Anh đã không còn đường thoát nữa rồi, mau bỏ vũ khí xuống và đầu hàng đi!”, Lăng Ngạo Tuyết hai tay cầm súng, chĩa vào đầu Trịnh Tiểu Long.

Trịnh Tiểu Long núp sau lưng Lâm Vũ Hân, vừa lo lắng Tần Hạo đột nhiên xông đến giết từ phía sau, vừa phải đề phòng cảnh sát.

“Tao nghĩ chúng mày nên bỏ súng và đi ra ngoài mới đúng!”, Trịnh Tiểu Long có con tin trong tay thì có chút tự tin, hắn ta điên cuồng hét lên: “Cút ra ngoài hết cho tao, nếu không ông đây sẽ giết chết cô ta!”

“Ok! Đừng kích động, tôi sẽ bảo bọn họ ra ngoài!”, Lăng Ngạo Kiều có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp dịu dàng, làn da không trắng nõn như những nhân viên làm việc văn phòng bình thường, nhưng mịn màng không chút tì vết. Điều này khiến cô trông khí khái hơn.

Lúc này, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, cô giơ hai tay lên cao, nhẹ nhàng đặt khẩu súng xuống đất, vẫy tay một cái, nhóm cảnh sát bên cạnh từ từ lùi về phía sau, đồng thời nói nhỏ: “Gọi lính bắn tỉa chuẩn bị sẵn sàng!”

Ngoại trừ Lăng Ngạo Tuyết, tất cả cảnh sát khác đều đã lui ra ngoài.

Lúc này, sự kích động của Trịnh Tiểu Long mới dịu đi đôi chút, có lẽ hắn ta thấy Lăng Ngạo Kiều là con gái, và cũng đã đặt súng xuống, nên không yêu cầu cô ra ngoài.

Tần Hạo trốn trong một góc, yên lặng quan sát tình hình bên ngoài.

Trịnh Tiểu Long rất thông minh, hắn ta chọn một nơi đất trống, không có một vật che chắn nào cả, tuy rằng như vậy không thuận lợi cho việc đối đầu với cảnh sát, nhưng lại dễ dàng phòng bị. Điều này khiến Tần Hạo không có một chút cơ hội nào, chỉ có thể nhìn chằm chằm hắn ta.

Đồng thời, anh cũng nhìn thấy Lăng Ngạo Tuyết, nhìn từ góc nghiêng, thân hình của cô rất tuyệt vời!

Lúc này, Lăng Ngạo Tuyết bắt đầu thử đàm phán với Trịnh Tiểu Long, chẳng qua là để kéo dài thời gian. Trịnh Tiểu Long quyết tâm giết chết Tần Hạo, tuy rằng hiện tại khả năng không cao, nhưng hắn ta rất có thể lựa chọn cùng chết chung.

Tần Hạo nghĩ đến điều này, đột nhiên hét to: “Trịnh Tiểu Long, mày nghe cho rõ đây!”

Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Lăng Ngạo Tuyết giật mình, chỉ thấy Trịnh Tiểu Long đột nhiên phát điên nhìn xung quanh, bất chợt như nhận ra điều gì đó.

“Tần Hạo, có gan thì ra đây, giấu đầu hở đuôi như vậy, mày là cái quái gì?”, Trịnh Tiểu Long không nhịn được chửi um lên, căm tức trước hành động thất bại lần này.

Tần Hạo tiếp tục hét lớn: “Mày muốn giết tao mà? Nhưng lúc này, mày phải thừa nhận đi thôi, mày không thể giết được tao! Vậy thì, tao chỉ hỏi mày một câu, mày còn muốn có cơ hội giết tao không?”

Sự thật đã bày ra trước mắt, tuy rằng Trịnh Tiểu Long không muốn nhưng cũng chỉ có thể âm thầm thừa nhận.

“Thật ra, người phụ nữ trong tay mày chẳng có chút liên quan gì đến tao cả, mày giết cô ta cũng thì tao cũng chẳng mất mát gì, trên đời này chẳng thiếu đàn bà”, Tần Hạo núp ở bên trong, mở miệng nói rất hăng say, dù sao cũng không mất tiền.

Vốn dĩ Lâm Vũ Hân khi nghe thấy giọng của anh còn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe thấy anh nói như vậy, Lâm Vũ Hân bỗng chốc tức giận đến mức muốn chửi thề, nếu không có khẩu súng đang kề trên đầu. Cô thật sự muốn lao đến tát tên này một cái.

Nhưng sau khi nghe thấy lời này, Trịnh Tiểu Long bỗng nhiên do dự.

Tần Hạo tiếp tục nói: “Mày có biết nếu mày nổ súng giết hai người phụ nữ này thì sẽ có hậu quả gì không? Ha ha, cô gái nhỏ trước mặt mày sẽ không hề do dự đem nhóm cảnh sát đến bắn mày thành cái tổ ong!”

Lăng Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng. Có chút không vui, ai là cô gái nhỏ? Cô chắc chắn sẽ xử lý tên này sau.

Trịnh Tiểu Long phẫn nộ nói: “Mày nghĩ tao sẽ sợ à? Cùng lắm là cùng chết!”

“Là các người chết chung với nhau, liên quan quái gì đến tao!”, Tần Hạo đắc ý nói: “Tao vẫn sống rất vui vẻ, có tiền tiêu, có gái đẹp, tốt hơn mày làm ma nhiều!”

Anh bỗng nhiên dừng lại không nói nữa.

Trịnh Tiểu Long trong chốc lát cũng không đáp lại, hai mắt hắn ta lóe lên dữ tợn, rồi từ từ bình tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, Trịnh Tiểu Long đột nhiên cười phá lên, tiếng cười âm u vô cùng rợn người.

“Mặc dù tao biết mày đang giở trò quỷ, nhưng mày nói rất đúng, tao chỉ cần nổ súng là sẽ chết chắc. Vậy thì tao sẽ không còn có cơ hội giết chết mày nữa. Chúc mừng. Mày thắng rồi, tao đầu hàng!”, Trịnh Tiểu Long vứt súng xuống đất, giơ hai tay lên.

Lăng Ngạo Tuyết thầm ngạc nhiên, ra lệnh cho đội cảnh sát bên ngoài xông vào, tước súng của hắn ta.

Lúc này, Tần Hạo mới chậm rãi đi ra, trên mặt nở ra một nụ cười chiến thắng.

Chỉ là người lập công lớn cứu sống Lâm Vũ Hân là anh, hình như không được chào đón cho lắm.

Lâm Vũ Hân nhìn anh chằm chằm. Cô đột nhiên xông đến vung tay lên định tát anh.

Tần Hạo tất nhiên không thể bị cái tát này đánh trúng, anh bắt được cổ tay cô rồi ném sang một bên, không vui nói: “Đừng gây chuyện. Vừa nãy anh chỉ nói đùa thôi, em không nghe ra được hả?”

“Hừ!”, Lâm Vũ Hân vẫn còn buồn phiền về những lời anh nói trước đó.

Tần Hạo lấy ra một điếu thuốc, liếc cô nàng một cái rồi nói: “Những lời nói linh tinh này mà em cũng tin? Em mấy tuổi rồi?”

“Anh...”, Lâm Vũ Hân tức giận muốn đánh người lần nữa, nhưng cô biết bản thân không thể đánh được anh, tức giận quay đầu đi.

Trịnh Tiểu Long chấn động, quay đầu lại nhìn, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ oán hận, sau đó bị cảnh sát bắt lên xe.

Nhưng xảy ra vụ án lớn như vậy, Lăng Ngạo Tuyết sao có thể thả anh đi như vậy, cô quay súng nhắm vào anh, lạnh lùng nói: “Không được động đậy!”

“Đưa tất cả bọn họ về đồn!”, Lăng Ngạo Tuyết lấy còng tay ra, chuẩn bị đưa vào cổ tay Tần Hạo.

Tần Hạo nói lớn: “Này, ý gì vậy? Chúng tôi là người bị hại đó, sao lại còng tôi?”

Anh cau mày liếc nhìn nữ cảnh sát trước mặt, ánh mắt vừa liếc sang, trong lòng liền có chút kinh ngạc với vẻ ngoài của cô gái nhỏ này. Chưa kể, lúc này hàng lông mày lạnh lùng nhìn anh, dáng vẻ cầm súng cũng thật sự rất oai hùng.

Lăng Ngạo Tuyết không thèm quan tâm đến anh, tay cầm súng chĩa vào đầu anh. Cưỡng chế bắt anh đi.

“Này, dù sao tôi cũng là anh hùng cứu mỹ nhân trong lúc nguy cấp, đâu cần phải như vậy chứ?”, Tần Hạo giơ hai tay bị còng lên, nói một cách bất lực.

“Anh là phần tử nguy hiểm!”, Lăng Ngạo Tuyết chỉ đáp một câu.

Tần Hạo và Lâm Vũ Hân đều bị đưa đến cục công an.

Tần Hạo bị đưa đến phòng thẩm vấn, trước lúc bước vào, anh nhìn thấy Lâm Vũ Hân được mọi người bưng trà rót nước, nhiệt tình chăm sóc. Mà bản thân mình lại phải đeo chiếc còng tay lạnh lẽo.

Điều đáng buồn hơn là, anh còn phải đối mặt với nữ cảnh sát lạnh lùng này.

“Nói đi, đã đến đây rồi thì hãy thành thật một chút!”, Lăng Ngạo Tuyết chậm rãi uống một ngụm cà phê, không vội không vàng nói.

“Nói cái gì?”, Tần Hạo dựa lưng vào ghế, khi bị đèn chiếu vào mặt thì cơn giận trong lòng liền bùng lên, con bà nó, coi anh là tội phạm thật đấy à?

Lăng Ngạo Tuyết có rất nhiều kinh nghiệm thẩm vấn tội phạm, cô đã sớm biết tên này sẽ không phối hợp, cô nghiêm túc nói: “Họ tên, danh tính, nghề nghiệp, chi tiết vụ việc ngày hôm nay, v...v..., khai báo rõ ràng tất cả những gì anh biết!”

Tần Hạo dựa hẳn người vào nghế, ung dung ngắm nhìn vẻ đẹp như hoa của nữ cảnh sát đối diện, rồi cười nói: “Ok thôi, tôi sẽ khai báo, nhưng trước đó cô phải mở cái thứ đồ chơi này ra cho tôi đã, sau đó cho tôi hút điếu thuốc cho sảng khoái tinh thần!”





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 707 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status